Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 145
Cập nhật lúc: 2024-10-21 09:27:50
Lượt xem: 16
Trần Hưng nhìn thấy dáng vẻ của ả như vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Sao vậy? Không mượn được tiền sao?"
Kiều Hồng Mai lắc đầu một cái.
Trần Hưng đột nhiên tăng cao âm thanh: "Một xu cũng không mượn được? Không phải cô nói mẹ nhất định sẽ cho cô vay tiền sao? Không phải nói cô ở nhà rất được sủng ái sao? Tại sao hiện tại một phân tiền cũng không đem về được?"
Kiều Hồng Mai ngay cả đánh rắm cũng không dám.
Lúc trước vì gả cho Trần Hưng, ả sống c.h.ế.t muốn hai trăm đồng làm đồ cưới từ trong nhà, còn lừa gạt Trần Hưng nói mình là con gái được sủng ái nhất trong nhà, bởi vì như vậy, Trần Hưng mới chịu đáp ứng cưới ả.
"Phế vật vô dụng."
Trần Hưng mạnh mẽ đập cái vại tráng men ngã xuống đất, phất tay áo mà đi.
Kiều Hồng Mai vội vàng đuổi theo, nhưng đuổi theo đến đại viện liền không còn nhìn thấy hình bóng Trần Hưng, trái lại để mọi người thấy bộ mặt sưng phù của ả, nhất thời mặt đều đỏ.
Nhà họ Kiều bên này cũng không bởi vì Kiều Hồng Mai rời đi mà không vui vẻ, bầu không khí trái lại càng tự tại.
Chỉ có Đại Kiều có chút thấp thỏm: "Ông nội, bà nội, có phải là con lại làm hỏng mọi chuyện rồi không?"
Kiều Tú Chi hỏi cô: "Lai Đễ là do con đẩy ngã sao?"
Đại Kiều lắc đầu: "Không phải, là bản thân em ấy không đứng vững ngã chổng vó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/145.html.]
"Nếu không phải con đẩy, vậy chuyện này không liên quan gì đến con." Kiều Tú Chi nói, "Con nhớ kỹ, cõi đời này có rất nhiều người chính mình làm chuyện bậy bạ nhưng không muốn thừa nhận, gặp phải người như thế, con phải cách xa bọn họ, nếu bọn họ đổ mọi chuyện lên trên người con thì con cũng không cần sợ sệt, lúc cần thiết thì đi đến đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất, để bọn họ từ đây không dám tới chọc giận con."
Kiều Chấn Quân: ". . ."
Mẹ ông dạy Đại Kiều như thế, thật sự được sao?
Đại Kiều nghiêng đầu nhỏ qua, nhìn ông nội.
Tiết Xuyên xoa xoa đầu nhỏ của cô nói: "Những gì bà nội dạy con đều đúng."
Mọi người: ". . ."
Thức ăn cho chó thực sự là luôn luôn tồn tại.
Lông mi dài của Đại Kiều như hai cây quạt nhỏ kích động: "Giống như vừa nãy bà nội dùng củi khô đánh cô Tư sao?"
Kiều Tú Chi gật đầu: "Không sai, nếu ai dám bắt nạt con, con phải tàn nhẫn mà quất bọn họ, không được nhịn, cứ đi đánh tới là được."
Đại Kiều vỗ n.g.ự.c nhỏ, bi bô nói: "Được, sau này ai dám bắt nạt con, con sẽ mạnh mẽ quất bọn họ."
Kiều Chấn Quân: ". . ."
Ông tựa hồ nhìn thấy con gái Kiều Kiều mềm mại của mình đã một đi không trở về.