Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên - Chương 28: Thần xin cáo lui, lần này lui, chính là cả một đời!

Cập nhật lúc: 2025-10-17 14:55:08
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

 

 

Ninh Lạc bất giác cảm nhận một luồng khí lạnh bao trùm, gáy lạnh toát khiến rùng .

 

Cậu bối rối gãi gãi má, cố gắng đè nén ý nghĩ kỳ lạ đó xuống, hỏi ngay điều quan tâm nhất:

 

“Ở nhà hàng nào ? Chúng ăn món gì thế?”

 

Phương Lộc Dã suýt nghẹn.

 

Ninh quý nhân xinh nhưng đúng là ngây thơ trong sáng đến đáng thương.

 

Người , ít cũng nên liếc mắt sắc mặt của trai chứ.

 

Hỏi xong, Ninh Lạc ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy mong đợi câu trả lời.

 

Lộ Đình Châu liếc một cái, hỏi :

 

“Em ăn gì?”

 

Có thể tự chọn món ?

 

Nhắc đến ăn uống, Ninh Lạc lập tức hào hứng, bắt đầu đếm đầu ngón tay:

 

“Ôi nhiều lắm, nướng , gà rán, hamburger, lẩu, món Tứ Xuyên.”

 

Lộ Đình Châu đáp:

 

“Vậy thì đến nhà hàng Nhật ở khu Tân Dương .”

 

Ninh Lạc:

 

“…”

 

“Thế thì hỏi em gì? Anh hiểu phép lịch sự là gì đấy!“

 

Lộ Đình Châu chỉ mỉm , khóe môi cong lên.

 

 

 

Sợ Hứa Linh chờ lâu, Ninh Lạc vội tìm cô, vô tình đụng Tiểu Tô – đang viện cớ trốn việc nhà vệ sinh.

 

“Chào trai” Tiểu Tô vui vẻ chào hỏi.

 

Ánh mắt cô từ rạng rỡ bỗng trở nên đầy ẩn ý khi thấy vạt áo màu xanh đậm khuất dần phía xa.

 

Ồ~ Chẳng trách thầy Lộ viện cớ đây, hóa tìm vợ.

 

Ninh Lạc ánh mắt của cô cho sởn gai ốc, tự nhiên hỏi:

 

“Chào cô, việc gì ?”

 

“Đương nhiên là ! Gặp là duyên, kết bạn WeChat nhé?” Tiểu Tô mỉm . “Đạo diễn Tôn thích , chúng cơ hội hợp tác.”

 

Ninh Lạc đồng ý, khi thêm bạn liền hỏi tên cô.

 

là Tô Vạn Đồng.”

 

Sau khi kết bạn, Tô Vạn Đồng thẳng nhà vệ sinh, để Ninh Lạc chằm chằm cái tên màn hình.

 

“Tô Vạn Đồng? Sao thấy quen quen nhỉ, đó thì ?”

 

Không nghĩ , lập tức quăng vấn đề đầu.

 

 

 

Hôm , dù đến giờ hẹn, Ninh Lạc háo hức đến sớm tại nhà hàng Nhật.

 

Nhân viên dẫn phòng riêng ở góc khuất. Không gian yên tĩnh, đảm bảo dù xảy chuyện gì cũng phiền khác.

 

Vừa đẩy cửa bước , thấy Lộ Đình Châu và Phương Lộc Dã mặt từ .

 

Phương Lộc Dã liếc một cái , ánh mắt liên tục dán cửa, yên, trông vô cùng bồn chồn.

 

Trái , Lộ Đình Châu chiếu sách, mặt là một tách , dáng vẻ nhàn nhã thư thái.

 

Thấy Ninh Lạc đến, thuận tay rót cho một ly , đẩy đến mặt:

 

“Uống , cho ấm .”

 

“Cảm ơn .”

 

Ninh Lạc cầm ly lên uống một ngụm, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.

 

Vì tắc đường nên lo sẽ lỡ mất màn kịch , bảo tài xế dừng để tự chạy bộ đến. Mười đầu ngón tay đều đỏ ửng vì lạnh, ngay cả chóp mũi cũng hồng lên.

 

Hơi nước từ tách bốc lên, hàng mi dày mềm mại của dính với . Khi thổi cho nguội, đôi môi đỏ mọng chu lên, run run, đó khẽ mím , vương chút ẩm ướt.

 

Lộ Đình Châu định mở miệng chuyện nhưng thấy cảnh đó liền khựng . Anh cúi đầu, lật sang trang sách.

 

Đến cả Phương Lộc Dã cũng thừa nhận, Ninh Lạc đúng là một ngoại hình cực kỳ thu hút.

 

Chỉ tiếc là cái mỏ hỗn.

 

Ninh Lạc uống xong một ly cảm giác như sống , liền ngẩng đầu hỏi Lộ Đình Châu:

 

“Anh đang sách gì ? Sách sử tiểu sử nhân vật?”

 

Theo nghĩ, gu của Lộ Đình Châu chắc chắn là loại sách đó.

 

Ninh Lạc thậm chí nghĩ sẵn sẽ khen ngợi từ góc độ nào.

