Thôn trưởng kỳ thực cũng lấy lạ, đang dở thì bên ngoài chợt một giọng nam chen :
“Là !”
Lời còn dứt, bước sân.
Vừa thấy kẻ , mày Tần Phong liền nhíu chặt , giọng cũng trầm xuống:
“Hạ Tuấn? Ngươi tới đây gì?”
Hạ Tuấn sảng khoái, bước tới mặt Tần Phong:
“ như ngươi đoán, tới đây để góp vui đó. Chưa tới thì , nhưng tới nơi liền phát hiện Bạch Vân thôn đúng là non xanh nước biếc, khí hậu trong lành, chả trách ngươi bám riết chịu rời .
Ta đây cũng sống thử cuộc sống điền viên một phen.
Thế nào, ngươi hoan nghênh hàng xóm ?”
Tần Phong mở miệng định đáp, Hạ Tuấn chẳng buồn chờ, sang thôn trưởng:
“Thôn trưởng, dối đúng ? Ta với Tần đây quả thực là bằng hữu cũ. Văn thư đất đai cũng giao cho ngài xem qua. Từ nay trở , tại Bạch Vân thôn , cũng xem như là sản nghiệp. Ngày mai sẽ cho khởi công, tiện thể cùng lúc với Tần .”
Thôn trưởng gật đầu:
“Văn thư đúng là đủ đầy, sai phép tắc chi cả. Ta tới đây là để với Tần Phong một tiếng, vì hai xưa nay vốn quen .
Thôi, còn việc, xin cáo từ .”
“Được.” – Tần Phong tiễn thôn trưởng ngoài, đó sắc mặt lạnh như sương, xoay viện.
Hạ Tuấn vẫn cợt nhả, mặt dày bám theo , còn vươn tay đặt lên vai Tần Phong, :
“Sao thế, trông mặt mày ngươi như ai cướp mất vợ ?”
Tần Phong liếc một cái, chẳng đáp lời, chỉ sải bước thẳng về phía viện.
Hạ Tuấn cũng chẳng ngại ngần gì, nhanh chóng bước theo.
Hai khuất bóng, Đào Hoa cũng từ trong bếp bước .
Hạt Dẻ Nhỏ
Lần ở huyện thành, nàng vẫn gặp Hạ Tuấn, nay mới thấy rõ dáng vẻ .
Người vóc dáng cao gầy, tướng mạo tệ, phần phong nhã, tuy kém Tần Phong về khí độ và thần thái, nhưng cũng xem như xuất chúng.
Lại thêm việc nàng từng gặp – Hạ cô nương – ở huyện thành, cũng bọn họ vốn là xuất phú quý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bi-tu-hon-nang-ga-cho-tho-han-tro-thanh-tran-bao-cua-chang/chuong-106-nguoi-tuong-nguoi-la-cai-banh-thom-ai-cung-muon-can-mot-mieng-chac.html.]
Nay bỗng dưng bỏ vinh hoa phú quý, lặn lội tới nơi thâm sơn cùng cốc dựng nhà ở, chẳng chuyện lạ lùng ?
Tần Phong rõ ràng dứt khoát với Hạ Tuấn là rời khỏi Bạch Vân thôn. Vậy cớ gì vẫn cố tìm tới đây?
Quả nhiên, trong hậu viện, Tần Phong lạnh mặt hỏi thẳng:
“Ngươi rốt cuộc định gì?”
Hạ Tuấn trợn mắt:
“Ngươi nghĩ mặt dày tới mức đó ? Ngươi thẳng như thế, còn mặt mũi nào tiếp tục bám theo ngươi nữa? Bao nhiêu năm , là hạng như thế ?”
Tần Phong lạnh:
“Ngươi nếu cáo già, thì đời chẳng còn ai giảo hoạt hơn nữa.
Đừng giở mấy trò khổ nhục kế mặt .
Ta khuyên ngươi sớm dập tắt ý định đó . Tới đây dựng nhà, sống ở kế bên , ngươi chỉ đang uổng phí bạc tiền cùng sức lực mà thôi.”
“Thế nào? Ngươi định ngăn cản ? Văn thư cũng nộp đủ, là ngươi kẻ hung hãn trong thôn, đ.á.n.h đuổi ngoài?” – Hạ Tuấn nheo mắt, giọng nửa đùa nửa thật.
Tần Phong lạnh nhạt đáp:
“Cũng là một cách đó. Nếu đ.á.n.h gãy chân ngươi, thì ngươi chỉ thể xe lăn mà về kinh thành thôi.”
Lời còn dứt, chân nhấc lên đá một cước.
Hạ Tuấn vội lùi về , kêu to:
“Lão gia nhà ngươi điên !
Ngươi tưởng ngươi là cái bánh thơm, ai cũng nhào vô c.ắ.n một miếng chắc?
Huynh chỉ là tránh họa mà thôi!”
Tần Phong nheo mắt:
“Tránh họa? Tránh cái gì?”