Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên - Chương 31: Tôi muốn giành lấy tất cả những gì không thuộc về tôi.
Cập nhật lúc: 2025-10-17 14:59:11
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Vạn Đồng âm thanh quỷ dị tác động trực diện, não bộ hoạt động nhanh từng thấy, vội lục túi lôi mấy món ăn vặt mang theo đưa tới mặt Ninh Lạc, nở một nụ chân thành:
“Ăn .”
Hát mệt đúng ? Ăn cho sức!
Quả nhiên, tiếng hát ngừng . Ninh Lạc vui vẻ nhận lấy:
“Cảm ơn nhé!”
“A, đúng loại hạt hồ đào thích! (nhai nhóp nhép) Trời ơi, mứt nam việt quất ngọt ghê! mấy hạt óc chó? Đi chỗ khác chơi!”
Cậu âm thầm nhặt hết hạt óc ch.ó , búng qua một bên thương tiếc.
Tô Vạn Đồng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ở xa, Tống Nam và Phương Lộc Dã đang quan sát với biểu cảm y hệt.
Phương Lộc Dã liếc trai , phát hiện Lộ Đình Châu vẫn đang trò chuyện bình thản với Tấn Minh, nét mặt đầy điềm tĩnh. Hắn khỏi cảm phục sâu sắc, tranh thủ lúc trai liếc về phía thì giơ một tay dấu “6”.
Anh đúng là em!
Lộ Đình Châu như thấy gì, bình thản dời ánh mắt về.
Có gì , cả kỳ nghỉ chơi game với Ninh Lạc, c.h.ế.t sống bao nhiêu , sức chịu đựng tâm lý rèn luyện tới mức bất khả xâm phạm.
Nếu Ninh Lạc thể , chắc chắn sẽ tuyên bố với cả thế giới:
Lộ Đình Châu bây giờ còn là Lộ Đình Châu nữa, mà là Nữu Hỗ Lộc – Đình Châu.
Nữu Hỗ Lộc , một từ thông dụng Internet , Nữu Hỗ Lộc ban đầu là một trong tám họ lớn của Mãn . Nó đến nhiều vì họ của Chân Hoàn , nhân vật chính trong bộ phim truyền hình “Hậu cung Chân Hoàn truyện” . Khi ai đó đặt họ “Nữu Hỗ Lộc”, điều đó nghĩa là còn ngây thơ nữa và trở nên nhiều mưu mô.
“Anh Minh, hai chuyện xong ?”
Đường Mộc Bạch bước tới, khẽ mỉm với Lộ Đình Châu: “Thầy Lộ.”
Thấy , nét mặt vốn lạnh lùng của Tấn Minh lập tức dịu : “Lộ mời ngày mai cùng đoàn phim tới chùa lễ bái.”
Đường Mộc Bạch gật đầu đồng ý: “Anh cũng là nhà đầu tư, theo đương nhiên là . Tiện thể núi gần đó ngôi chùa cầu duyên nổi tiếng, chúng thể thử cầu một mối lương duyên .”
Nghe , ánh mắt Tấn Minh càng trở nên dịu dàng.
Lộ Đình Châu thu hết thứ mắt, chỉ khẽ mà gì.
Phương Lộc Dã thì chịu nổi, phía điên cuồng đảo tròn mắt.
“Trước tưởng ông chân thành với kim chủ, hóa chơi cái trò thế . Không phẩm giá chút nào.”
Hắn và Đường Mộc Bạch đều nổi tiếng từ sớm, xích mích giữa hai chẳng chuyện ngày một ngày hai. Phương Lộc Dã đây còn gã lừa một phen, hại mất cả đống lợi ích.
Hắn rõ nhà họ Tấn chẳng bao giờ coi Đường Mộc Bạch gì. Dù Tấn Minh thích đến , chuyện “con dâu” nhà là điều tưởng. Chơi bời thì , cưới về thì đừng mơ!
Chờ khi Tấn Minh và Lộ Đình Châu rời , Phương Lộc Dã khoanh tay ngực, nhếch mép lạnh, hất cằm Đường Mộc Bạch:
“Giả bộ tình sâu nghĩa nặng gì? Còn bái chùa cầu duyên? Cậu thử xem liệu nhà họ Tấn cho bước chân ? Tưởng cắm lông gà lên cánh dơi thì thành phượng hoàng chắc?”
Đường Mộc Bạch chẳng buồn diễn trò với , hai từ lâu trở mặt:
“Chuyện của cần lo. Chỉ là vốn là nam thứ hai? Giờ thành nam thứ tư? Lộ tranh vai giúp , ai cướp mất ?”
