Bá Đạo Y Vương - Chương 486: Quỳ Xuống Cho Ta ---

Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:03:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Tiểu tử, ngươi ý gì? Hãy rõ ràng.” Phong Hành Ngọc đột nhiên dậy, trong mắt lộ rõ vẻ phẫn nộ. Những khác trong Phong gia cũng lộ vẻ vui, Diệp Sở tới gây khó dễ, hiển nhiên là cùng Phong gia sống hòa thuận.

 

“Ta ý gì, ngươi ư?” Diệp Sở lạnh, “Nhị phòng các ngươi năm xưa những gì, lẽ nào trong lòng rõ?”

 

“Tiểu tử, nhị phòng từ đến nay đều quang minh lạc, ngươi chớ hồ ngôn loạn ngữ.” Phong Hành Ngọc gầm lên giận dữ, “Đừng tưởng ngươi chút thực lực liền thể ở đây vu khống bừa bãi.”

 

Phong Tiêu Ngọc cũng tiếp lời, “Tiểu , cơm thể ăn bậy, nhưng lời thể càn, nể mặt Mộng Quyên tỷ tỷ, coi như bỏ qua, nhưng nhất đừng , nếu …”

 

Diệp Sở lạnh lùng ngắt lời, “Nếu thì ?”

 

Thấy đôi bên sắp cãi vã, Phong lão gia tử vội vàng lên tiếng, “Thôi , , đều là một nhà, đừng vì vài chuyện nhỏ mà tổn hại hòa khí.”

 

“Chuyện nhỏ?” Diệp Sở mặt đầy lạnh, “Lão gia tử, thứ cho thẳng, chuyện năm xưa hủy hoại cả đời của mẫu , chẳng chuyện nhỏ gì, hôm nay Phong gia các ngươi cho một lời giải thích.”

 

Trong mắt Phong lão gia tử lóe lên vẻ vui, ông chủ động hòa sự lão , Diệp Sở vẫn chịu bỏ qua, nể mặt vị trưởng bối như ông chút nào. Không khỏi đưa mắt Phong Hành Châu, đối phương đầu , giả vờ thấy, điều khiến lão gia tử tức giận thôi.

 

“Giải thích?” Phong Hành Ngọc lạnh, “Chúng đều ngươi đang gì? Cần cho lời giải thích nào?”

 

Thấy đối phương c.h.ế.t cũng thừa nhận, Diệp Sở cũng tức giận, lấy điện thoại, mở một đoạn ghi âm, bên trong là đoạn đối thoại giữa y và Phong Tiêu Tiêu năm xưa. Lời rõ ràng vang vọng khắp đại sảnh, trong Phong gia xong đều kinh ngạc, nhao nhao về phía nhị phòng.

 

Phong Hành Châu đại nộ, “Lão nhị, cuối cùng thật sự là do các ngươi .”

 

Tuy sớm chút nghi ngờ, nhưng vì chứng cứ, y cũng dám khẳng định. Nay mới cuối cùng xác nhận, vạn vạn ngờ, nhị phòng vì nương tựa Chu gia, táng tận lương tâm tay với tộc nhân.

 

Lão phu nhân thì ôm lấy Hàn Mộng Quyên, viền mắt đỏ hoe, “Nha đầu, mẫu con oan mà, những năm con thật sự chịu khổ , ô ô…”

 

Phong Lâm Húc thần sắc phức tạp Hàn Mộng Quyên, thì vẫn luôn hiểu lầm đối phương. Hàn Mộng Quyên thì một lời, chỉ là sắc mặt tái nhợt nắm chặt vạt áo, thể thấy nội tâm hề bình yên.

 

Phong Hành Ngọc trong lòng hoảng sợ, lén lút trừng mắt Phong Tiêu Tiêu, chuyện hổ như thế mà cũng thể tùy tiện ?

 

“Đại ca, chớ tiểu tử hồ ngôn loạn ngữ, đoạn ghi âm của chắc chắn là giả mạo, thể hãm hại Mộng Quyên cháu gái, tiểu tử như chắc chắn là ly gián quan hệ giữa chúng .”

 

Hắn hết sức giải thích, đồng thời lén lút hiệu cho Phong Tiêu Tiêu, đối phương lập tức dậy phủ nhận, “ , Đại bá, từng những lời , đoạn ghi âm chắc chắn là do tiểu tử giả.”

 

Phong Hành Châu giận đến cực điểm bật , “Chứng cứ rành rành, các ngươi còn dám chối cãi, thật sự xem là kẻ ngốc ?” Nói đoạn, lập tức về phía Phong lão gia tử đang phía , “Phụ , vẫn xin hãy chủ cho Mộng Quyên.”

 

Phong lão gia tử sắc mặt phức tạp, cuối cùng khe khẽ thở dài, “Lão nhị, chuyện các ngươi quả thật quá đáng, hãy xin Lão đại và bọn họ.”

 

“Phụ , con…”

 

“Xin .”

 

Phong Hành Ngọc dám thêm nữa, chắp tay vái Phong Hành Châu và mấy , “Đại ca, Mộng Quyên, chuyện thật sự gì, chắc là do Tiêu Tiêu lén lút , xin , là dạy con nghiêm.”

 

Nói đoạn, hiệu cho Phong Tiêu Tiêu, đối phương hiểu ý, tiến lên Hàn Mộng Quyên cúi thật sâu, “Mộng Quyên tỷ tỷ, xin , năm xưa còn trẻ non , mới loại chuyện sai lầm đó.”

