Hai mặt kề mặt, mắt đối mắt.
Đào Hoa ngẩng đầu, thấy đôi mắt trong trẻo tỉnh táo, chẳng hề chút men say nào, nàng liền nheo mắt:
“Thì chẳng hề say chút nào, Phu quân?”
Tần Phong khẽ , cúi đầu thừa nhận:
“Ừ. Hai lải nhải dứt, nếu giả say, e rằng chẳng thoát về. Ta thì khác, trong nhà còn tiểu nương tử mềm mại đáng yêu đang chờ, nấn ná vô ích bên ngoài .”
Vừa , đưa tay tháo dải lưng nơi eo nàng, giọng trầm thấp dịu dàng:
“Lúc nhà, nàng nhớ ?”
“Chàng đoán xem.” Đào Hoa liếc mắt, hờn dỗi: “Lúc ăn cơm trưa thì , tới tận tối mịt mới mò về. May là chỉ cách một bức tường, nếu nhất định ngoài tìm . Một thiêps ăn cơm buồn bao.”
“Ta .” Tần Phong cúi đầu nhận , “Lần nhất định nữa. Chàng xem, chẳng nghĩ cách chuồn khỏi đó để về ngay bên nàng đây ?”
Hắn cúi đầu, hít lấy mùi hương thoảng tiểu thê tử, trong lòng càng thêm ngứa ngáy khó chịu.
Tuy rượu say , nhưng men tình khiến tâm loạn.
Hắn đưa tay vạch nhẹ vạt áo nàng, cúi xuống hôn nơi cổ trắng ngần.
Nàng khẽ rên khẽ một tiếng, thở run run:
“Chàng c.ắ.n gì… chẳng lẽ là tiểu khuyển ?”
Không như khi nhẹ nhàng dịu dàng, hôm nay Tần Phong chút gấp gáp, khiến nàng thấy đau.
Đào Hoa tức tối, ngửa đầu c.ắ.n nhẹ lên bờ vai một cái. Nàng chẳng dùng lực, nhưng vẫn khiến khựng .
Tần Phong kích thích, cơn ham càng dâng cao.
Thấy vẫn tiếng nào, nàng dứt khoát nghiêng , bên vai cũng nàng “phạt” thêm một cái c.ắ.n nữa.
Lúc Tần Phong rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.
Hắn cúi đầu c.ắ.n nhẹ chiếc cằm nhỏ của nàng, tay chống xuống giường, nhấn từng tiếng:
“Tiểu Đào Hoa, rõ ràng là nàng chủ động trêu đấy nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-tu-hon-nang-ga-cho-tho-han-tro-thanh-tran-bao-cua-chang/chuong-114-chang-can-ta-lam-gi-chang-le-la-tieu-khuyen-sao.html.]
Đào Hoa , đưa tay kéo lấy áo , động tác lưu loát chẳng chút ngượng ngập.
—
Sáng hôm , trời trong nắng .
Đào Hoa xách theo giỏ tre, cùng phu quân lên núi.
Lần theo Tần Phong lên núi săn thú, nàng từng thấy một đám cây chè nhỏ. Nay tiết xuân tới, lộc non vươn lên, nàng liền rủ hái về.
Song, nàng chế biến, tới tận nhà thôn trưởng hỏi thăm mới rõ cách .
Chế biến chè cần nhiều công đoạn, mất mấy ngày liền mới tất.
Khi thành phẩm khô và thơm nức, nàng vui vẻ đem một nắm tới cho Tần Phong ngửi thử:
“Chàng thử xem, thơm chứ?”
“Rất thơm.” Tần Phong hít sâu một , mắt sáng lên.
“Thiếp cũng thấy .” Đào Hoa nhoẻn miệng , vẻ mặt tự hào, “Từ nay nhà cũng ngon đãi khách .”
Vừa dứt lời, quả nhiên trong sân vang lên tiếng gọi — khách đến.
Là một vị bằng hữu cũ của Tần Phong.
Lần còn uống rượu chuyện nữa, mà là rủ mang cung tiễn lên núi săn thú.
Ba nam nhân cùng , nhưng lúc về tay . Mặt ai nấy đều nặng nề, thần sắc nghiêm trọng.
Đào Hoa trong sân thấy, lòng liền bất an. Chờ nhà, nàng đóng cửa cầm tay trượng phu, hỏi nhỏ:
“Phu quân, xảy chuyện gì ? Thiếp thấy vẻ mặt như đang lo nghĩ điều gì.”
Tần Phong siết tay nàng, lặng một lát, chậm rãi :
Hạt Dẻ Nhỏ
“ . Vừa họ … vùng Tây Bắc dấy binh đao. Họ… trở về.”