10
“Khinh Y, bên này!” Diêu Tuyên Tuyên ngồi ở bàn thấy tôi trước, vẫy tay ra hiệu cho cô.
Cô vừa đi tới, cô ta liền thân thiết kéo tay: “Khinh Y ngồi cạnh tôi đi.”
Cô nhìn qua vị trí của mấy người họ.
Bên trái Đặng Tắc Dã là Hạo Tử, bên phải là Diêu Tuyên Tuyên.
Chỉ có phía bên phải của Diêu Tuyên Tuyên là còn trống một chỗ.
Cô, người bạn gái chính thức này xuất hiện, cô ta hoàn toàn không có ý định đứng dậy nhường chỗ, Đặng Tắc Dã và những người khác cũng không có phản ứng gì.
Những điều này cô đã sớm quen rồi.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Trước đây còn cảm thấy ấm ức, bất bình, giờ thì không còn cảm giác gì nữa.
Cô vừa ngồi xuống, phát hiện trên đầu gối Diêu Tuyên Tuyên đắp một chiếc áo sơ mi.
Chiếc áo sơ mi này buổi trưa vẫn còn trên người Đặng Tắc Dã.
Thấy ánh mắt cô, Diêu Tuyên Tuyên cười một cái: “Tôi mặc ít quá, đầu gối và bụng dưới hơi lạnh, Tắc Dã liền đưa áo cho tôi đắp. Khinh Y sẽ không để ý chứ?”
Trước đây, Diêu Tuyên Tuyên luôn thích dùng những lời như vậy để chọc tức cô.
Cô cũng không thể kiềm chế, cứ chọc là dính.
Chuyện như thế này, đổi thành bất kỳ ai, là bạn gái, chắc hẳn cũng không thể chịu đựng được phải không?
Thế nhưng chỉ cần cô bày tỏ sự bất mãn của mình, không chỉ Đặng Tắc Dã sẽ giáo huấn một trận, trách móc tôi so đo tính toán.
Mấy người bạn của anh ta cũng sẽ bảo vệ Diêu Tuyên Tuyên, nói cô chuyện bé xé ra to.
Vì vậy, quan hệ giữa cô và mấy người bạn của Đặng Tắc Dã cũng bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/buong-tha-cho-nguoi-ta/chuong-9.html.]
Cô không thích tiếp xúc với họ, họ cũng không mấy chấp nhận cô.
Trước đây, chỉ cần là những buổi tụ tập của họ, cô đều sẽ tránh mặt.
Tuy nhiên hôm nay thì khác, cô chỉ đến để thử xem, liệu mình còn buồn nữa không.
Tốt lắm, không còn cảm giác gì.
Cô với cái bụng đói meo, giờ chỉ muốn chén cho no bụng.
“Đúng rồi, Khinh Y, chuyện này thật sự chẳng là gì, cậu đừng để ý nhé.” Hạo Tử cũng xen vào nói, “Mấy anh em chúng tôi chỉ có Đặng Tắc Dã mặc hai lớp áo, chứ không thì Tuyên Tuyên cũng sẽ không dùng áo của anh ấy đâu.”
“Khinh Y, đắp một chiếc áo, không tính là chuyện vượt quá giới hạn gì.” Đặng Tắc Dã nhìn cô nói.
Hơi buồn cười.
Cô còn chưa nói câu nào, thế mà từng người một đã bắt đầu trách móc cô rồi.
“Tôi có nói là tôi để ý đâu?” Cô nhíu mày nhìn họ, rồi chỉ vào nồi, “Viên bò viên trong nồi ăn được rồi chứ?”
“Được.” Đặng Tắc Dã vô thức lên tiếng.
Thế là, cô bắt đầu ăn uống thỏa thích, hoàn toàn không có tâm trí bận tâm đến những gì họ đang nói.
“Khinh Y.” Diêu Tuyên Tuyên nhẹ nhàng kéo cánh tay cô, “Chuyện chúng tôi vừa nói cô có nghe thấy không?”
“Ừm, mấy người nói gì vậy?” Cô chớp mắt bối rối.
“Tôi không biết lái xe điện, mấy ngày tới có lẽ sẽ phải làm phiền Tắc Dã dạy tôi lái.” Diêu Tuyên Tuyên không nhanh không chậm nói, “Sau này mỗi ngày anh ấy tan làm đưa tôi về nhà xong, cần dạy tôi lái xe một lúc, thời gian về sẽ muộn hơn một chút, sẽ không ảnh hưởng đến hai người chứ?”
“Đương nhiên là không rồi!” Cô không chút do dự nói, “Mà hai người là bạn thân mà, dạy cô lái xe có gì to tát đâu.”
Không ngờ cô lại trả lời như vậy, mấy người đang ngồi đều sững sờ.
Dường như họ đã chuẩn bị sẵn một bụng lời phản bác, nhưng lại không có đất dụng võ.
Nhìn họ chưng hửng thì cô thấy khá vui.