 

Lộ Đình Châu lật bìa sách cho xem.

 

《18 Cách Cắt Cá Hồi và Ảnh Hưởng của Chúng đến Văn Hóa, Tư Duy, Chức Năng Xã Hội tại Nhật》.

 

Ninh Lạc khó khăn mở miệng:

 

“Thật… thật là những luận điểm sắc bén và sâu sắc.”

 

“Quá kén chọn và ít (đừng phiền, đang suy ngẫm)…“

 

Phương Lộc Dã cuối cùng cũng chịu thêm một cái, nhún vai:

 

“Khen nổi thì đừng cố.”

 

Lộ Đình Châu bật , gấp sách :

 

“Anh lấy kệ của nhà hàng thôi, hình như là sách do chủ quán , in nhiều bản.”

 

Ninh Lạc thở phào nhẹ nhõm.

 

“Không gu của .“

 

Lộ Đình Châu nhạt, chỉ đĩa đồ ngọt bàn:

 

“Anh gọi nhiều món tráng miệng, em cứ tự nhiên.”

 

Ninh Lạc để ý từ lâu, nào là bánh ba màu, tart bí đỏ, bánh gạo Shingen, bánh mochi xanh… Anh , cũng cố tỏ vẻ đoan trang, dám động .

 

Giờ chủ nhà mời, Ninh Lạc lập tức chẳng khách sáo nữa, bê ngay một đĩa tiramisu xanh, xúc một muỗng, hạnh phúc nheo mắt.

 

Hương vị đắng ngọt nhẹ nhàng hòa quyện với mùi thơm thanh mát của xanh.

 

“Ngon c.h.ế.t mất! Mình sống đời là để ăn những món ngon như thế !“

 

Lộ Đình Châu , nụ môi càng sâu hơn. Anh đẩy thêm một đĩa tart bí đỏ:

 

“Thử cái nữa .”

 

Ninh Lạc vui vẻ đáp:

 

“Được ạ, ạ!”

 

Phương Lộc Dã nữa, càng chờ lâu càng sốt ruột. Tâm trạng bồn chồn thấy rõ, làu bàu:

 

“Hai đó rốt cuộc đến ?”

 

“Vội gì chứ” Lộ Đình Châu đáp, mở menu xem qua, hỏi họ ăn món gì.

 

Phương Lộc Dã nào tâm trạng ăn uống, chỉ xua tay.

 

lúc , tiếng gõ cửa vang lên.

 

“Thưa ngài, khách của ngài đến.”

 

Phương Lộc Dã lập tức thẳng , ánh mắt hướng về Lộ Đình Châu.

 

Lộ Đình Châu cũng đang :

 

“Đừng quên những gì với em.”

 

Phương Lộc Dã định gì đó nhưng cuối cùng nuốt , chỉ khẽ gật đầu.

 

Ninh Lạc qua , nhai xong viên bánh ba màu trong miệng, hỏi:

 

“Hai đang úp úp mở mở gì thế?”

 

“Rồi sẽ ngay thôi,” Lộ Đình Châu đáp, hiệu cho phục vụ dẫn khách . “Cứ xem kịch .”

 

Cánh cửa đẩy .

 

Dù đeo khẩu trang, khuôn mặt của Triệu Dĩ vẫn giấu gò má bên trái sưng vù – minh chứng cho cú đ.ấ.m nặng tay của Phương Lộc Dã.

 

Đi là một đàn ông cao hơn Ninh Lạc, dáng gầy, phần trán nhô dài, đuôi mắt xếch lên. Đây chắc chắn là An Tri Hâm.

 

“Thầy Lộ, Tiểu Dã… và vị là?”

 

Triệu Dĩ Ninh Lạc đầy thắc mắc, hiểu vì thêm một liên quan ở đây.

 

Lộ Đình Châu gấp menu , chỉ thốt một chữ:

 

“Ngồi.”

 

Ninh Lạc bỏ thêm một viên bánh miệng, hai má căng phồng như sóc, lời nào.

 

Cậu tự ý thức vị trí của – đơn giản là đến để “ăn dưa” và “xem kịch”.

 

Bị lơ, sắc mặt của An Tri Hâm thoáng lộ vẻ ngượng ngùng xen lẫn khó chịu. Anh định mở miệng nhưng Triệu Dĩ chặn . Cả hai xuống chỗ của .

 

Lộ Đình Châu đặt điện thoại úp xuống bàn, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, hỏi:

 

“Trợ lý Triệu, đưa báo cáo cho .”

 

Triệu Dĩ nuốt khan, giọng run rẩy:

 

“Báo cáo xong, chỉ là đây các tài liệu khác trong studio ai để lộn xộn. chỉ tìm vài bản .”

 

Anh đưa tài liệu cho Lộ Đình Châu.

 

“Ồ, chỉnh sửa nhiều ghê nhỉ, thành tích tệ !“

 

“Quả nhiên, deadline là động lực sản xuất hàng đầu. Một cây bút, một đêm, tạo nên kỳ tích!“

 

Ninh Lạc tò mò thò đầu , nhưng thấy con là lập tức hoa cả mắt.

