Bói Toán Quá Chuẩn, Không Cẩn Thận Công Đức Bùng Nổ! - Chương 456: Nỗi buồn bực không biến mất, nhưng có thể chuyển dời ---
Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:15:25
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Huyền Sở nhất thời chút câm nín, dù y vẫn thể thấu hiểu tình cảnh của Vân Nhiễm, nhưng lúc nãy y thật sự nổi giận. Giờ đây, khi ánh mắt Vân Nhiễm như y, Huyền Sở dứt khoát chọn giữ im lặng là vàng. Khi tay, Vân Nhiễm thực sự hạ sát thủ, giờ thì sự bức bối khó chịu đó cuối cùng cũng giải tỏa.
Tâm tình hơn, Vân Nhiễm chỉnh y phục, ngân nga khúc ca bước khỏi từ đường, định xem xét tình hình xung quanh. Cho đến khi bóng lưng Vân Nhiễm khuất dạng, cũng một ai dám ngăn cản nàng. Ba Cát cúi thấp đầu, giả vờ chăm chú mũi giày của , cứng nhắc tự coi bản là một ngoài cuộc. Huyền Sở hít sâu một , nén xuống luồng khí bức bối mà Vân Nhiễm trút sang y, mới xoa xoa những nơi Vân Nhiễm đ.á.n.h đau . Trong lòng y bỗng nhiên dấy lên một tia nghi ngờ, với bản lĩnh của Vân Nhiễm, việc gọi y đến đây, e rằng vì cần y giúp đỡ. Đơn thuần chỉ vì nàng thấy bất bình trong lòng nên cố ý giày vò y thôi.
Vân Nhiễm ngoài, những đó vẫn trốn cánh cửa, thấy chỉ nàng là một cô gái nhỏ. Bấy giờ họ mới bước khỏi cửa, gương mặt đầy vẻ thận trọng pha lẫn chút tò mò.
“Này cô bé, các ngươi lạc đường núi ư?”
Người dân ở đây, đời đời kiếp kiếp đều sống núi, dù cho trường học và các lãnh đạo liên quan chân núi nhiều đến vận động họ dọn xuống. những vẫn quen với cuộc sống núi, cuối cùng chỉ đành đưa lũ trẻ trong nhà xuống núi mà thôi. Giờ đây, thấy một cô gái nhỏ tuổi xấp xỉ con cái họ, do trưởng thôn đưa về, sự cảnh giác của họ cũng giảm đôi chút.
Vân Nhiễm híp mắt đang chuyện với , nhẹ nhàng gật đầu: “ , ngờ tuyết núi lớn đến thế, khiến lạc đường .”
Nghe , bà thím đang chuyện cũng lập tức đồng cảm, vội vàng : “ thế, thời tiết những năm nay càng ngày càng tệ. Hồi còn nhỏ, khí hậu núi lắm, nhiều nhất thì chỉ đỉnh núi mới tuyết, còn nơi chúng ở đây, thích hợp để sinh sống…”
Qua lời của bà thím , Vân Nhiễm ít chuyện. Chẳng hạn như, phạm vi tuyết phủ ngày càng rộng, động vật xuất hiện cũng ít , những loài thực vật và thảo d.ư.ợ.c quý hiếm cũng suy giảm đáng kể. Trước núi còn thể dựa việc săn bắt động vật, và thu thập thảo d.ư.ợ.c để đổi lấy vật chất sinh hoạt, cuộc sống trôi qua khá . Giờ đây núi, quanh năm tuyết phủ, họ chỉ thể sống dựa một ít trợ cấp.
Những dấu hiệu khiến Vân Nhiễm khẳng định, tuyết liên quan đến Tà Thần và tử khí phong ấn .
Các thành viên của Lôi Đình tiểu đội cách đó xa, đang canh gác ở vị trí cửa thôn. Nhìn con mãnh hổ giống như họ, đang ở cửa thôn mà , họ chút hoài nghi nhân sinh, bây giờ mãnh hổ cũng thông nhân tính đến ư? Chuyện còn xong, từ xa thấy Vân Nhiễm chuyện phiếm với , chút xa lạ nào, cứ như nàng vốn là trong thôn . Chuyến công tác , khiến những của Lôi Đình tiểu đội liên tục mới nhận thức của , ngược càng khiến họ cảm thấy bản thật sự vô dụng.
Một trong đó, mặt mày rối rít một lúc, mới mang vẻ mặt xem cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng đội trưởng của .
“Đội trưởng, nhiệm vụ , định tạm dừng nhận việc, trở căn cứ để huấn luyện .”
“Đội trưởng, cũng ý định đó, cứ nghĩ bản lợi hại , giờ mới nông cạn đến nhường nào.”
