Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 303
Cập nhật lúc: 2024-10-24 12:29:36
Lượt xem: 8
Cánh tay Đại Kiều bị cô ấy tóm đến đỏ chót: "Chị họ Chiêu Đệ, chị muốn em giúp chị thế nào? Em có trữ một ít kẹo, toàn bộ đều cho chị, như vậy có đủ hay không?"
"Không đủ." Trần Chiêu Đệ đỏ mắt lên lắc đầu nói, "Đại Kiều, em có nhiều quần áo mới như vậy, em cho chị vài cái đi, trước khi đến đây thì mẹ đã ra lệnh cho chị nhất định phải từ chỗ của em lấy được quần áo mới, bằng không trở lại thì sẽ không cho chị ăn cơm. . . Chị thật sự không có cách nào. . ."
"Chị họ, xin lỗi, em không thể cho chị quần áo." Đại Kiều nhíu mày.
Cô có thể mang kẹo cho chị họ, cũng có thể cho cô ấy toàn bộ tiền lẻ, thế nhưng quần áo của cô đều là người thân làm cho cô, cô không muốn cho bất luận người nào.
"Đại Kiều, tại sao em có thể như vậy chứ? Trước đây đáng thương như vậy, chị còn giúp em làm việc nhà. Hiện tại em trở nên tốt đẹp rồi nhưng không muốn giúp chị, em. . . hu hu. . . Lẽ nào em muốn trơ mắt nhìn chị bị c.h.ế.t đói sao? Em thương cảm chị một chút đi mà."
Trần Chiêu Đệ khóc lóc thảm thương.
Nếu như cô ấy lớn lên trắng trẻo một chút sẽ khiến cho người khác cảm thấy thương cảm, đáng tiếc dung mạo của cô ấy khó coi, da dẻ cũng hơi đen.
Trong lòng Đại Kiều có sự không thoải mái không nói ra được.
Cô muốn đem tay rút trở về, nhưng Trần Chiêu Đệ bám rất chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/303.html.]
"Làm gì làm gì, còn không buông tay, em không thấy tay em gái Đại Kiều bị nắm đến đỏ lên rồi sao?"
Trong miệng Kiều Đông Anh nhai thịt heo, trừng hai mắt đi tới.
Trần Chiêu Đệ vừa nhìn thấy Kiều Đông Anh, thân thể run lên, theo bản năng liền buông tay Đại Kiều ra.
Sau đó khóc ríu rít: "Chị họ Đông Anh, em không có bắt nạt Đại Kiều, em chỉ là bị mẹ mình ép, nếu như em không thể từ chỗ Đại Kiều lấy được quần áo mới, mẹ thật sự sẽ không cho em ăn cơm, chị thương em một chút đi mà."
Kiều Đông Anh cười lạnh một tiếng: "Chỉ vì cảm thấy em đáng thương, Đại Kiều nhất định phải đem quần áo mới cho em sao? Vậy thì lần sau, em tiếp tục nói em đáng thương, có phải là muốn tất cả mọi thứ của nhà họ Kiều chúng ta đều phải cho em, bằng không thì đều là người xấu có đúng hay không?"
Trần Chiêu Đệ chảy nước mắt lắc đầu: "Em không có nói như vậy."
"Nhưng trong lòng em nghĩ như vậy." Kiều Đông Anh nói trúng tim đen.
Trần Chiêu Đệ thật sự rất đáng thương, nhưng người đáng thương cũng tất có chỗ đáng trách.
Cô ấy biết rõ yêu cầu của mẹ mình là không đúng, nhưng cô ấy xưa nay sẽ không phản kháng, còn dùng sự đáng thương của chính mình đi bức bách những người khác.