Bói Toán Quá Chuẩn, Không Cẩn Thận Công Đức Bùng Nổ! - Chương 496: Nàng ấy đâu phải bị dọa mà lớn! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:16:42
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Nhiễm tuy chút ngại ngùng, nhưng cảm giác chỉ kéo dài vài giây. Đồ biếu , chẳng nàng chủ động đòi, lấy thì phí. Nàng lập tức khẽ ho một tiếng: “Nếu chư vị , xin nhận .”
Chẳng cần Vân Nhiễm dặn dò, Tiểu Chỉ Nhân vẫn luôn kề cận bên nàng lập tức bay tới, giơ lên một pháp ấn. Mấy lão giả vốn dĩ mấy để tâm đến Tiểu Chỉ Nhân, bỗng chốc lộ vẻ ngưỡng mộ. Dù thường ngày con cháu, tử của họ cũng luôn nhanh nhẹn , nhưng giờ đây, so với Tiểu Chỉ Nhân của Vân Nhiễm, quả thực thiếu vài phần lanh lợi.
Nếu tình thế bất tiện, hẳn hỏi Vân Nhiễm cách luyện chế Tiểu Chỉ Nhân như thế nào, để họ cũng thể tạo vài cái.
Trời sáng, tình hình hố sâu tạm . Tự nhiên cũng cần thiết tiếp tục nán đây. Vân Nhiễm nghĩ đến những thứ Tiểu Chỉ Nhân giúp nàng cất giấu, liền là đầu tiên rời khỏi hố sâu.
Nhìn thấy đống đồ chất chồng đầy ắp, đôi mắt nàng sắp cong thành vầng trăng khuyết. Sau đó, thừa lúc những khác còn lên tới, nàng liền trực tiếp thu hết những thứ túi của .
Khi Cố Nguyên bước lên, thấy lũ Tiểu Chỉ Nhân đều vây quanh Vân Nhiễm, vội vàng bắt đầu đ.á.n.h lạc hướng cho nàng. Phải dụ lão đại và những khác rời , đừng cản trở Vân Nhiễm thu dọn đồ đạc.
“Lão đại, âm khí và tử khí ở đây tan gần hết , chúng nên xem xét bên Từ Văn , thể để ẩn họa gì.”
Nhiệm vụ của Vân Nhiễm xem như thành, nàng nay cũng còn là của Đặc Quản Cục, tự nhiên cần lo chuyện thu dọn tàn cuộc.
“Nhiễm Nhiễm cũng bận rộn mấy ngày , nếu còn chuyện gì khác, thể xuống núi , nghỉ ngơi cho .”
Lời , chỉ Vân Nhiễm mới , nếu đổi thành khác với tâm tư nhạy cảm hơn, e rằng còn sẽ nghĩ gì.
“Được, đây chuẩn xuống núi , những chuyện còn giao cho các ngươi. Nếu còn gì cần, đến lúc đó hãy liên lạc với !”
Hai nhóm cứ thế vội vã chia tay. Lúc Cố Nguyên rời , còn đầu ngừng nháy mắt hiệu cho Vân Nhiễm. Vân Nhiễm lập tức dấu “ok”: Yên tâm, đồ tay nàng, nhất định mang !
Tạ Hủ Chi rõ Cố Nguyên tư tâm, nhưng gì, dù định sẵn, lát nữa sẽ phái Cố Nguyên nơi khác.
Giờ phút , Cố Nguyên còn , lão đại ghi sổ , vẫn còn ngây ngô khì khì.
Đợi Tạ Hủ Chi và đoàn rời , Vân Nhiễm liền thẳng về phía Nhân Sâm Quả.
Càng đến gần Sơn Linh, cảm nhận khí tức của Sơn Linh, trong lòng Vân Nhiễm kỳ thực càng chút lo lắng.
Nàng luôn cảm thấy, một Sơn Linh đột nhiên kết khế với Nhân Sâm Quả, một đứa bé như , ắt hẳn bên trong ẩn tình.
Nhìn cái hư ảnh Long Linh vẫn còn lẽo đẽo bên , Vân Nhiễm khẽ nhíu mày: “Khế ước cộng sinh giữa ngươi và giải trừ , ngươi còn theo gì?”
Long Linh: ... Nó thể rằng, hình như nó quên mất chuyện ? Mỗi khi việc, việc theo bên cạnh Vân Nhiễm dường như trở thành một thói quen . Long Linh thể lời , nếu , Vân Nhiễm nhất định sẽ kiêu ngạo, nó thể chịu cái vẻ đắc ý của nàng.
