Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 384
Cập nhật lúc: 2024-10-25 14:49:34
Lượt xem: 7
Nhưng đi hai bước, cô lại cảm thấy chỗ đó không an toàn, cho nên quay đầu lại lại nhặt đồ lên, bỏ vào một bên bụi cỏ.
Nhưng bụi cỏ bị cây cỏ che, cô lại lo lắng đối phương không phát hiện, vì thế cầm trứng gà và màn thầu thô xoay vòng vòng.
Hoắc Trì ở bên trong nghe thấy tiếng động, còn tưởng rằng lại là con nít lại đây chửi rủa bọn họ, đi tới, lại thấy một hình ảnh như thế.
Cô gái nhỏ trong mơ cầm trứng gà và màn thầu thô, giống như động vật nhỏ lạc đường, xoay vòng tại chỗ, nhìn qua như thế có hỏi ngốc, lại có chút… Đáng yêu.
"Em ở đó làm gì vậy?"
Nghe thấy thanh âm, Đại Kiều hoảng sợ, xoay người lại, ánh mắt trừng thật to: "Em đi ra lúc nào vậy?"
Hoắc Trì nói: "Khi em đang xoay vòng vòng."
Trên mặt Đại Kiều hiện lên hai rặng mây đỏ, có hơi xấu hổ nhỏ giọng nói: "Chị… Chị đang tìm nơi giấu trứng gà và màn thầu."
Nghe thấy mấy chữ trứng gà và màn thầu, Hoắc Trì theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng: "Vì sao phải giấu?"
Đại Kiều chớp đôi mắt to đen nhánh, giọng nói êm dịu nói: "Chị muốn tặng trứng gà và màn thầu cho các em ăn, cho nên chị phải tìm một nơi các em có thể thấy mà người khác lại không thấy để giấu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/384.html.]
Hiển nhiên nơi như vậy thật không dễ tìm.
Đôi mắt Hoắc Trì bình tĩnh nhìn thấy cô: "Vì sao em muốn đưa đồ cho tụi anh?"
Bọn họ không thân cũng chẳng quen.
Huống chi trứng gà lại là thức ăn quý giá như vậy, cậu sinh ra đến bây giờ, còn chưa từng nếm thử trứng gà, chỉ từng thấy người khác ăn thôi.
Đại Kiều lớn mật chớp chớp lông mi, nhìn cậu mềm giọng nói: "Chị thấy ông nội em hình như sinh bệnh, ông ấy cần ăn chút đồ ngon."
Nếu hành động của Đại Kiều bị người trong thôn nhìn thấy, chắc chắn sẽ có người nói cô phá gia, nói không chừng còn có người nói cô có ý xấu, thậm chí còn có thể báo cô với công xã, nói cô tiếp tế kẻ xấu.
Nhưng Đại Kiều không biết hành vi của mình có gì không đúng, lúc trước khi cô ăn không đủ no, đều là dì Tuệ giúp đỡ cô, cho cô ăn đồ ngon.
Hiện giờ cô có năng lực, cô cũng muốn giống dì Tuệ đi giúp đỡ những người khác như vậy.
Đôi mắt Hoắc Trì vẫn nhìn chằm chằm cô: "Bọn anh đều là phần tử xấu, em không sợ sao?"
Đại Kiều lắc đầu: "Bà chị nói phần tử xấu không nhất định đều là người xấu, chị cảm thấy các em cũng không giống phần tử xấu."
Ánh chiều tà đầu hạ chiếu vào trên người, trên mặt Hoắc Trì, khiến ngũ quan tuấn tú của cậu nhuộm vài phần nhan sắc, làm cả người cậu nhìn qua dịu dàng hơn không ít.