Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 390

Cập nhật lúc: 2024-10-25 14:53:47
Lượt xem: 8

 

Nhưng một khi con cái làm sai điều gì đó, ngọn núi lớn "bất hiếu" sẽ đè lên người.

Rất bất công, thật vớ vẩn, nhưng cũng đành bất lực chấp nhận.

Cho nên lần này Phương Tiểu Quyên xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu như Đại Kiều muốn đi thăm mẹ cô, bà cũng không cấm cản làm gì, thậm chí còn chuẩn đồ tốt để cô đem qua.

Đại Kiều nghe thấy không phải dì Tuệ xảy ra chuyện, trong lòng nhẹ nhàng thở thào.

Nhưng này sau đó nghe thấy mẹ ruột của mình xảy ra chuyện, trong lòng hơi sững sờ.

Cô đã không gặp lại mẹ cô kể từ lần cuối cùng sau khi ngày cha cô kết hôn.

Trước đây cô thật sự mong chờ mẹ cô cũng yêu thương, đau lòng cho mình giống như Tiểu Kiều, nhưng sau khi bà ấy rời đi, cô không phải bị đói, bị mắng, dần dần cô cũng không còn mong chờ mẹ sẽ yêu thương mình nữa.

Sau đó, cô lại có ông nội, bà nội, dì Tuệ yêu thương, cô cảm thấy mỗi ngày cũng mình đều vui vẻ hạnh phúc mà trôi qua, ảnh hưởng của mẹ với cô ngày càng phải mờ.

Lúc này cô mới phát hiện, đã lâu rồi cô không còn nhớ đến người mẹ này.

Ngay cả khi vừa rồi người dì đó nhắc đến mẹ, theo bản năng cô đã nghĩ đến dì Tuệ mà không phải người mẹ ruột của mình.

Kiều Tú Chi nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô, mềm nhũn lòng, nói: "Không cần sợ đâu, Phương Tiểu Quyên sẽ không sao cả! Trời sắp tối rồi nhanh đi về đi, đừng để cha mẹ con lo lắng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/390.html.]

Bà luống cuống nói.

Khi Phương Tiểu Quyên được nâng ra, khắp người toàn là máu, mặt trắng bệch như tờ giấy, chỉ sợ tình hình không được ổn lắm.

Diệp Trân Trân và Vương Sinh Hâm cùng ở chung một phòng sợ đến mức chân tay mềm nhũn ra, hiện tại cả hai đều bị giam ở đội sản xuất không được ra ngoài!

Sau khi Đại Kiều định thần lại, ngửa đầu nhìn bà nội của cô cười nhẹ nhàng, nói: "Con biết rồi, con về đây, bà nội cũng nhanh về đi."

——

Sau Hoắc Trì dọn xong phân heo, rửa sạch tay rồi cầm lấy màn thầu hôm qua còn dư lại, đi đến chỗ con mèo trên đường nhỏ mà Đại Kiều phải đi qua để đợi.

Nhìn thấy mặt trời sắp lặn, ráng đỏ toàn bộ thôn Thất Lý, vẫn không nhìn thấy hình bóng của Đại Kiều đâu.

Hoắc Trì nuốt miếng màn thầu nhỏ cuối cùng xuống, vỗ vỗ tay, chuẩn bị đến nhà họ Kiều nhìn trộm xem chuyện gì.

Đúng lúc này Đại Kiều đi đến, trên người còn đeo cặp sách ở phía trước.

Hoắc Trì thấy dáng vẻ đang suy nghĩ của cô, vốn dĩ không có để ý đến cậu, không thể không gọi to: "Kiều Niệm Niệm!"

Đại Kiều nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu nhìn Hoắc Trì, lập tức nở một nụ cười tươi nói: "Em trai Hoắc Trì, là em à!"

Hoắc Trì: "………. ."

 

Loading...