 

Sắc mặt nàng vặn vẹo, công khai xin Hàn Mộng Quyên mà ghét nhất, quả thực là một sự sỉ nhục lớn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ba-dao-y-vuong/chuong-486-quy-xuong-cho-ta.html.]

Hàn Mộng Quyên thì mặt cảm xúc, một câu xin thể bù đắp mấy chục năm thanh xuân của nàng ? Là thể bù đắp mấy chục năm nàng oan ức ?

 

“Đã xin , thì thành khẩn một chút.” Diệp Sở tiến lên một bước, nhanh chóng đá hai cước, chỉ hai tiếng “rắc rắc”, đầu gối của Phong Tiêu Tiêu vỡ nát, rầm một tiếng quỳ sụp xuống đất.

 

“A… đầu gối của …”

 

Tiếng kêu t.h.ả.m thiết khiến trong Phong gia bừng tỉnh, Phong Hành Ngọc trừng mắt giận dữ, “Đồ hỗn xược, ngươi dám tổn thương Tiêu Tiêu, …”

 

Lời còn dứt, Diệp Sở một tay túm lấy, dùng thủ đoạn tương tự khiến quỳ rạp xuống đất, “Còn ngươi nữa, giáo tử vô phương, hãy thành tâm sám hối cho .”

 

“A… Đồ tạp chủng, ngươi…” Phong Hành Ngọc giận đến phát điên, là nhị gia của Phong gia, từng chịu đựng sỉ nhục như bao giờ.

 

Rầm… Diệp Sở một bạt tai đ.á.n.h nát bộ răng của , ánh mắt lạnh lẽo, “Miệng quá thối, giúp ngươi chữa trị.”

 

Phong Tiêu Tiêu vốn lên tiếng lập tức ngậm miệng , thể sợ hãi run rẩy. Cho đến khi tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang vọng khắp đại sảnh, trong Phong gia mới như bừng tỉnh từ trong mộng, nhao nhao trừng mắt Diệp Sở, đồng thời trong mắt còn lóe lên vẻ kinh hãi. Cho đến giờ khắc , bọn họ mới nhớ thiếu niên mắt tuyệt đối loại lương thiện gì, mà là Sở Bá Vương lừng danh Đại Hạ.

 

Phong Hành Châu ngẩn Diệp Sở, sự bá đạo của đối phương khiến cho y, vị gia chủ của Phong gia, cũng kinh ngạc. Lão phu nhân thì thấy mà dương mày hởi , trong lòng hô lớn, đây mới là chân nam nhân.

 

37. “Nha đầu, con tìm một con rể .” Trên mặt bà cuối cùng nở nụ . Hàn Mộng Quyên khẽ gật đầu, năm xưa chiêu Diệp Sở ở rể là quyết định đúng đắn nhất mà nàng từng trong đời.

 

Phong Tiêu Ngọc đột nhiên dậy, tức đến thể run rẩy, “Đồ hỗn xược, dám ở Phong gia càn, xem ngươi là sống nữa . Người mau tới, bắt tên hỗn xược cho .” Nàng lớn tiếng gọi ngoài cửa.

 

Chẳng mấy chốc, một đám hộ vệ xông , trong đó thiếu cường giả Võ Vương, lão ẩu cũng ở trong đó. Diệp Sở ánh mắt lạnh lẽo quét qua một đám võ giả, tỏa một luồng khí thế đáng sợ, “Muốn c.h.ế.t thì cứ việc xông lên.”

 

Lão ẩu theo bản năng lùi , những khác thấy bà như , đều kinh ngạc. “Lão bà tử, bà ? Đến nỗi một tiểu tử trẻ tuổi dọa thành thế ?” Một đại hán khôi ngô chế giễu.

 

Lão ẩu run rẩy , “Hắn… là Sở Bá Vương.”

 

Vụt!

 

Đại hán khôi ngô nhanh chóng lùi , lùi thẳng ngoài cửa, những võ giả còn cũng đều lùi theo, sợ rằng lùi chậm sẽ Diệp Sở để mắt tới.

 

Mọi trong Phong gia chấn động trong lòng, cuối cùng chứng kiến uy thế của Sở Bá Vương, chỉ bằng một lời dọa lui một đám cao thủ. Phong Tiêu Ngọc gầm lên giận dữ, “Đồ hỗn xược, các ngươi còn ở Phong gia lăn lộn nữa , thấy lời ?”

 

Lão ẩu cứng rắn mở miệng, “Đại tiểu thư, chúng … chúng đối thủ .” Đùa , Diệp Sở ngay cả gia chủ Vương gia còn dám đánh, còn c.h.é.m đứt một cánh tay của đối phương, bọn họ những con tép riu xông lên chẳng là dâng cho ?

 

“Các ngươi thật sự nữa ?” Phong Tiêu Ngọc giận kìm .

 

“Đại tiểu thư, thực lực của chúng hạn, nếu cứ nhất định chúng tay, thì lão chỉ đành từ chức Cung phụng của Phong gia thôi.” Lão ẩu kiêu hèn mở miệng.

 

“Ta cũng .” Đại hán khôi ngô cũng tiếp lời. Những võ giả khác thấy cũng đều nhao nhao phụ họa.

 

“Các ngươi…” Phong Tiêu Ngọc tức đến run rẩy.

Mèo Dịch Truyện

 

Diệp Sở mấy bước tiến lên, bàn tay lớn vươn , một tay bóp chặt cổ đối phương, Phong Tiêu Ngọc mặt đầy hoảng sợ, “Ngươi… ngươi gì? Ta chính là Chu gia…” Diệp Sở bàn tay lớn dùng sức, trong miệng khẽ quát, “Quỳ xuống cho .”

 

 

 

Loading...