 

Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây: https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio

“Đầu đau quá! Ai đang hút cạn chất xám của ? Tại hiểu nổi một chữ?“

 

Lộ Đình Châu xem qua vài trang, gật đầu:

 

“Những báo cáo tài chính như thế vẫn luôn do trợ lý Triệu phụ trách, đúng là vất vả cho . Bình thường những tài liệu cất ở , bảo quản ?”

 

Triệu Dĩ thấy Lộ Đình Châu gật đầu thì thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ quả nhiên rành mấy chuyện , chắc chỉ đang hù dọa.

 

“Những tài liệu đó đều để trong tủ văn phòng, còn bản điện tử thì lưu máy tính, bảo quản kỹ,” , sang Phương Lộc Dã với ánh mắt đầy thâm tình:

 

“Thầy Lộ yên tâm, hết lòng với Tiểu Dã, nên cũng nghiêm túc trong chuyện, năm qua năm khác đều như . sai điều gì để Tiểu Dã nghi ngờ, nhưng nếu khiến em tức giận thì đó là của . xin .”

 

Triệu Dĩ diễn nhập tâm, để ý khuôn mặt khó coi đến tột độ của An Tri Hâm đang kế bên.

 

An Tri Hâm cúi đầu, cố gắng để lộ cảm xúc, bàn tay siết chặt lấy vải quần.

 

Triệu Dĩ xong, hài lòng khi thấy ánh mắt của Phương Lộc Dã dường như dịu .

 

Ninh Lạc ánh mắt hai như bùng lên chút tia hy vọng, cất giọng truyền cảm như thoại sân khấu:

 

“Thần tội: Tội thứ nhất là gặp , tội thứ hai là giúp , tội thứ ba là thích , tội thứ tư là yêu , tội thứ namlà thương . Năm tội đều đủ, thần, đáng c.h.ế.t vạn !“

 

Cậu tặc lưỡi lắc đầu: “Đàn ông mà tỏ tình muộn thì ch.ó cũng chẳng cần , Tiểu Dã ơi, đừng con cừu non cạo lông nữa nhé!“

 

Phương Lộc Dã cảm giác như tạt một gáo nước lạnh, trong lòng bức bối yên, khó chịu bất an.

 

Anh cố lờ mấy âm thanh rối loạn , An Tri Hâm, hỏi:

 

“Anh cũng nghĩ ?”

 

An Tri Hâm Triệu Dĩ chạm nhẹ một cái mới ngẩng đầu lên:

 

“Tất nhiên . Hôm qua Triệu kể chuyện với . thật ngờ khiến Phương hiểu lầm về mối quan hệ giữa chúng . Triệu thực sự chẳng gì, chỉ là đồng hương thôi.”

 

“Lúc mà thừa nhận thì đúng là đồ ngốc. Người đến đây vì tiền, moi hết tài nguyên của , lợi dụng hết quan hệ của thì vạch mặt ?“

 

“Hai đang chơi trò tình cảm lén lút, âm thầm nhưng kịch tính lắm. Còn Tiểu Dã, bạn của , bạn chính là vai “ông chồng tiểu tam” trong tiểu thuyết drama, mãi chỉ là kẻ ngoài cuộc cho họ chơi đùa!“

 

Lộ Đình Châu lên tiếng:

 

“Đồng hương thì giúp đỡ là đúng . cũng đ.á.n.h giá cao diễn xuất của An.”

 

An Tri Hâm mắt sáng lên, vội dậy định cảm ơn. Lộ Đình Châu nhẹ nhàng giơ tay ngăn , từ tốn :

 

thật sự tò mò. Trước đây, đạo diễn Lý một bộ phim dự định mời Tiểu Dã đóng vai chính. Sao cuối cùng An diễn?”

 

Căn phòng lập tức chìm im lặng như tờ, yên tĩnh đến mức rõ cả tiếng kim rơi.

 

Khuôn mặt của An Tri Hâm tái nhợt, trắng bệch như xác hồn, cả cứng đờ.

 

Triệu Dĩ sững , tiếng tim đập thình thịch như trống vang trong tai.

 

Lộ Đình Châu chuyện ? Có ai gì với ?

 

Lòng bàn tay rịn mồ hôi nhưng dám lau, vội vã phủ nhận:

 

“Sao thể xảy chuyện đó ! Chắc chắn là cố ý bịa đặt để hãm hại —”

 

Lộ Đình Châu cắt ngang:

 

“Triệu Dĩ.”

 

Anh nghiêng về phía , ánh mắt sắc lạnh như d.a.o đ.â.m thẳng Triệu Dĩ. Giọng ấm áp như ngọc, nhưng phảng phất chút giá lạnh:

 

“Anh chỉ một cơ hội duy nhất. Nghĩ kỹ hãy trả lời.”

 

Đối diện với ánh mắt sâu sắc đầy uy lực của , Triệu Dĩ nuốt khan, cổ họng nghẹn cứng.

 

Anh chợt nhận , Lộ Đình Châu dám , chắc chắn nắm chứng cứ.

