Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 220
Cập nhật lúc: 2024-10-22 12:48:48
Lượt xem: 9
Khi mọi người nghe nữ tráng sĩ trước mắt nói rằng "Ôm ra ngoài", bọn họ tưởng kéo ra ngoài, nhưng ai biết, cô gái nhỏ gầy teo hạ một chân ngồi chồm hổm, vươn tay bế bé trai lên.
Đúng vậy, là ôm công chúa.
Mọi người mới vừa nhặt đôi mắt lên lại rớt xuống đất.
Này… Hai bà cháu rốt cuộc ăn cái gì lớn lên vậy, sức lực này cũng quá đáng sợ?
Nhiều năm về sau, Thẩm Thiên Hựu đã trưởng thành hơn một thước tám nhớ tới một màn này, cậu sụp đổ.
Thấy Đại Kiều ôm người ra ngoài, lúc này Kiều Tú Chi mới đặt tủ gỗ ở trên mặt đất, quay đầu lại nói với ba người đàn ông cùng một biểu tình mắt kinh miệng ngốc: "Về sau cẩn thận một chút."
Ba người lại cùng một động tác gật đầu: "Cám ơn, cám ơn chị!"
Gọi chị cái gì, kêu cha!
Ba người đàn ông thật sự rất cảm ơn Kiều Tú Chi, nếu hôm nay không có bà, cái tủ gỗ này chắc chắn sẽ đập ở trên đầu cậu bé, đến lúc đó dù cho không chết, phỏng chừng cũng sẽ đập thành đứa ngốc!
Bọn họ đều là gia đình nghèo khó sinh ra, nếu thực sự đập c.h.ế.t người, đừng nói đời này của bản thân bọn họ bị hủy, người nhà bọn họ cũng sẽ gặp họa theo!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/220.html.]
Cho nên lúc này, ở trong mắt bọn họ Kiều Tú Chi giống như cha mẹ tái sinh, là đại ân nhân của bọn họ!
Mọi người phục hồi lại tinh thần, có người vỗ tay, có người khiển trách bác gái béo.
"Kiểu người gì vậy, tâm địa ác độc như thế, con trai là người của đồn công an bộ rất giỏi hả?"
"Đúng vậy, không phải là không cẩn thận đụng bà ta một cái thôi sao, bà ta lại muốn mạng người, phải là tôi, người như thế nên chộp đi dạo phố b.ắ.n chết!"
"Mọi người nhìn quần áo của bé trai đó mặc rất không tệ, không chừng là đứa nhỏ của gia đình tốt, nếu thực sự xảy ra chuyện, tôi thật muốn xem coi thằng con trai ở đồn công an đó của bà ta gánh vác nổi không!"
Kỳ thật bác gái béo cũng sợ đến choáng váng.
Lúc ấy lòng bà ta tràn ngập buồn bực và phẫn nộ, cố tình đứa nhỏ đỏ đ.â.m đầu lại đây, bà ta không chút nghĩ ngợi đã đẩy đối phương ra, nhưng cho tới bây giờ bà ta chưa từng nghĩ tới sẽ muốn mạng đối phương!
Người nhà Thẩm Thiên Hựu cũng phục hồi lại tinh thần, một người phụ nữ tuổi còn trẻ dìu một bà cụ năm sáu mươi tuổi nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.
Bà cụ ôm chầm lấy bé trai, khóc lóc ỉ ôi: "Hựu Hựu của bà, cháu thật sự là hù c.h.ế.t bà nội rồi!"
Người phụ nữ trẻ tuổi thì đi đến trước mặt Kiều Tú Chi, cúi một cái thật sâu với bà nói: "Thím à, thật sự là cám ơn thím, nếu không có thím, hôm nay cháu của tôi chỉ sợ đã…"