Bệnh Viện Số 444 - 56
Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:13:05
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ngươi tỉnh rồi à?" Tống Mẫn gật đầu, nhẹ giọng nói. "Yên tâm, ta đã kiểm tra qua, mắt ngươi không vấn đề, linh hồn ổn định, Chú Vật không phản phệ nghiêm trọng."
"Bác sĩ Cao, nếu ngươi muốn tìm người tên Lâm Sâm đó," Đới Lâm đề nghị, "sao không giao cho ta đi? Dù sao tối nay ngươi còn phải trực phòng khám ngoại trú."
"Ngươi đi tìm?" Cao Hạp Nhan thoáng ngạc nhiên.
"Bây giờ thời gian gấp rút. Người c.h.ế.t sớm nhất sẽ qua đời vào đêm mai." Đới Lâm nói nhanh. "Tốt nhất nên tìm thấy anh ta sớm, đưa danh thiếp bệnh viện cho anh ta, để anh ta tin tưởng và tự đến điều trị."
Danh thiếp linh dị của Bệnh viện số 444 có sức mạnh đặc biệt, đủ khiến bệnh nhân tin tưởng ngay lập tức, không cần nhiều lời giải thích.
"Được thôi." Cao Hạp Nhan nhanh chóng quyết định. Cậu lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động dự phòng, đưa cho Đới Lâm. "Ta có điện thoại này, ngươi cầm theo. Nếu có tình huống khẩn cấp thì lập tức liên lạc với ta."
Trong bệnh viện, bác sĩ thực tập và nội trú chỉ được cấp bộ đàm nội bộ. Chỉ bác sĩ điều trị mới được sử dụng điện thoại có thể liên lạc xuyên không gian.
Đới Lâm nhận lấy điện thoại, gật đầu:
"Được, ta lập tức xuất phát."
Cao Hạp Nhan còn dặn dò thêm:
"Nhớ kỹ, không có hóa đơn thì không được chi trả!"
"Chẳng lẽ phải ứng tiền mặt?" Đới Lâm nhíu mày.
"Đương nhiên là dùng điểm linh liệu. Không được dùng tài khoản bệnh viện để thanh toán."
Theo kinh nghiệm của Đới Lâm, điểm linh liệu trao đổi gần như ngang bằng tiền mặt, chênh lệch không đáng kể.
"Vậy thì bệnh viện cũng phải có mã số thuế chứ..."
"Còn nữa," Cao Hạp Nhan nhấn mạnh, "sau khi tìm được, ngươi hãy đưa bệnh nhân đến Khoa Ác Quỷ. Nếu quá nguy cấp, có thể nhập thẳng Khoa Cấp cứu."
"Hiểu rồi."
Đới Lâm rời đi rất nhanh.
Nhìn theo bóng lưng hắn, Cao Hạp Nhan lẩm bẩm:
"Hắn..."
"Không sao." Tống Mẫn xua tay. "Hắn chỉ là bác sĩ thực tập, không bị tính hạn ngạch tử vong. Khi nào tìm được người, chúng ta sẽ quyết định xem nên đăng ký vào khoa nào."
Dựa theo tư liệu, Lâm Sâm, nam giới, nhóm m.á.u AB, sinh ngày 3 tháng 4 năm 1989, hiện sống tại số 13 đường Minh Nghĩa, quận Triết Lam, thành phố D. Hai ngày nữa, vào lúc 9 giờ tối, anh ta sẽ tử vong.
Thành phố D không cách thành phố S là bao, Đới Lâm liền lập tức di chuyển.
Khi hắn tỉnh táo lại, đã thấy mình đứng trong phòng khách nhà Khương gia.
"Bác sĩ Đới?" Khương Lam đang nghe điện thoại, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn thấy hắn.
"Khương tiểu thư?" Đới Lâm khẽ gật đầu.
Khương Lam nhanh chóng cúp máy, đi tới gần, giọng có phần gấp gáp:
"Bác sĩ Đới, anh đến rồi? Bác sĩ Cao nói sẽ phụ trách vụ này, nhưng tôi vẫn không yên tâm, nên quyết định cho người kiểm tra trước."
Cho đến lúc này, vẫn chưa tìm ra được điểm chung giữa Lục Quân Quân và Lâm Sâm, nhưng có một chi tiết khá nổi bật: Lâm Sâm từng vận hành một tài khoản mạng xã hội chuyên đăng tải những đoạn phim kinh dị ngắn tên "Khoảnh khắc kinh hoàng".
Chi tiết này khiến Đới Lâm không khỏi chú ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-vien-so-444/56.html.]
"Xin lỗi, Khương tiểu thư." Đới Lâm nở nụ cười khổ. "Chúng tôi chỉ có thể di chuyển đến điểm xuất hiện lần trước."
"Không sao, không quấy rầy gì đâu." Khương Lam lắc đầu, rồi khẽ hỏi, "Cha tôi đâu?"
"Khương tiên sinh đã uống thuốc an thần, ngủ rồi. Chủ nhiệm Tống cũng đã chẩn đoán, tình trạng vẫn ổn định, không có gì bất thường."
