Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 205
Cập nhật lúc: 2024-10-22 12:30:19
Lượt xem: 10
Tiết Xuyên vừa xoa eo cho bà, vừa cười nói: "Không biết có phải là trùng hợp hay không, thân thể hai chúng ta đều chậm rãi biến tốt từ sai khi đứa bé Đại Kiều kia lại đây, trước đây vợ thằng hai luôn nói đứa bé kia là kẻ gây họa, tôi lại cảm thấy đứa bé kia có phúc, có thể mang đến phúc lớn cho chúng ta."
Lòng người đều thiên vị, từ khi phát hiện đứa bé Đại Kiều kia có hình dáng đôi mắt giống Tiết Xuyên, Kiều Tú Chi liền đối với đứa bé kia nhiều hơn mấy phần bao dung và quan tâm.
Mỗi lần cô dùng đôi mắt nai con nhìn bà thì bà đều sẽ nhớ đến Tiết Xuyên khi còn trẻ, hoàn toàn không có cách nào từ chối cô.
Sau khi đứa bé kia thường xuyên lại đây, tính tình dịu dàng lương thiện, vừa thông minh vừa đáng yêu, từng ngày từng ngày ở chung hạ, bà chậm rãi liền đặt đứa bé kia vào trong lòng mình.
Vào lúc này nghe được chồng mình nói như vậy, đương nhiên bà sẽ không phản bác: "Ông nói không sai, nếu như không có phúc khí, ngày hôm nay sao có thể phát hiện một cây linh chi lớn như vậy?"
Tiết Xuyên cười đến càng ngày càng ôn hòa: "Đúng rồi, đứa bé kia qua năm cũng bảy tuổi, có thể đi đến trường."
Kiều Tú Chi vừa vặn cũng có suy nghĩ giống như chồng mình: "Chờ vụ mùa xuân qua đi, tôi liền dẫn nó đi trên trấn mua một ít vở và bút chì dùng để đi học, ông lại làm cho nó cái túi xách, sau khi đứa bé kia biết nhất định sẽ rất vui vẻ."
Tiết Xuyên gật đầu: "Hình dáng túi sách tôi đã sớm nghĩ kỹ, đến lúc đó ở phía trên thêu vài con động vật và hoa cỏ, đứa bé kia yêu thích đồ vật đẹp đẽ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/205.html.]
Kiều Tú Chi nghĩ đến tính tình thích làm đẹp của Đại Kiều, ý cười nơi đáy mắt càng nồng: "Cứ dựa theo ông nói, ông đưa tay lên cao một chút, đúng đúng, chính là chỗ đó. . .
thủ pháp xoa bóp thực của ông thật sự là càng ngày càng tốt."
Tiết Xuyên cười: "Này còn phải cảm ơn bà cho tôi cơ hội luyện tập."
Bên này cực kỳ ấm áp, Kiều Chấn Quốc bên kia lại kêu rên liên tục.
An Bình một bộ dáng nện n.g.ự.c giậm chân: "Chị, chị đi hái rau dại tại sao không gọi em?"
Linh chi trăm năm tuổi đó, cậu lại bỏ qua thời khắc then chốt như thế.
Kiều Đông Anh chọt cái đầu của cậu: "Bình thường cho em đi thì em viện cớ, vào lúc này ngược lại có mặt trách chúng ta, da mặt thực sự là càng ngày càng đầy."
An Bình bị chị mình chọt đến ngửa mặt lên, nhưng không tức giận, trái lại dáng vẻ cợt nhả: "Em không phải kiếm cớ, vốn dĩ em cảm thấy đi chơi cùng mấy cô gái các chị vô vị, ai nghĩ đến vận may của mọi người sẽ tốt như thế."