Bệnh Viện Số 444 - 46

Cập nhật lúc: 2025-04-26 14:58:46
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tên họ, thông tin cá nhân, cả thời gian tử vong – tất cả đều được Khương Hàn đọc ra rành rọt, không thiếu một chi tiết nào.

Quan trọng hơn, Đới Lâm nhận ra rằng trong lúc nói những lời đó, ngữ điệu của Khương Hàn hoàn toàn khác với lúc ông ta tỉnh táo.

Giọng nói đó trầm ổn, rõ ràng và chính xác đến mức, ngay cả những phát thanh viên chuyên nghiệp cũng khó lòng sánh kịp.

Cao Hạp Nhan – người có vẻ như đã xem video nhiều lần – lúc này quay sang hỏi Đới Lâm:

"Ngươi xem xong rồi, có... cảm giác gì không?"

Cô cố tình nhấn mạnh vào từ "cảm giác".

Đới Lâm lắc đầu, thành thật đáp:

"Ta không có bất kỳ cảm giác gì cả."

Ánh mắt trao đổi giữa Đới Lâm và Cao Hạp Nhan không lọt qua được sự quan sát của Khương Hàn. Là một người từng lăn lộn trong thương trường nhiều năm, ông ta lập tức mơ hồ cảm thấy có điều gì đó bất thường.

"Khương tiên sinh,"

Đới Lâm chỉ vào màn hình điện thoại, hỏi:

"Đoạn video này quay từ một tháng trước phải không? Nếu ta đoán không lầm, những cái tên mà ông đọc ra đều là người thật?"

Không khí trở nên trầm mặc trong giây lát.

Cuối cùng, Khương Lam mới nhẹ giọng xác nhận:

"Phải."

Giọng nói cô mang theo một nỗi chua xót khó giấu:

Phiêu Vũ Miên Miên

"Khi ấy, phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ cha đang mộng du, nói mớ lung tung. Nhưng khi nghe ông ấy đọc ra những lời tiên tri rõ ràng như vậy, tôi thực sự kinh hãi.

Sau đó, cha tôi bước ra khỏi căn phòng đó, đi ngang qua tôi mà không hề đáp lại, rồi thẳng thừng bước xuống lầu."

"Vậy sau đó ông ấy đi đâu?"

"Cha tôi về nhà."

"Về nhà?"

Đới Lâm nhíu mày.

"Đúng vậy," Khương Lam gật đầu, giọng lộ rõ sự bối rối. "Cha tôi đi từ ngôi nhà bỏ hoang kia về thẳng nhà chúng tôi.

Lúc ấy tôi đã thắc mắc, có phải trước đây cha cũng từng mộng du ra ngoài mà tôi không hề hay biết không. Nhà quá rộng, tôi lại thường ngủ sớm...

Sau đó, tôi hỏi bác bảo vệ trực đêm ở khu dân cư, bác ấy nói rằng từ ngày 14 hai tháng trước, cha tôi đêm nào cũng ra ngoài!

Ban đầu bác bảo vệ còn chào hỏi, nhưng cha tôi chỉ lặng lẽ đi ngang qua, không hề đáp lại.

Bác ấy nghĩ rằng cha tôi bận việc, hoàn toàn không nhận ra là ông đang mộng du."

Lúc này, Khương Hàn mới chậm rãi tiếp lời:

"Những chuyện sau đó... để tôi kể.

Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, Lam Lam đã đem mọi chuyện kể lại cho tôi nghe.

Lúc đầu tôi còn không tin nổi, cho đến khi xem được đoạn video ấy... tôi thực sự nổi da gà.

Tuy vậy, khi ấy chúng tôi chỉ nghĩ là cha mộng du đơn thuần, nên lập tức liên hệ với bác sĩ riêng, nhờ họ giới thiệu một bác sĩ thần kinh uy tín đến khám."

Khương Hàn dừng lại một chút, ánh mắt hơi tối lại:

"Chúng tôi cũng kiểm tra căn nhà đó, nhưng kết quả cho thấy nó chỉ là một ngôi nhà bình thường bị bỏ hoang, chủ cũ đã dọn đi từ lâu."

Đới Lâm thầm nghĩ:

Giống như những bệnh nhân khác... tất cả bọn họ đều tới đây để khám bệnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-vien-so-444/46.html.]