Đới Lâm nhanh chóng giải thích thêm:
"Bác sĩ Cao hiện giờ đang rất bận, nên tôi sẽ đi tìm người trước. Chỉ cần đưa danh thiếp của Bệnh viện số 444 cho bệnh nhân, họ sẽ tin tưởng và phối hợp điều trị."
Khương Lam hơi ngẩn người, ánh mắt lóe lên vẻ do dự. Khi thấy Đới Lâm chuẩn bị rời đi, cô đột nhiên đứng bật dậy, cắn môi, gọi lớn:
"Bác sĩ Đới!"
"Ừm."
"Anh đã đến đây rồi, sao không cùng tôi đến thành phố D luôn? Không sao, để tôi đặt vé máy bay, chúng ta đi ngay lập tức!" Khương Lam sốt sắng đề nghị.
Đới Lâm hơi nhíu mày, khó hiểu hỏi:
"Cô không phải bác sĩ, chỉ là người nhà của bệnh nhân. Chúng tôi khác với bác sĩ thông thường, phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm. Cô hẳn cũng hiểu điều này chứ?"
"Tôi biết." Khương Lam gật đầu lia lịa, hai tay đan vào nhau, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Nhưng chuyện này liên quan đến cha tôi. Tôi vẫn chưa thể chắc chắn liệu ông ấy có bị quỷ nhập hay không... Cái c.h.ế.t của những người kia khiến tôi bất an vô cùng."
"Cái đó..." Đới Lâm ngập ngừng.
"Anh đã phải chạy qua nhiều thành phố rồi, để tôi đặt vé cho tiện." Khương Lam đề nghị thêm.
"Không cần đâu, bệnh viện sẽ chi trả chi phí di chuyển." Đới Lâm từ chối.
"Nhưng biết đâu, thông qua bệnh nhân tên Lâm Sâm này, chúng ta có thể lần ra nguồn gốc của lời nguyền, từ đó tìm cách cứu cha tôi!" Giọng nói của Khương Lam đầy khẩn cầu.
Nhìn nét mặt sốt sắng của cô, Đới Lâm thật khó để nói ra sự thật — các bác sĩ trong bệnh viện thực sự không hề mong muốn tiếp nhận thêm ca chẩn đoán và điều trị này.
Dù sao, cậu hiện tại chỉ là bác sĩ thực tập, tình hình còn đỡ hơn các bác sĩ chính thức một chút. Bọn họ bị áp đặt hạn ngạch tử vong, nên đối với những bệnh nhân có nguy cơ cao, nếu bệnh nhân không tự nguyện đến bệnh viện chữa trị thì bọn họ cũng chẳng chủ động tiếp nhận.
Huống hồ, hiện tại, cha của Khương Lam — ông Khương Hàn — không có dấu hiệu nguy hiểm tính mạng trực tiếp. Các bác sĩ tự nhiên cũng chẳng quá bận tâm đến tính mạng của những người mà ông ta tiên đoán.
"Xin lỗi," Khương Lam nhỏ giọng nói, "tôi thật sự muốn giúp cha mình. Ít nhất, anh cho tôi đi theo, được không?"
Đới Lâm chần chừ. Trong lòng cậu biết, Khương Lam chỉ là một người bình thường, không có khả năng giúp đỡ gì nhiều, nhưng cậu cũng hiểu được cảm xúc bất lực và lo lắng của cô.
"Tôi đã tiêu hao không ít điểm linh liệu rồi." Khương Lam vỗ ngực, vẻ mặt kiên định.
"Tương lai dù có mất đi cũng không lấy lại được. Nhưng hiện tại, cha tôi cứ mỗi ngày 14 hàng tháng lại như bị trúng tà, mộng du khắp nơi. Tôi cần thu thập thêm thông tin, phòng ngừa mọi tình huống xấu nhất."
Đới Lâm trầm ngâm nhìn cô. Cậu hiểu, thứ mà Khương Lam cần, là ở bên cạnh ai đó để tiếp thêm dũng khí. Nhưng cô đâu biết rằng, bản thân cậu còn chưa đủ tư cách để đứng một mình — nếu không có sự bảo hộ từ Ấn Vô Khuyết, cậu thậm chí còn không thể bước chân vào phòng khám ngoại trú.
Cô ấy rõ ràng cũng không đặt trọn niềm tin vào Bệnh viện số 444. Dù sao thì, cho đến giờ, bệnh viện vẫn chưa tìm ra phương án điều trị thích hợp cho cha cô.
Phiêu Vũ Miên Miên
Đới Lâm cân nhắc hồi lâu rồi hỏi:
"Lúc trước cô gặp Lục Quân Quân, ngoài việc nghe cô ấy kể về tình trạng bản thân, còn có trải nghiệm kỳ lạ nào khác không?"
"Không có." Khương Lam lắc đầu.
"Tôi có cố gắng dò hỏi, nhưng cô ấy không chịu tiết lộ thêm."
Xét tình hình hiện tại, Khương Lam đã vô tình đặt mình vào cục diện này. Còn nhiệm vụ lần này của Đới Lâm chỉ là tìm kiếm Lâm Sâm. Trước thời điểm tử vong của đối phương, khả năng xảy ra sự cố không cao.