Nói đoạn, ánh mắt gã cố ý lướt về phía Ninh Lạc.
Kẻ hiểu rõ kẻ thù nhất, mãi mãi là kẻ thù của chính .
Đường Mộc Bạch thừa Phương Lộc Dã chẳng mấy tế bào não, chỉ cần khơi một chút là đủ để nổi khùng.
Đến lúc đó, để sang mà khẩu chiến với Ninh Lạc, đỡ lượn lờ mặt ngứa mắt.
Đường Mộc Bạch tính sai . Phương Lộc Dã những mắc bẫy, mà còn sang cáu gắt với :
“Vai của ai thì do nấy lấy bằng bản lĩnh. thua thì ? Cần gì lo!”
Mọi xung quanh bắt đầu sang .
Đường Mộc Bạch: “…”
Thua kém mà cũng tự hào ? Hét to thế quái gì!
Phương Lộc Dã liếc một cái, nghếch cằm hừ lạnh: “Đồ chuyên nhặt vai thừa.”
Nói xong, vung chân dài bước , hùng hổ hướng về phía Ninh Lạc để “trả đũa” cú đớp ban nãy.
Trước mỗi khai máy, các đoàn phim thường lễ chùa để cầu may, trong giới giải trí chuyện gần như là một dạng mê tín phổ biến.
Vậy nên, Ninh Lạc – chiến binh bất khuất của nhân loại – ép bật dậy 6 giờ sáng trong cái lạnh -10°C.
Mắt lờ đờ, mặt cảm xúc, gương đ.á.n.h răng.
Khoảnh khắc , cảm thấy một sự đồng cảm mãnh liệt với loài gà.
Cậu bắt đầu hiểu vì ngày nào chúng cũng dậy sớm cất tiếng gáy oán đời.
Vào thang máy, gặp biên kịch Tống Nam.
Tống Nam thoáng lúng túng, lấy hết can đảm mới dám chào: “Chào… chào buổi sáng.”
Ninh Lạc nhếch môi, nở nụ tiêu chuẩn, tám chiếc răng trắng sáng lấp lánh:
“Chào buổi sáng nha!”
“Không thì diệt sạch ! Diệt từ chân trời đến góc bể! Đứa nào ép dậy sớm, châu Phi khỉ! Đứa nào đuổi , sang Thái mà đào than! Đứa nào bắt giảm cân, xuống Nam Cực mà hải cẩu đập một phát !“
Tống Nam sợ đến mức thu như một con chim cút, run rẩy trốn góc.
Ai hiểu cảm giác kinh hoàng khi ở chung với một đồng nghiệp trạng thái tinh thần định chứ hả trời!
Ninh Lạc dậy quá sớm, chút khẩu vị nào, lết khu vực buffet của khách sạn, uể oải lựa trứng gà.
Tống Nam theo , thấy chăm chú chỉ trỏ từng quả trứng, nhíu mày chọn tới chọn lui. Cuối cùng, kiềm chế nổi tò mò, hỏi:
“Cậu đang gì thế?”
Ninh Lạc nhe răng , lộ hàm răng trắng đều tăm tắp:
“Diêm Vương đến điểm danh.”
“Xem hôm nay quả trứng nào vinh dự chui miệng “
Cậu còn nhiệt tình chia sẻ kinh nghiệm chọn trứng cho Tống Nam:
“Anh xem, trứng màu vỏ sẫm thì lòng đỏ ngon bằng màu nhạt. Còn trứng vỏ nhám thì mới tươi hơn trứng vỏ mịn.”
“…”
Thông tin đúng là bổ ích vô dụng.
Khi Tô Vạn Đồng xuống tới nơi, thấy Tống Nam đang đăm chiêu chằm chằm đám trứng gà.
Cô hỏi: “Anh đang gì ?”
Tống Nam đáp, mặt nghiêm túc như đang bàn chuyện quốc gia đại sự:
“Khả Hãn tuyển binh.”
Khả hãn (chữ Mogol cổ: ᠬᠠᠭᠠᠨ хаан; Tiếng : Khagan), hoặc Khắc hãn, Đại hãn, là một tước hiệu thủ lĩnh cao nhất trong ngôn ngữ Mông Cổ và Turk (Đột Quyết), xem là đầu của đế quốc. Mặc dù theo thói quen, nhiều vị Khả hãn Mông Cổ vẫn gọi tước vị ngắn gọn là Hãn nhưng thực tế tước vị Khả hãn Mông Cổ cao hơn, xem là Hãn của các Hãn.