 

Không khí như một bàn tay vô hình bóp nghẹt, khiến mỗi thở đều trở nên khó khăn. Trán Triệu Dĩ bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.

 

Phương Lộc Dã cũng khí thế của Lộ Đình Châu cho run sợ, còn An Tri Hâm thì sợ đến mức hồn bay phách lạc.

 

Trong khi đó, duy nhất ảnh hưởng là Ninh Lạc, đang cắm cúi nhai thêm một miếng bánh cá nướng. Cậu nhận khí bất thường, ngơ ngác ngẩng đầu chớp mắt:

 

“Nói xem, cái bánh cá (nhai nhai) là ai phát minh thế (nhai nhai), thể ngon đến !“

 

Phương Lộc Dã câu lạc quẻ của cho tỉnh hẳn, chỉ kéo môi khổ.

 

Phương Lộc Dã hai , sắc mặt tối sầm: “Còn chuyện nữa ? Triệu Dĩ, mày sống nữa hả!”

 

“Và cả nữa,” sang An Tri Hâm, ánh mắt đầy hung ác, “Muốn rời khỏi làng giải trí thì sớm, sẽ giúp !”

 

Ninh Lạc cuối cùng cũng hiểu tình huống hiện tại.

 

“Không ngờ thực sự điều tra chuyện bí mật sử dụng tài nguyên. theo tính cách của Tiểu Dã thì cũng dễ giải quyết thôi, chỉ cần Triệu Dĩ bày tỏ lòng là xong, vấn đề sẽ giải quyết triệt để”

 

Phương Lộc Dã thấy gân xanh trán nhảy lên.

 

Tiểu quỷ ăn ? Anh thể yêu đến mù quáng nhưng nghĩa là đầu óc!

 

“Chẳng hạn rằng, ôi Tiểu Dã, tài nguyên phù hợp với , xứng đáng với những điều hơn, hoặc đủ danh tiếng cần dùng cái để thăng tiến. Cứ khen

 

“Rồi đó về việc yêu cũ đáng thương của thế nào, tài nguyên, quan hệ, giống như hạt bí trôi dạt trong canh bí ngô, còn thì nhiều tài nguyên quá dùng hết chẳng là lãng phí ? Thôi thì để họ tận dụng một chút”

 

Phương Lộc Dã xong chỉ siết chặt nắm đấm.

 

Triệu Dĩ Ninh Lạc thất vọng, mở miệng giải thích với Phương Lộc Dã:

 

“Tiểu Dã, giải thích. Tài nguyên phù hợp với em, em xứng đáng với những điều hơn. An Tri Hâm thì khác, tài nguyên, cũng —”

 

Bốp!

 

Triệu Dĩ nhận một cú đ.ấ.m .

 

Anh đ.á.n.h văng khỏi chỗ , mũi đập mạnh tường, hai dòng m.á.u mũi chảy xuống, ngơ ngác đầu Phương Lộc Dã, th.ở d.ốc, mặt đỏ bừng, hét lên:

 

“Phương Lộc Dã! Mày dựa cái gì mà đ.á.n.h tao!”

 

“A Dĩ!” An Tri Hâm còn giả vờ nữa, lao đến ôm lấy Triệu Dĩ, “Anh ? Để em xem!”

 

Ninh Lạc nhịn , gương mặt của Triệu Dĩ với dấu tay in rõ hai bên, An Tri Hâm những lời văn vẻ vô dụng.

 

Lộ Đình Châu liếc mắt hỏi Phương Lộc Dã:

 

“Đã hết hy vọng ?”

 

Phương Lộc Dã hai đang ôm lóc đất, mặt thấy cảnh đó:

 

“Sớm hết hy vọng , bọn chúng thực sự nghĩ là đồ ngốc.”

 

Ninh Lạc qua giữa hai , cuối cùng cũng nhận :

 

“Khoan , hai từ nãy giờ đang diễn kịch ?”

 

Lộ Đình Châu chỉ mỉm .

 

Ninh Lạc thể tin nổi:

 

“Trời, lừa !”

 

An Tri Hâm Triệu Dĩ mặt đầy máu, tức giận chỉ Phương Lộc Dã hét lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-gioi-giai-tri-deu-nghe-thay-toi-phat-dien/chuong-28-than-xin-cao-lui-lan-nay-lui-chinh-la-ca-mot-doi.html.]

 

“Phương Lộc Dã, mày điên ! Tao sẽ kiện mày! Tao bồi thường!”

 

Phương Lộc Dã khẩy:

 

“Chuyện đến lượt mày .”

 

Lộ Đình Châu lật chiếc điện thoại đặt bàn:

 

“Luật sư Trần?”

 

Ninh Lạc tò mò qua, mới phát hiện điện thoại vẫn đang trong cuộc gọi.

 

Đầu dây bên vang lên giọng nam trầm :

 

“Thưa ông Lộ, chúng tìm thấy tất cả bằng chứng ở nơi mà Triệu Dĩ . Máy tính mã hóa kỹ thuật viên mở khóa, tất cả chứng cứ cộng , thể trực tiếp báo cảnh sát, theo luật hình sự sẽ kết tội chiếm đoạt tài sản trong công việc.”

