Tết Nguyên tiêu vốn đã đông đúc người chen lấn qua lại, lúc này càng chật như nêm cối. Chỉ có ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Anh Châu, ngược hướng dòng người mà chạy.
Ta chạy rất nhanh như dốc hết sức lực. Thôi Anh Châu không đuổi kịp nhưng vẫn gắng giữ c.h.ặ.t t.a.y ta không buông. Người cưỡi ngựa phía sau cuối cùng cũng nhận ra mục tiêu chính là Thôi Anh Châu, không chút do dự rút cung giương tên.
“Vút!” Một tiếng xé gió vang lên.
Không cần quay đầu, ta lập tức ôm lấy Anh Châu, lăn một vòng dưới đất.
Từ cái lần cứu Tạ Chiếu khỏi con ngựa hoảng loạn mà suýt bị tên b.ắ.n xuyên vai năm xưa , ta đã nhiều lần tưởng tượng cảnh phải né tên như thế nào. May mà lần này, mũi tên chỉ sượt qua vai Thôi Anh Châu. Chưa kịp hỏi nàng có sao không, ta lại kéo nàng tiếp tục chạy về phía ngoài thành.
Kẻ cưỡi ngựa thấy b.ắ.n trượt, lại rút thêm một mũi tên. Không ngờ ngựa của hắn giẫm trúng chiếc vòng tay ta ném ra lúc trước— Chiếc vòng vỡ vụn, ngựa hí lên dựng vó.
Đến khi hắn giữ được thăng bằng, quay lại nhìn thì bóng dáng ta và Thôi Anh Châu đã biến mất giữa dòng người. Mà đám đông vẫn còn chưa tan.
Người trên ngựa nhớ lời căn dặn từ cấp trên: không được làm lớn chuyện, tránh đánh rắn động cỏ. Chỉ đành nghiến răng quay đầu rút lui, trở về báo tin.
14.
Hoàng cung xảy ra chuyện rồi.
Trên đường chạy về nhà, trong đầu ta vang lên những lời Quý Hoài từng nói dạo trước.
Nhà họ Thôi là danh môn trăm năm, vị hoàng hậu nguyên phối của đương kim Hoàng thượng cũng xuất thân từ Thôi thị.
Chỉ tiếc là hoàng hậu mất sớm, chỉ để lại một người con trai chính là Ngũ hoàng tử hiện tại.
Về sau, Hoàng đế lập Quý phi làm hoàng hậu, mà Tam hoàng tử do Quý phi sinh ra cũng trở thành con hợp pháp.
Mấy năm gần đây, triều đình tranh cãi không ngừng về việc lập Thái tử, chủ yếu chia làm hai phe: phe Tam hoàng tử và phe Ngũ hoàng tử.
Cuộc hôn sự giữa Thôi Anh Châu và Tạ Chiếu chính là tín hiệu rõ ràng cho thấy Hầu phủ đã chọn đứng về phe Ngũ hoàng tử. Và lúc này đây, rõ ràng Tam hoàng tử không thể ngồi yên được nữa. Hắn ta lại nhân lúc thành trì lơi lỏng trong dịp Tết Nguyên Tiêu, sai người bao vây Hầu phủ chỉ để bắt cho được nhân vật then chốt là Thôi Anh Châu.
Chỉ e lúc này trong cung cũng đã rối như tơ vò. Nếu ta nhớ không nhầm, Đại công tử Hầu phủ hiện đang đảm nhiệm việc tuần tra cổng cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-ha/9.html.]
Chạy một mạch về đến tiểu viện mà Quý Hoài đang thuê, ta không kịp nghỉ ngơi, liền kéo Thôi Anh Châu trốn xuống hầm chứa củi trong phòng bếp.
Trong hầm tối om, không có lấy một ánh đèn, chỉ nghe được tiếng thở gấp của ta và nàng. Ta cố gắng nuốt xuống vị m.á.u tanh đang dâng lên nơi cổ họng, hạ giọng an ủi nàng:
“Đừng sợ, bọn họ nhất định không tìm được chúng ta. Huynh ấy sẽ về ngay thôi.”
Bàn tay đang nắm lấy tay ta càng siết chặt hơn. Sau đó ta nghe Thôi Anh Châu khẽ khàng, giọng khản đặc:
“Cảm ơn.”
Không biết đã trôi qua bao lâu, trong viện mơ hồ vang lên tiếng động. Ta bước lên hai bước, chắn phía trước Thôi Anh Châu. Nàng muốn kéo ta lại nhưng bị ta ép ngồi xuống.
Ngay giây tiếp theo, nắp hầm bị ai đó đẩy tung lên— Ánh mắt ta lập tức chạm phải ánh mắt Quý Hoài. Hắn còn thở dốc dữ dội hơn cả ta. Thấy ta bình yên vô sự, đôi mắt hắn lập tức đỏ lên.
Nhìn xuống, ta thấy trong tay hắn vẫn cầm nửa vò rượu nếp hoa quế ta nhờ mua. Không biết hắn đã chạy nhanh đến mức nào mà rượu đổ mất một nửa còn chẳng hay.
Hắn kéo ta lên khỏi hầm, kiểm tra khắp người ta không thương tích rồi mới quay sang nhìn Thôi Anh Châu đang trốn phía dưới. Đây là lần đầu tiên kể từ khi tái ngộ, ta thấy trong mắt hắn ánh lên tia lửa giận.
“Hồi trước ta đã nói rồi, việc các người làm quá mức nguy hiểm.”
“Vì tình nghĩa đồng môn, ta có thể giúp các người.”
“Nhưng chỉ có một điều, đừng liên luỵ đến Tiểu Hà.”
Thôi Anh Châu im lặng, sắc mặt trắng bệch. Ta kéo tay áo hắn, nhẹ giọng dỗ dành:
“Đừng giận nữa, rượu vẫn còn uống được là được rồi.”
Hắn bị ta làm cho phân tâm, vừa tức vừa buồn cười. Cuối cùng cũng chỉ đành đưa tay xuống hầm.
“Lên đi.”
Nửa vò rượu còn lại, cuối cùng được ba người chúng ta chia nhau uống hết. Ta cố tình nhường phần nhiều hơn cho Thôi Anh Châu một chút.
Quý Hoài nhìn ra được. Bị ta trừng mắt một cái, hắn chỉ đành giả vờ như không thấy.