Rồi cẩn thận chọn một quả vỏ nhám trắng tinh đặt lên khay.
Tô Vạn Đồng: “…”
Điên hết ?
Ninh Lạc cầm hai quả trứng lên núi cùng . Suốt quãng đường, cứ như cái xác hồn, còn Tôn Học Binh giống gã thầy pháp điều khiển xác.
Mệt đến nỗi ngay cả khi thấy mặt Lộ Đình Châu, mà bình thường si mê phát cuồng, cũng mấy hứng thú.
Trời xám xịt, thèm để ý đường , vấp hòn đá nhỏ, nghiêng ngả suýt ngã sấp mặt.
“Cẩn thận.”
Một bàn tay giữ lấy lưng .
Ninh Lạc ngậm nửa quả trứng đầu , mắt ánh lên vẻ cảm kích, miệng ậm ừ hai tiếng.
Lộ Đình Châu trầm ngâm giây lát:
“Cậu nuốt xong hãy chuyện.”
Ninh Lạc gật gật đầu, nhưng cố mãi nuốt nổi, bèn hiệu cho Lộ Đình Châu .
Cậu xòe một tay , tay dùng hai ngón trỏ và giữa chỉ chỉ xuống lòng bàn tay.
Hai ngón tay ‘phập’ một cái quỳ xuống.
Lộ Đình Châu: “…”
Mãi mới nuốt xong, Ninh Lạc vuốt n.g.ự.c thở phào: “Cảm ơn!”
Lộ Đình Châu nhếch môi:
“Hiểu .”
Anh , ánh mắt như phát hiện điều gì thú vị:
“ những thường xuyên vững dễ trẹo chân thường do thiếu vận động, cơ bắp yếu, lâu dần còn dẫn đến teo cả não lẫn não ”
Ánh mắt lướt qua cọng tóc rối đang phấp phới đầu Ninh Lạc:
“Cậu kiểm tra não bao giờ ?”
Ninh Lạc: ???
Anh thấy năng lịch sự đấy?!
Tô Vạn Đồng vô tình liếc qua. Dù thấy họ gì, cô vẫn thấy vẻ mặt của Ninh Lạc lúc giống hệt meme con lợn c.h.ế.t há hốc miệng trong điện thoại cô.
Ninh Lạc khó mà tưởng tượng trong mắt Lộ Đình Châu, là một như thế nào. Cậu cố gắng bảo vệ hình tượng của :
“Là do may đạp đá thôi. Chứ bình thường vận động thường xuyên lắm! Anh chắc từng thấy mỗi ngày chạy ba ngàn mét ở đoàn phim, đúng ?”
“Tất nhiên là , vì bao giờ chạy, hehe.“
“ việc xây dựng hình tượng thì chuyên nghiệp, hiện tại là hình tượng bé năng động, yêu thể thao nhé!”
“Vậy ?” Lộ Đình Châu dường như vui. “ lúc mấy ngày nay cũng ở đoàn phim. cũng thói quen chạy bộ buổi sáng. Từ mai chúng cùng chạy nhé.”
Anh trầm ngâm một lát:
“Cậu thấy 5 giờ sáng ? Có muộn quá ?”
Nụ của Ninh Lạc lập tức đông cứng.
Cậu ước gì thể c.h.ế.t ngay lập tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-gioi-giai-tri-deu-nghe-thay-toi-phat-dien/chuong-31-toi-muon-gianh-lay-tat-ca-nhung-gi-khong-thuoc-ve-toi.html.]
Hoặc về một giây để tự vả chính bay khỏi Trái Đất.
Lộ Đình Châu thấy Ninh Lạc im lặng, gật gù:
“Xem đúng là muộn thật. Vậy thì bốn—”
Chưa kịp hết câu, Ninh Lạc hoảng hốt túm lấy tay , còn gấp hơn gà mái chuẩn đẻ trứng:
“Không ! Không cần !”
“Hửm?”
Ninh Lạc gượng :
“Chuyện chạy bộ là để khi xong phim hẵng tính . Dù gì thì cũng tốn thể lực, tinh thần emchắc chắn sẽ ảnh hưởng, thể diễn .”
“Anh cũng bộ phim mà bỏ vốn đầu tư hỏng vì diễn xuất của em, đúng đúng đúng ?”
Ninh Lạc chằm chằm mặt Lộ Đình Châu, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng.