 

Lộ Đình Châu bình tĩnh : “Vậy thì báo .”

 

“Dạ, thưa ông Lộ, tính thời gian thì cảnh sát sắp đến .”

 

Ninh Lạc diễn biến cho choáng váng, ngây một lúc, hỏi Lộ Đình Châu: “Vậy lúc nãy đang chơi trò mánh khóe và kéo dài thời gian ?”

 

“Không,” Lộ Đình Châu lắc đầu, “Anh chỉ để một rõ sự thật bỏ cuộc thôi.”

 

Nếu , theo tính cách của , nhất định sẽ giải quyết gọn gàng hai cần hỏi gì.

 

Thà g.i.ế.c nhầm một ngàn, còn hơn để sót một .

 

Vừa dứt lời, cửa lập tức gõ: “Cảnh sát, mở cửa!”

 

An Tri Hâm nhận sự việc bại lộ, mặt lập tức tái mét.

 

Điều khiến ngờ là, Triệu Dĩ đẩy , hét lên với cảnh sát: “Không liên quan đến , lừa gạt! Cảnh sát, các tin !”

 

Phương Lộc Dã lạnh lùng : “Câu , hãy với cai ngục .”

 

Cảnh sát nhanh chóng giải quyết đống rắc rối, Ninh Lạc Triệu Dĩ và An Tri Hâm đưa , tiện tay vẫy tay tiễn biệt:

 

“Một lùi, lùi là cả đờiluôn nha!”

 

Phương Lộc Dã cuối cùng cũng nhẫn nhịn nữa: “Ninh Lạc, ăn uống thể im miệng ?”

 

Lộ Đình Châu cảnh báo : “Chú ý thái độ của em”

 

Phương Lộc Dã hiểu ý , dù Ninh Lạc cũng giúp nhiều, đương nhiên ơn.

 

Anh Ninh Lạc đang ăn uống ngon lành, gãi đầu hỏi: “Ninh Lạc, thích gì, tặng . Xe thể thao? Biệt thự? Du thuyền? À, du thuyền thì , quá đắt, đủ tiền.”

 

Ninh Lạc sặc, ho đến mức trời long đất lở.

 

Một cốc xuất hiện mặt, nhanh chóng uống một cho thông cổ: “Anh đột nhiên tặng cái ?”

 

Phương Lộc Dã nhún vai: “ thấy mắt, ?”

 

Ninh Lạc nghi ngờ đ.á.n.h giá , từ xuống , từ trái qua .

 

thừa nhận , tài giỏi, tính cách , ai thích cũng hợp lý thôi, nhưng bạn , vẻ nhanh đấy? Mới thất tình mà!”

 

Cậu cố gắng lịch sự: “Chúng lẽ hợp .”

 

“Không hợp gu, bạn hiểu chứ?”

 

Phương Lộc Dã mặt tái xanh đỏ, đỏ tím, màu sắc rực rỡ hơn cả chiếc áo hoa của , giọng từ kẽ răng vang lên: “ ý !”

 

Ninh Lạc thật sự hiểu: “Vậy ý gì?”

 

“Thôi , chuyện giải quyết xong , ăn .”

 

Lộ Đình Châu đưa thực đơn cho Ninh Lạc: “Chọn .”

 

Ninh Lạc nhanh chóng chuyển sự chú ý, cúi đầu thực đơn, cái gì cũng ăn.

 

Phương Lộc Dã lén liếc trai, chỉ thấy Lộ Đình Châu cầm tách uống, tay che nửa mặt, vẻ gì lạ.

 

Khi món ăn mang lên, ngoài sushi và sashimi bình thường, là các món chế biến từ sữa.

 

Phương Lộc Dã hiểu, nhưng vẫn hỏi: “Cậu gọi nhiều món từ sữa thế gì?”

 

Ninh Lạc đáp: “Vì nó ngon mà thích ăn.”

 

Trong lòng nghĩ: “Vì cao lên!”

 

Không thể chịu nữa, ai gọi là “thằng lùn” nữa!

 

khi ăn xong và dậy, Ninh Lạc Lộ Đình Châu lên từ bên cạnh, chiều cao chênh lệch khiến rơi nước mắt.

 

“Cao thế để gì, ăn một đ.ấ.m của !!”

 

 

 

Ba ngày , Ninh Lạc nhận hợp đồng từ đoàn phim của Tôn Học Binh, xác nhận vai nam thứ thuộc về . Lịch trình sắp xếp, Tết sẽ chính thức đoàn.

 

Tết Nguyên Đán cận kề, bộ phim truyền hình mà Ninh Lạc tham gia đó cũng sắp đến hồi kết. Trên mạng xã hội, thỉnh thoảng thấy tên phim leo lên hot search. Cốt truyện hấp dẫn cùng dàn diễn viên thực lực khiến bộ phim thu hút sự chú ý, đặc biệt là từ các bạn học sinh, sinh viên đang trong kỳ nghỉ lễ.

