“Lúc nàng buông lời hỗn xược, khiến tiểu nữ tức vỡ ngực. Tiểu nữ ở trong bếp, bất ngờ phát hiện nàng lén phòng ngủ của phu thê tiểu nữ, còn tự tiện mở hòm gỗ. Chuyện khác chi trộm cắp?
Tiểu nữ giận quá mới cầm lấy một đoạn gậy gỗ đ.á.n.h hai cái chân nàng, định đuổi cho rảnh mắt.
Ai ngờ nàng chẳng những sợ, còn giằng lấy chiếc đòn gánh đ.á.n.h tiểu nữ ! Lúc nàng sắp đ.á.n.h trúng , may mà phu quân tiểu nữ kịp về.
Phu quân tiểu nữ thấy , liền nắm lấy đòn gánh đẩy nàng một cái—thực chỉ là giữ lấy cây gậy hất nàng thôi. Nàng ngã xuống đất, nhưng lập tức bò dậy, cùng lắm là ngã cái mông, tuyệt chẳng gì nguy hại.
Sau đó nàng bỏ chạy. Thế nhưng tâm địa bất chính, miệng lưỡi gian tà. Trên đường chạy khỏi nhà tiểu nữ , nàng còn lớn tiếng rêu rao rằng chúng tiểu nữ khi dễ, khiến dân trong thôn đồn thổi rằng lúc nàng bỏ chạy thì tóc tai rối bời, áo xống xộc xệch.
tiểu nữ thề với trời đất, tiểu nữ và Phu quân tuyệt đối hề động thể nàng ! Nàng chỉ bịa đặt. Còn trẹo chân nổi, mà chạy nhanh như bay, tin nổi lời lẽ của kẻ như thế?
Lúc đó trong nhà ít hương chứng kiến, ai cũng rõ ràng nàng là kẻ dối. Còn hôm , chúng tiểu n chẳng còn tin tức gì từ nàng nữa.”
Phùng Chủ bộ trầm ngâm, chậm rãi :
Hạt Dẻ Nhỏ
“Nói như , quả thật ít dân làng thấy Mị Nương dáng vẻ chật vật bỏ chạy khỏi nhà các ngươi. … chuyện xảy trong nhà thì ai thể chứng thực. Bổn quan , đúng ?”
“Quả là như …” – Đào Hoa nghẹn giọng, cảm thấy lòng trĩu nặng. Tình thế bất lợi, đúng là miệng cũng khó thanh minh.
“ rõ ràng chúng tiểu nữ hề đ.á.n.h nàng ! Chẳng lẽ là Lý Quý tay sát hại vu oan cho Tần Phong ? Lẽ nào để đổ lên đầu ai cũng ?”
Phùng Chủ bộ đưa tay ngăn :
“Ngươi chớ quá gấp. Trong phủ còn chức ‘ngỗ tác’, chuyên xem xét t.h.i t.h.ể để phán đoán nguyên nhân tử vong. Họ thể mổ xác, xem xương cốt, đoán hung thủ.
Có điều, phủ chỉ một vị ngỗ tác, là từ nơi khác tới, nhân dịp cuối năm về quê ăn Tết. Tuy nhiên ngươi yên tâm, chờ tri huyện đại nhân trở về, tất sẽ công đạo.”
Đào Hoa xưa nay từng qua nghề ‘ngỗ tác’, nay Phùng đại nhân , lòng cũng trấn an đôi phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-tu-hon-nang-ga-cho-tho-han-tro-thanh-tran-bao-cua-chang/chuong-56-nang-trong-thay.html.]
“Vậy… chúng tiểu nữ đành chờ đến mồng hai khi tri huyện đại nhân hồi phủ,” nàng gật đầu, đoạn ngẩng mặt đầy thành khẩn, hỏi:
“Thưa đại nhân… hôm nay tiểu nữ thể thăm Tần Phong một chút ?”
Phùng Chủ bộ ngẫm nghĩ đáp:
“Mai nhé. Ngày mai sẽ đưa các ngươi . Còn giờ về chiều, bổn quan cũng thể ngang nhiên mở cửa lao ngục cho các ngươi. Các ngươi cứ nghỉ trong thành đêm nay, sẽ thu xếp chỗ nghỉ.”
“Không cần ạ!” – Đào Hoa vội vàng lắc đầu –
“Tần Phong oan phiền đại nhân quá nhiều, chốn trọ tiểu nữ sẽ tự lo.”
Tôn trưởng thôn cũng tiếp lời:
“Phải đấy, chủ bộ đại nhân, chúng tìm một khách điếm là , chẳng dám phiền ngài thêm nữa.”
Thấy cả hai một mực từ chối, Phùng Chủ bộ cũng cố nài, nhưng vẫn dặn rõ địa chỉ nhà , nếu trong đêm chuyện gấp, thể trực tiếp đến tìm ông.
Trời nhá nhem tối, Đào Hoa và trưởng thôn tìm một khách điếm nhỏ trọ tạm.
Đêm đó, Đào Hoa vì lo cho Tần Phong mà trằn trọc mãi yên giấc. Mãi tới canh tư mới mơ hồ một chút.
Không ngủ bao lâu, đột nhiên nàng giật tỉnh dậy vì một cơn ác mộng—trong mộng, nàng trông thấy…