Lộ Đình Châu mỉm , gật đầu ánh khẩn thiết của :
“Cũng lý.”
Ngay đó, thở phào nhẹ nhõm một dài.
Ninh Lạc dám lê lết ở phía nữa, ba bước thành hai, nhanh chóng vượt lên, kéo giãn cách an với Lộ Đình Châu.
Lộ Đình Châu bóng lưng , mỉm nhét tay túi, chậm rãi bước lên.
Trên đường , Tôn Học Binh nhóm diễn viên chính, hào hứng giới thiệu:
“Ngọn núi gần đoàn phim của chúng gọi là Thạch Lão Sơn, đỉnh tượng Phật Di Lặc linh thiêng nhất. Bên cạnh còn miếu cầu duyên và điện thần tài, bảo cũng hiệu nghiệm.”
Miếu cầu duyên! Điện thần tài!
Đôi mắt mệt mỏi của Ninh Lạc sáng rực như đèn pha. Cậu cắm đầu lao lên , nhanh hơn cả Tôn Học Binh.
“Còn chờ gì nữa? Lên ngay chứ còn gì!“
Khi cả đoàn lên tới đỉnh núi, trời sáng rõ. Mọi thành tâm bái Phật xong thì chút thời gian tự do hoạt động.
Ninh Lạc nhanh chân bước miếu xin một quẻ, nhờ thầy giải quẻ giúp.
Tô Vạn Đồng , thấy liền hỏi:
“Cậu cũng tin mấy thứ ?”
Ninh Lạc nghiêm túc thầy giải quẻ, :
“Chờ chút, thể trả lời câu hỏi đó.”
Tô Vạn Đồng: ?
Thầy giải quẻ quẻ, một tràng dài mà Ninh Lạc hiểu, khiến vội vã cắt ngang:
“Thầy, những gì hiểu . Chỉ cần đơn giản giải thích về tài vận của thôi.”
Thầy đáp gọn lỏn:
“Cậu duyên mỏng, mệnh vô tài.”
Ninh Lạc lập tức đầu , nghiêm mặt với Tô Vạn Đồng:
“ luôn tin khoa học, bao giờ mê tín.”
Tô Vạn Đồng: “…”
Không cam tâm, Ninh Lạc phi thẳng sang điện thần tài.
Phương Lộc Dã đang định hỏi chuyện Ninh Lạc về Đường Mộ Bạch, nhưng tìm quanh thấy bóng dáng , bèn túm lấy Tô Vạn Đồng:
“Cô thấy Ninh Lạc ?”
Tô Vạn Đồng: “Vừa nãy còn ở chỗ giải quẻ, mà giờ biến mất ?”
Tống Nam lặng lẽ chỉ về phía điện thần tài.
Tô Vạn Đồng sang thì thấy Ninh Lạc, lớn tiếng tuyên bố tin khoa học, “phập” một cái quỳ ngay thần tài, hai tay chắp , thành kính cầu nguyện:
“Đệ tử nguyện dùng 30 cân mỡ để đổi lấy 30 năm phát tài. Nếu toại nguyện, con xin thề từ nay về ăn chay ba bữa, tuyệt sai lời!”
Cầu nguyện xong, dập đầu ba lạy, quỳ lạy chín , đầy đủ nghi lễ.
Mọi : “…”
Mẹ kiếp, tên đúng là chịu chút thiệt nào.
Thấy Ninh Lạc từ điện thần tài bước , Phương Lộc Dã liền chặn :
“Ninh Lạc, chuyện với ông”
Ninh Lạc nghiêm mặt, gạt tay , thẳng thắn đáp:
“Chờ , hiện giờ đang bận.”
Phương Lộc Dã từ tốn đào một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu, trơ mắt Ninh Lạc lưng thẳng miếu cầu duyên.
Như một cái máy lập trình sẵn, “phịch” một tiếng quỳ xuống đệm, dập đầu thành thạo, quên lặp câu thoại quen thuộc:
“ chỉ mong đổi lấy vô đào hoa, cần nhiều, mỗi ngày một bông là .”
Tô Vạn Đồng & Tống Nam: ?
Khoan , với Ảnh đế Lộ là một đôi ? Sao dám ước như chứ?!
Khi Ninh Lạc bước , Tô Vạn Đồng cố nén cảm xúc, ngập ngừng hỏi:
“Này, mỗi ngày một bông… quá đáng ?”
Cậu nghĩ đến chồng một chút chứ, trời ơi!