 

【Thật sự bộ dàn nhân vật đều là “mỹ cường thảm” ( mạnh nhưng cuộc đời đầy bi kịch). ngờ nữ chính mỗi ngày như một “trùm văn phòng” đầy năng lượng nhưng thực chất đang gánh lưng khoản nợ hàng tỷ. Cả đời cô trả nợ cho cha , dù rằng lẽ cả đời cũng trả hết.】

 

【Vì , bi kịch của Doãn Chí Kinh và Bạch Hy là thể tránh khỏi. Họ vốn dĩ cùng một thế giới. Doãn Chí Kinh thể những lời như “bỏ quá khứ mà tiến lên”, nhưng Bạch Hy là một nhạy cảm, dễ tổn thương ngay cả bởi thứ mềm mại như bông. Cậu cứ mãi tự trách và thể buông bỏ quá khứ. Trong khi đó, nam chính kiên cường như tảng đá, là sự đối lập hảo, thể đồng hành cùng nữ chính yếu mềm qua chặng đường đời.】

 

thực sự cạn nước mắt vì couple Chí Kinh – Bạch Hy. Bạch Hy mãi mãi rằng sự biến mất lời từ biệt của Doãn Chí Kinh năm đó là vì cô tiền đóng học phí, còn chủ nợ đuổi theo. Doãn Chí Kinh cho , chỉ vì Bạch Hy cảm thấy áy náy, thà để hận .】

 

【Ngay cả khi Bạch Hy bệnh, cô vẫn luôn âm thầm ở bên, an ủi, giúp vực dậy tinh thần. rằng thể cho thứ mà khao khát, cô đành lợi dụng việc điều chuyển để lời tạm biệt, bù đắp cho câu “tạm biệt” thiếu sót năm đó.】

 

【Cảm giác nữ chính từ chối lời cầu hôn của nam chính, để một kết thúc mở, chỉ vì gánh nặng nợ nần mà còn vì trong lòng cô vẫn giữ một góc nhỏ cho ai đó.】

 

Đọc thấy nhiều khen ngợi như , thắc mắc: 【Có thật sự đến ?】

 

【Có! Mau xem !】

 

【Tưởng Ninh Lạc là con sâu hỏng nồi canh, ai dè là một viên ngọc quý.】

 

【Thật sự , xem là hối hận! Mà nếu thì nhớ lên Weibo của Ninh Lạc kiếm niềm vui bù nhé!】

 

Ninh Lạc thấy bình luận về là “con sâu phá hoại” thì nghiến răng nghiến lợi.

 

“Mấy khen khác thế hả!”

 

Cậu kiên nhẫn hết phần bình luận, phát hiện khen theo phong cách độc đáo, cực kỳ nhất quán: khen thì khen, nhưng quên chèn thêm một dao.

 

【Diễn xuất của Ninh Lạc giống như đường chân tóc của : cao xuất sắc.】

 

【Thương Bạch Hy thật sự, nỡ mắng là “yêu đương não tàn”, thôi thì qua mắng Ninh Lạc , coi như là bữa ăn thế.】

 

Bực , Ninh Lạc lập tức lôi chiếc tài khoản phụ của , đăng ngay một bài :

 

【Dưới đáy quần bùng cháy: Random 20 khán giả may mắn nhận 2.000 tệ tiền mặt, chỉ cần bình luận khen Ninh Lạc là .】

 

Dân mạng đua để những bình luận đầy “yêu thương”:

 

【Mày đúng là lời tử tế thì .】

 

【Tưởng quăng mày xuống sông, ai ngờ bảo vệ môi trường cảnh cáo: “Không xả rác.”】

 

【Nhóc con, dùng chiêu trò để thu hút sự chú ý của , cho danh phận ? Nhân lúc còn thích em, hãy ở bên , bé mèo hoang nhỏ của !】

 

【Biểu diễn màn chứa… gì đó: Hahahahaha đáy quần bùng cháy hahahahaha!】

 

Ninh Lạc tức đến mức bỏ điện thoại xuống, chạy tìm “chị em ” của để xả stress. Chỉ mới nỡ đối xử với như !

 

【Otaku Lạc béo: Lulu ơi, đang gì thế? [Chọt chọt]】

 

Chờ mười phút thấy trả lời, Ninh Lạc càng thêm buồn bã.

 

【Otaku Lạc béo: Sao để ý tới ? Có thích cái mặt nóng của dán lên cái m.ô.n.g lạnh của ?】

 

Cuối cùng, Lulu cũng nhắn .

 

【Lulu: ……】

 

【Lulu: Sao thế? Tâm trạng ?】

 

Một câu đơn giản mà như tia nắng giữa ngày đông, khiến Ninh Lạc an ủi ngay lập tức. Cậu cảm thấy đúng là mạng tình , duyên phận thật kỳ diệu, Lulu đúng là quan tâm đến quá mà!

 

【Otaku Lạc béo: Huhuhu, Lulu hiểu quá! Làm đang buồn?】

 

【Lulu: Vì khi vui chạy tới đây phát điên.】

 

Ninh Lạc: “……”

 

Mẹ nó, tất cả biến hết cho .

 

Cậu đóng ứng dụng, gương mặt chút cảm xúc.