“Con đường của một ngươi, ngươi , ? Vả , chẳng đây là tìm Nhân Sâm Quả . Ta với nó dù cũng coi như quen , thăm nó thì ! Hơn nữa, cũng là hại, nay Sơn Linh hồi phục, là kẻ hại tìm nó đòi chút bồi thường thì ? Một ngọn núi rừng to lớn nhường , thiên tài địa bảo bao nhiêu, lẽ nào cho tự đòi chút lợi lộc cho ư (liếc mắt khinh bỉ)!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boi-toan-qua-chuan-khong-can-than-cong-duc-bung-no/chuong-496-nang-ay-dau-phai-bi-doa-ma-lon.html.]
Nàng chỉ hỏi một câu thôi, mà Long Linh bao nhiêu lời đợi sẵn như thế . Vân Nhiễm nhất thời chút cạn lời, nhưng cũng mặc định cho phép Long Linh tiếp tục theo.
Mèo con Kute
Chẳng mấy chốc, Vân Nhiễm thấy Nhân Sâm Quả. Kết giới mà Tiểu Chỉ Nhân thấy , nghĩa là Vân Nhiễm cũng thấy . Trong kết giới thuộc về Sơn Linh, băng thiên tuyết địa, cũng cây cối tiêu điều, mà chỉ muôn hoa đua nở như mùa xuân.
Cái hình nhỏ bé của Nhân Sâm Quả, trong kết giới như , nổi bật.
Ngược , hình dáng con Linh Miêu chút biến đổi, xung quanh nó bao phủ một sinh cơ nồng đậm, cùng với quầng sáng mà mắt thường thể thấy . Long Linh vốn dĩ chỉ theo theo thói quen, nhưng giờ đây, thấy quầng sáng sinh cơ gần như tràn từ Linh Miêu, nước dãi ở khóe miệng nó sắp chảy .
“Loại Sơn chi Linh quả nhiên giàu đến mức chảy dầu nha, nếu cho ăn một miếng thôi, thật sẽ là một tiểu thủy long sung sướng đến c.h.ế.t mất thôi ~”
Vân Nhiễm lập tức “hừ” một tiếng: “Chúc ngươi thành công!”
Long Linh vốn đang chìm đắm trong mộng tưởng, lập tức gáo nước lạnh của Vân Nhiễm dội cho tỉnh cả . “Ta chỉ nghĩ thôi mà, nghĩ cũng ?”
Vân Nhiễm lười để tâm đến Long Linh, trực tiếp bước kết giới của Sơn Linh. Nếu nó kết khế với Nhân Sâm Quả, kết giới nàng thật sự dễ . bây giờ, kết giới đối với Vân Nhiễm mà , chỉ như một vật trang trí.
Nhân Sâm Quả thấy Vân Nhiễm, nụ mặt lập tức hiện lên: [Ký chủ!] Nếu ở đây ‘ ngoài’, Nhân Sâm Quả trực tiếp gọi to , chứ đến mức dùng âm thanh hệ thống truyền âm cho Vân Nhiễm.
Lại gặp Nhân Sâm Quả, lũ Tiểu Chỉ Nhân cũng vui mừng, vội vàng xông tới, tất cả đều dán lên Nhân Sâm Quả: “Lão đại, chúng đều nhớ ~”
Nhân Sâm Quả lập tức “hắc hắc” : “Ta cũng nhớ các ngươi.”
Từ lúc bước , ánh mắt Vân Nhiễm vẫn rời khỏi Sơn Linh đang hấp thu và tiêu hóa những âm khí, tử khí .
Thấy mặt Linh Miêu hề vẻ hung tợn sát khí, nàng mới yên lòng.
Ánh mắt của Linh Miêu thực cũng vẫn luôn dõi theo Vân Nhiễm. Nó cũng ngờ rằng, hiếm hoi lắm mới để mắt đến một , kết quả tranh giành đó với kẻ mắt.
Cho đến khi sợi âm khí cuối cùng hòa tan cơ thể Linh Miêu, hình nó mới định.
Nhìn con Linh Miêu to hơn cả hổ dữ mắt, Vân Nhiễm lên tiếng, hai bên ngầm đối đầu.
Ngay khi Long Linh cũng cảm thấy chút sốt ruột, Sơn Linh mới cuối cùng mở lời: [Ta để nó trở thành giữ núi mới!]
Vân Nhiễm hề nghĩ ngợi từ chối: “Không , nó là tử của , còn gánh vác trách nhiệm đại tử của Thanh Phong Quán!”
Đừng Nhân Sâm Quả là hệ thống ràng buộc thần hồn với nàng, cho dù , chỉ là một tiểu tử bình thường, cũng lý lẽ gì để nhường , kết khế với khác.
Đôi mắt lớn của Linh Miêu, mang theo một tia uy h.i.ế.p Vân Nhiễm, dường như áp bức nàng đồng ý. Kết quả, Vân Nhiễm liền trừng mắt đáp trả, nàng dọa mà lớn lên!