Nhà họ Khương quả nhiên giàu có – đến cả bác sĩ chuyên linh dị cũng phải đích thân ra ngoài thăm khám cho họ.

Khương Hàn tiếp tục:

"Bác sĩ thần kinh đã kiểm tra rất kỹ, nhưng không tìm thấy dấu hiệu bất thường nào.

Ông ta chỉ kết luận rằng tôi mắc chứng mộng du ngoài trời, thường phát bệnh vào ngày 14 hàng tháng.

Sau khi liên hệ với ban quản lý khu dân cư, chúng tôi xác nhận rằng tôi đã bắt đầu tình trạng này khoảng nửa năm trước.

Bác sĩ cho rằng có thể do một loại áp lực tâm lý tiềm ẩn nào đó..."

"Không cần nhắc tới phán đoán của bác sĩ phổ thông," Cao Hạp Nhan cắt lời, giọng điệu lạnh nhạt. "Nó không có giá trị lâm sàng đối với chúng tôi."

"Đúng vậy..."

Khương Hàn gật đầu, vẻ mặt dần nghiêm trọng.

Lúc này, Đới Lâm hỏi thẳng vấn đề hắn quan tâm nhất:

"Các ngươi đã xác nhận chưa? Người kia... thực sự c.h.ế.t rồi sao?"

Khương Lam siết chặt hai bàn tay đặt trên váy, khẽ gật đầu:

"Đúng."

Nhắc lại chuyện này, cô hơi ngửa người ra sau, hai tay ôm lấy trán, thân thể vẫn còn run rẩy.

Khương Hàn trầm giọng kể:

"Tôi không hề quen biết cô gái tên Lục Quân Quân đó, cũng chưa từng tiếp xúc với cô ấy, càng không liên quan gì đến căn nhà kia.

Thế nhưng, trong trạng thái mộng du, tôi lại đọc ra chính xác tên tuổi, nhóm máu, ngày sinh, địa chỉ và thậm chí tiên đoán được cái c.h.ế.t của cô ấy...

Vì vậy, tôi buộc phải điều tra xem người đó có thực sự tồn tại không."

Đối với một doanh nhân tầm cỡ như Khương Hàn – chủ tịch tập đoàn giải trí Tinh Hải Ngũ Nhạc – chuyện xác minh thông tin cá nhân của một người dân bình thường chẳng có gì khó khăn.

Ông nói tiếp:

"Lục Quân Quân là sinh viên năm cuối ngành tài chính, một cô gái rất bình thường.

Cô ấy không liên quan gì tới công ty chúng tôi, và cũng không quen biết tôi."

Khương Lam cũng bổ sung:

"Hôm sau, tôi quyết định chủ động tìm gặp cô ấy.

Tôi không thể lý giải được tại sao cha lại biết rõ ràng đến thế nếu chưa từng gặp cô ấy."

Đúng vậy, điều đó thật sự khiến người ta không khỏi nghi ngờ.

Huống chi, lời tiên đoán còn nói rằng cô gái ấy sẽ c.h.ế.t vào tối hôm đó!

Khi nhắc lại chuyện cũ, Khương Lam vẫn còn run rẩy.

Với tên và địa chỉ nhà trong tay, lại ở cùng thành phố, việc tìm ra thông tin về Lục Quân Quân không khó chút nào.

Thông qua mối quan hệ trong ngành truyền thông, Khương Lam nhanh chóng tìm được số điện thoại của cô gái ấy.

May mắn thay, khi ấy công ty Tinh Hải Ngũ Nhạc đang mở đợt tuyển dụng, phòng nhân sự tiện thể lấy lý do mời cô ấy đến phỏng vấn.

Lục Quân Quân ban đầu khá bất ngờ, nhưng nghĩ rằng có lẽ trong kỳ nghỉ hè mình đã gửi đi quá nhiều hồ sơ, nên cũng không nghi ngờ gì mà nhận lời.

Lúc phỏng vấn, Khương Lam – với tư cách là quản lý cấp cao – cũng trực tiếp tham gia.

Cô nhớ lại:

"Mặc dù Lục Quân Quân có trang điểm nhẹ, nhưng thần sắc lại uể oải, quầng thâm mắt rất rõ.

Dù là được thông báo gấp gáp, vẻ ngoài tiều tụy ấy vẫn khiến tôi mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn."

Loading...