 

 

 

Khi bộ phim truyền hình của Ninh Lạc ngày càng nổi, với tư cách là nhà đầu tư lớn nhất, đương nhiên kiếm bộn tiền. Việc đầu tiên mỗi sáng thức dậy là đếm dư tài khoản ngân hàng.

 

Tính thêm khoản thỉnh thoảng gia đình “thưởng nóng,” giờ hẳn một quỹ đen tám mươi triệu!

 

Ninh Lạc quyết định mua quà cho cả nhà.

 

Ngược , bộ phim Ninh Tịch Bạch tham gia điển hình của “đầu voi đuôi chuột”. Đến nửa , nội dung ngày càng khó hiểu. Nếu nhờ diễn xuất hút mắt của nam chính và những cảnh mê hồn, thì điểm đ.á.n.h giá chắc chắn vượt nổi ba điểm.

 

Cộng thêm vụ lùm xùm của Ninh Tịch Bạch giải thích rõ ràng, gần như mặc định “toang”

 

Ba Ninh vẫn còn nể mặt, để chuyện đẩy xa hơn, nhưng những gì cần thì ai cũng hết .

 

Tết năm nay, nhà họ Ninh thiếu một , nhưng cũng thêm một thành viên mới.

 

Ba Ninh cuối cùng cũng nghĩ thoáng: đời con cháu tự phúc phần của con cháu, những gì họ cần , gì hối tiếc.

 

Thế là biệt thự vẫn náo nhiệt đón Tết, và Ninh Lạc nhận nhiệm vụ sắm Tết cùng Ninh Dương.

 

Một mua, một ăn. Ninh Lạc phía ôm một túi bắp rang to, nhai giòn rụm từng miếng.

 

Ninh Dương liếc : “Xong hết , giờ chỉ còn mỗi lạp xưởng. Đi với mua nốt —” Anh và phát hiện thấy .

 

Nhìn quanh một chút, Ninh Dương thấy Ninh Lạc đang yên một quầy bán xúc xích, mắt chằm chằm.

 

Ninh Dương nhíu mày: “Em còn ăn cái ? Không xem tin 315 ? Biết trong đấy mà ăn?”

 

Ninh Lạc thở dài, ánh mắt đầy hoài niệm: “Anh hiểu . Em đang vợ xinh khuất của .”

 

Anh rút điện thoại quét mã: “Chủ quán, một cây xúc xích, loại to, thêm nhiều ớt nhé.”

 

Ninh Dương: “C.h.ế.t còn mua gì?”

 

Ninh Lạc c.ắ.n một miếng to, lầm bầm: “Viếng mộ định kỳ.”

 

Ninh Dương: “…”

 

Ninh Lạc: “Sợ gì, như em ăn thì sống lâu thêm . Có thêm cây cũng chẳng khác gì.”

 

Thái độ “sống đến thì đến đó” của khiến Ninh Dương dở dở .

 

 

 

Lúc về xe, Ninh Lạc như nhớ gì đó, lau tay cho bớt dầu: “À đúng , em quà cho .”

 

Ninh Dương thoáng bất ngờ: “Quà gì thế?”

 

Ninh Lạc hí hửng rút một hộp quà buộc nơ xinh : “Ta-daa! Anh tự mở .”

 

Trong lòng Ninh Dương trào lên cảm giác ấm áp. Dù đầu gặp vui vẻ, nhưng cuối cùng tình em vẫn vun đắp. Ninh Lạc thật sự coi trai mà đối đãi.

 

Anh cẩn thận tháo nơ, mở hộp quà…

 

Đập mắt là cuốn sách in dòng chữ to đùng màu hồng hoa mỹ:

 

“Tổng tài và cô vợ chạy trốn: Bắt về để yêu chiều!”

 

“NINH LẠC!!!”

 

Ninh Dương tức đến mức m.á.u dồn lên não, gần như mất kiểm soát.

 

Ninh Lạc sớm nhảy khỏi xe, cách an , toe toét: “Tặng để nhắc nhở thôi mà, tránh lừa thêm nữa!”

 

Ninh Dương: “Em sang chấn tâm lý nặng hơn đúng ?”

 

Nhìn trai sắp bùng nổ, Ninh Lạc bám cửa sổ xe, : “Đùa thôi mà, quà thật ở đó, mở xem .”

 

Ninh Dương cảnh giác , mới thấy một cuốn sách khác.

 

Đó là một quyển sách 3D, mở là bức tranh hoạt hình bốn nhà họ Ninh, thiết kế tinh xảo, tốn ít tâm tư.

 

“… Cảm ơn, thích”. Ninh Dương khẽ .

 

Đây là món quà đầu tiên Ninh Lạc tặng cho , độc nhất vô nhị, vô cùng đặc biệt. Anh nghĩ, giữ gìn cẩn thận.

 

 

 

Ninh Lạc về đến nhà chạy như bay tìm ba Ninh.

 

“Ba ơi ba ơi, con quà tặng ba đây!”

 

Ba Ninh mừng rỡ: “Thật ? Là gì con?”

