Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 719
Cập nhật lúc: 2024-11-01 19:39:58
Lượt xem: 5
Sư trưởng Giang uống một ngụm nước từ cốc sứ, nói tiếp: “Lúc đó, cậu đến nhà tôi lấy giấy tờ chứng minh thân phận mới của thằng bé rồi đưa nó vào bộ đội. Sau đó, nó sẽ được tôi nuôi dưỡng.” Năm đó, Hoắc Hoa Thanh đã giúp sư trưởng Giang rất nhiều lương thực, và ông đã luôn mong muốn giúp đỡ gia đình họ Hoắc, nhưng năng lực của ông có hạn nên đến giờ vẫn chưa làm được nhiều.
Vương Viêm Sinh gật đầu, đáp lời rồi rời khỏi văn phòng, chuẩn bị quay về thu dọn hành lý. Khi đến gần tòa nhà, anh bất ngờ nhìn thấy một người phụ nữ trẻ đứng dưới cầu thang. Dáng người này rất quen thuộc, chính là Đổng Lỵ Lỵ.
Cô cảm thấy có người nhìn mình, quay lại thấy Vương Viêm Sinh đang nhíu mày nhìn, mặt cô hơi đỏ, giải thích: “Tôi không đến đây để chờ anh!”
Nghe vậy, Vương Viêm Sinh khựng lại. Hóa ra là anh tự đa tình? Đổng Lỵ Lỵ nói tiếp: “Người yêu tôi cũng ở đây. Anh ấy lên lấy đồ, nhờ tôi đứng đợi dưới này.”
Vương Viêm Sinh bối rối, trên mặt có chút xấu hổ. Vừa rồi, anh đã nghĩ Đổng Lỵ Lỵ đang đợi mình, vì trước kia cô thường xuyên tìm cách tiếp cận anh. Dù lần trước anh đã thẳng thắn từ chối, nhưng đã lâu rồi không thấy cô tới tìm nữa.
Trong lúc bối rối, một thanh niên trẻ tuổi chạy từ trên cầu thang xuống, vừa chạy vừa vui vẻ nói: “Xin lỗi đã để em chờ lâu, đây là cuốn sách em cần.”
Đổng Lỵ Lỵ nhìn thấy người yêu, nở nụ cười rạng rỡ: “Không sao, em mới đợi một chút. Cuốn sách này em tìm lâu rồi, không ngờ anh lại có. Đọc xong em sẽ trả lại ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/719.html.]
Chàng trai lắc đầu, cười tươi nói: “Không cần trả, đồ của anh chính là của em.”
Lúc này anh mới nhận ra đội trưởng Vương đang đứng gần đó. Chàng trai vội vàng chào theo nghi thức quân đội: “Chào đội trưởng!”
Vương Viêm Sinh gật đầu, khi đi ngang qua hai người, anh nói: “Đồng chí Đổng là cô gái tốt, hãy đối xử tốt với cô ấy!”
Chàng trai nghiêm túc đáp lại, giọng phấn khởi: “Tuân lệnh, đội trưởng!”
Đổng Lỵ Lỵ không ngờ Vương Viêm Sinh lại nói những lời này. Cô ngẩn người một lúc, rồi thấy sống mũi hơi cay. Ngay từ lần đầu gặp mặt, cô đã cảm mến anh, rồi tìm đủ mọi cách để tiếp cận, nhưng anh không hề đáp lại. Cô từng buồn bã và thất vọng, nhưng giờ đã dần buông bỏ.
Người đàn ông cô từng yêu, dù không yêu cô, nhưng là một người đáng để yêu mến. Nhân phẩm của anh khiến cô cảm thấy quãng thanh xuân ấy không hề uổng phí.
Vương Viêm Sinh cầm vé xe, thu dọn hành lý rồi lên đường. Ở nhà, Đại Kiều vẫn không hay biết rằng chẳng bao lâu nữa, anh trai Hoắc Trì của cô sẽ phải rời xa cô.