Đôi mắt Ninh Lạc sáng quắc như đèn ô tô ban đêm:
“Có gì mà ? lấy hết những gì vốn thuộc về !”
Tống Nam giơ ngón tay cái, giọng đầy ngưỡng mộ:
“Người dũng cảm là tận hưởng thế giới .”
Phương Lộc Dã: Cạn lời.
Mẹ kiếp, bực nhất là gặp mấy đứa thần kinh!
Tới tối, trong lúc cả đoàn trở về khách sạn ăn tối, cuối cùng Phương Lộc Dã cũng liên lạc với “doanh nhân bận rộn” Ninh Lạc.
Khi , Ninh Lạc đang bê khay thức ăn, chọn một vị trí đối diện xéo bàn của Đường Mộ Bạch, tầm thoáng đãng rõ ràng.
Cậu khuấy bát cháo, Tấn Minh – cái máy phát cẩu lương 24/7 – chăm sóc Đường Mộ Bạch tận răng. Ngay cả quả quýt cũng lột vỏ sạch sẽ, bóc từng sợi trắng, đặt ngay ngắn trong đĩa.
Nhìn một hồi, Ninh Lạc lắc đầu ngán ngẩm:
“Trời lạnh thế , não yêu đương của ngài tổng tài họ Tấn còn đông nhỉ?“
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây: https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Lập tức, đầu óc chuyển đến Ninh Dương.
“Hay là các ông tổng giám đốc đều thích kiểu tình yêu lạ lùng ? Mối quan hệ hôn nhân kiểu truyền thống hợp với các bạn nữa ? Chắc là thích mấy chuyện lạ lùng, m.á.u ch.ó như cấy ghép t.ử c.ung thôi đúng ?“
Tô Vạn Đồng xuống, mặt lập tức đơ :
“…”
Cấy ghép t.ử c.ung?!
Cái quái gì nữa đây!
Tại cô hiểu từng chữ, nhưng khi ghép thì nó thành một thứ vượt ngoài sức tưởng tượng?!
Phương Lộc Dã xuống đối diện Ninh Lạc. Hắn với Tấn Minh chẳng liên quan gì, nhưng ưa nổi cái dáng vẻ vênh váo của Đường Mộc Bạch. Hắn hạ giọng hỏi:
“Ông thấy Đường Mộc Bạch đối với Tấn Minh thật lòng lắm ?”
“Mau xem giờ , phần còn cứ để lo!”
Phương Lộc Dã chuẩn sẵn sàng để xé xác Đường Mộc Bạch .
Ninh Lạc , ngạc nhiên:
“Ông cũng nhận ?”
Phương Lộc Dã nhíu mày.
Nghe câu chẳng giống lời khen tí nào.
vẫn hỏi:
“Vậy vạch trần ? Nói thẳng với Tấn Minh ?”
Ninh Lạc cũng hạ giọng:
“Ông nghĩ gì ? Ông tính xông lên với , ‘Chào , yêu của yêu thật lòng ,’ đoán đối phương sẽ phản ứng thế nào?”
Cậu bày bộ mặt “Ông nghĩ đơn giản quá đấy, Lộc Dã ”, kết luận:
“Chắc chắn là họ sẽ nghĩ ông đang cố hãm hại yêu của họ, tát ông một cái bay thẳng lên tường, gỡ xuống nổi. Sau đó còn ôm lấy yêu , an ủi rằng họ xúc phạm, tình tứ hôn hít bế cao cao nữa chứ.”
Phương Lộc Dã tưởng tượng cảnh đó thấy khó chịu, suýt thì ói.
Hắn hỏi:
“Thế ông cách nào ?”
Ninh Lạc tỏ vẻ bí ẩn:
“Chờ.”
“Hỏi cách gì ? chỉ là Đường Mộc Bạch say rượu, nhầm Tấn Minh với Tấn Dung, thổ lộ tình cảm một cách đầy đắm đuối, tiện thể chê bai kim chủ của là thằng ngốc. Lần đó khiến Tấn Minh tức điên lên, thấu bản chất thật của .“
Mắt Phương Lộc Dã sáng lên:
“Cái đó cũng tính là cách ?”
Hắn thử hỏi:
“Ông thấy Đường Mộc Bạch thật lúc say ?”
Ninh Lạc rón rén gật đầu:
“ nghĩ chắc chắn .”
Phương Lộc Dã:
“Nghe chúng sắp một buổi tiệc tối chào mừng đúng ?”
Hai , ánh mắt gặp mà toát một vẻ đồng lòng ác ý.