 

Ninh Dương bên thấy cảnh , và… quyển sách 3D giống hệt của rút .

 

“…”

 

Tim như thắt nút .

 

Ba Ninh khen ngớt: “Đẹp thật đấy, cái là con riêng cho ba đúng ?”

 

Ninh Dương liếc thấy Ninh Lạc gật đầu lia lịa, khẽ lạnh lên lầu.

 

Chẳng bao lâu , khi xuống lấy nước thấy Ninh Lạc hớn hở tặng Ninh một quyển y hệt.

 

Anh tại chỗ hai giây, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa .

 

Lần mà chuyển tiền cho thằng nhóc nữa thì đúng là… chó!

 

 

 

Đến tối, lúc cả nhà tụ tập xem TV, Ninh Lạc mới nhận Ninh Dương vẻ vui. Bởi vì bất kể gì, trai cũng chỉ đáp bằng một chữ: “Hừm”

 

“Anh bật chế độ ‘kẹt đờm’ hả?“

 

Ninh Lạc săm soi bộ quần áo mới của Ninh Dương:

 

“Đổi cả skin luôn cơ ? Anh Dương phiên bản Tết Nguyên Đán giới hạn!“

 

Ninh Dương trừng mắt .

 

Đáng tiếc, Ninh Lạc đang ngáp lấy ngáp để, chẳng thèm để ý.

 

“Ôi cái chương trình Tết năm ngoái chán thật, tiểu phẩm bao giờ mới diễn xong đây? Buồn ngủ quá…“

 

Cậu cầm thanh bánh gạo kẹp giữa hai ngón tay, giả vờ như đang hút thuốc, giọng điệu lơ mơ:

 

“Không cả, nhưng cũng chút mệt. là đóa hồng đau thương trong đêm khuya.“

 

Ba Ninh tiểu phẩm màn hình, chợt : “Lạc Lạc năm nay cũng cùng ba Dương chúc Tết đấy nhé.”

 

“Con… thể ạ?” Ninh Lạc ôm gối, mặt buồn thiu. “Con sợ giao tiếp, tính con hướng nội, ngại gặp lạ lắm.”

 

Ninh Dương tin nổi những gì . Nói nhảm gì ?

 

Ba Ninh xoa đầu Ninh Lạc, dứt khoát từ chối: “Không . Nếu con , đồn ba Dương thương con, con sủng ái. Mấy lời đó .”

 

Ninh Lạc đành thỏa hiệp: “Thôi .”

 

“Cuộc sống phẳng lặng như nước của , những lời đồn thổi dậy sóng…”

 

Ninh Dương nhạt một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn .

 

Tiểu phẩm cuối cùng cũng kết thúc, chuyển sang một đoạn quảng cáo.

 

Ba Ninh thấy quảng cáo về bất động sản màn hình, liền hỏi Ninh Dương:

 

“Con với ba mấy hôm , tin chính phủ định quy hoạch khu Tây Thành, mua đất khu đó để phát triển đúng ?”

 

Ninh Dương gật đầu: “ ạ, con ngóng tin từ một .”

 

“Con thấy vấn đề thì cứ đầu tư .”

 

Ninh Lạc, đang díp cả mắt vì buồn ngủ, cố gắng hé mắt qua màn hình TV, tình cờ thấy cảnh cuối cùng của quảng cáo. Cậu đột nhiên giật nảy , tỉnh táo hẳn:

 

“C.h.ế.t tiệt! Không thể đầu tư chỗ đó ! Đây là cái bẫy mà Trần Xương Ngạo giăng ! Anh mà đầu tư thì chỉ mất sạch vốn mà còn mất cả danh dự nữa!”

 

Ninh Lạc ngẫm tình tiết trong truyện mà còn thấy tim đập chân run:

 

“Cái dự án chỉ là một công trình dang dở . Cuối cùng, công trình kéo dài, Ninh Tịch Bạch cố tình để công nhân nhận tiền công, dẫn đến nhiều nhảy lầu. Chuyện bùng nổ, chức tổng tài của cũng đoạt mất luôn!”

 

đó là sự kiện ở cuối truyện cơ mà? Sao giờ xuất hiện ở đây?”

 

Ninh Dương mím chặt môi, khuôn mặt mang theo chút phẫn nộ.

 

“Thằng điên đó giờ bắt đầu c.ắ.n ngược ?“

 

 

 

Lời tác giả:

 

Đã sửa phần thiết lập ở chương , rút phạm vi suy nghĩ chỉ còn hai trong đoàn phim, đó là nữ chính (tính cách hoạt bát, thích hóng drama) và biên kịch (hướng nội, ngại giao tiếp).

 

【Thần tội】:

 

Tội thứ nhất, gặp ; Tội thứ hai, giúp ; Tội thứ ba, thích ; Tội thứ tư, yêu ; Tội thứ năm, thương .

 

Năm tội đủ, thần tội đáng muôn c.h.ế.t! Thần xin lui, một lui là cả một đời!

 

Đoạn lấy cảm hứng từ 《Diên Hy Công Lược》, chỉnh sửa đôi chút để phù hợp hơn.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...