“Đội trưởng, …”
Có một mở lời, mấy khác cũng nhao nhao lên tiếng, bọn họ đều chút thấp thỏm, lo lắng đội trưởng sẽ đồng ý. Nào ngờ, vị đội trưởng đang đồng đội chằm chằm, mặt bỗng nhiên lộ một nét mặt thoải mái.
“Thì các ngươi đều nghĩ như , thế thì quá , vốn dĩ cũng ý định đó, nhưng yên lòng về các ngươi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/boi-toan-qua-chuan-khong-can-than-cong-duc-bung-no/chuong-456-noi-buon-buc-khong-bien-mat-nhung-co-the-chuyen-doi.html.]
Mãnh hổ bò đất, há miệng ngáp một cái, tiếp tục nheo mắt ngáy ngủ, thèm để ý đến mấy con ồn ào bên cạnh .
Từng cảnh tượng ‘hài hòa’ , vặn Huyền Sở và Ba Cát, những từ từ đường bước , thấy. Nếu Vân Nhiễm và những nàng mang đến đều mặc y phục khác lạ. Huyền Sở nghĩ, họ chính là trong thôn , từng từng một, thực sự hề coi là ngoài.
Người đàn ông trung niên Ba Cát dặn dò chuẩn tiếp đãi quý khách, thấy tiếng động, cũng từ căn nhà bên cạnh bước . Y cung kính : “Trưởng thôn, cơm nước chuẩn xong .”
Thôn làng lớn, phóng tầm mắt là thể thấy hết, tiếng , tự nhiên cũng truyền đến tai Vân Nhiễm. Mặc dù Nhân Sâm Quả và những của Lôi Đình tiểu đội hết sức chuẩn đồ ăn nóng cho Vân Nhiễm, nhưng vẫn thể đổi sự thật rằng đó vẫn là lương khô chế biến sẵn. Nàng ăn một chút cơm canh tươi nóng.
Vân Nhiễm lập tức đầu , mặt đầy nụ vô hại: “Thật sự phiền trưởng thôn , thế khách khí quá, khiến thật ngại ngùng…”
Nghe thấy thể ăn cơm , con mãnh hổ đang ở cửa thôn, lập tức cũng mở mắt , trực tiếp dậy, nhưng vẫn thẳng thôn. Nhìn dáng vẻ của nó, rõ ràng bữa cơm cũng phần của nó.
“Chuẩn là những món ăn gia đình thôi, hy vọng các vị quý khách đừng để tâm, mời lối ~”
Sau khi Ba Cát chữ mời, Vân Nhiễm liền trực tiếp trong nhà, nửa điểm cũng thế nào là khách sáo. Vừa nhà, Vân Nhiễm chỉ thấy một cái nồi lớn, bên trong bốc lên mùi thơm ngào ngạt. Người đàn ông trung niên, bưng một cái chậu đặt bên cạnh chuẩn ngoài, bên trong đầy ắp, là thịt.
Mèo con Kute
Ba Cát vội vàng : “Cái là để cho Tùng Quả ăn, ồ, Tùng Quả chính là con mãnh hổ bên ngoài đó, là năm đó nhặt về nuôi lớn. Cùng canh giữ thứ trong núi, cũng bảo vệ dân làng, bất kể nhà ai ăn thịt, đều sẽ chuẩn riêng cho Tùng Quả một chậu. Trên núi nhiều thứ để ăn, nhưng cái đồ vật đều là thuần tự nhiên, gà là gà rừng nuôi tại nhà, hương vị ngon, mấy vị quý khách, ngàn vạn đừng khách khí.”
Vân Nhiễm liên tục gật đầu: “Ừm, yên tâm, sẽ khách khí .”
Lại sang Huyền Sở: “Ngươi ăn nhiều một chút, , những thứ đều cho ngươi!”
Vừa , ăn, vô cùng thành thạo mà chia cho Huyền Sở một cái đùi gà lớn, còn cách nào khác, bây giờ mà cho chút lợi lộc, lát nữa nàng sẽ ngại sai khiến . Nhìn cái đùi gà trong bát, Huyền Sở giờ vô cùng khẳng định, Vân Nhiễm tuyệt đối là đầu giới ‘đổi mặt’.
“Ta cần!”
“Ngươi xem ngươi kìa, đường sá xa xôi đến đây, một cái đùi gà thôi mà ngươi còn khách khí như , khiến thật khó xử quá.”
Huyền Sở hừ lạnh một tiếng, dù y cũng hề thấy Vân Nhiễm chỗ nào khó xử cả. Với dáng vẻ ‘khiêm nhường’ hiện tại, ai mà nghĩ , Vân Nhiễm lâu đó mới tay tàn nhẫn với y, chiêu nào chiêu nấy đều đoạt mạng .