Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

ÁNH HÀ - 8

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:17:11
Lượt xem: 304

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyện kể đến đây, ta đã có thể đoán được phần còn lại. Đúng lúc ấy, người hầu đi lấy thuốc quay lại, lại đúng là ma ma hôm đó từng khuyên nàng "diệt cỏ tận gốc". Chắc vị ma ma kia đã thấy Quý Hoài đứng ngoài cửa, đoán được thân phận ta, sắc mặt có chút không vui.

Thôi Anh Châu đích thân bôi thuốc giúp ta , lại cẩn thận băng bó vết thương Khi rời khỏi phòng, ta liếc nhìn nàng một cái. Nàng đang cúi đầu đón chén trà nóng ma ma đưa tới, khóe môi vẫn mang nụ cười nhàn nhạt như hồi nãy.

Ta xoay người bước ra khỏi phòng. Không biết từ lúc nào, Quý Hoài đã rời đi. Ta đứng dưới gốc cây trong sân chờ hắn. Không lâu sau, trong phòng truyền ra tiếng khóc nghẹn ngào. Khoảng cách quá xa, ta chỉ loáng thoáng nghe được vài câu rời rạc—

"Thiếu chút nữa..."

"Hại đến nàng..."

"Huynh ấy sẽ hận ta..."

Ta ngẩng đầu nhìn những bông tuyết đang rơi. Chỉ lặng lẽ bước thêm vài bước ra ngoài, không còn đứng lại nghe lén như lần đó nữa. Ta biết, nàng không muốn ta nghe được những lời ấy.

Thôi Anh Châu còn có rất nhiều điều chưa nói hết. Nhưng kỳ thực, ta đều có thể đoán được. Ví như, vị viện trưởng đương nhiệm của Vân Sâm thư viện danh tiếng vang xa ấy, thực ra mang họ Thôi. Chính là chữ "Thôi" trong Thôi thị.

Lại ví như, bức thư nhà năm ấy trong mùa đông đó, kỳ thực là do ta viết. Là sau khi ta tận mắt trông thấy nha hoàn trèo lên giường bị đánh chết, đã lén rời khỏi Hầu phủ, nửa năm tích góp tiền tiêu vặt, gửi bức thư ấy đến cho Quý Hoài——

[Ca ca, khi nào huynh đến đón Tiểu Hà?]

12.

Chẳng bao lâu sau, Quý Hoài đã quay lại. Vừa gặp mặt, hắn liền nhét một vật gì đó vào lòng ta. Ta cúi đầu nhìn, thì ra là một túi sưởi còn đang ấm nóng.

“Là ta sơ ý rồi. Giọng hắn mang theo vẻ áy náy.

“Thấy các tiểu thư, phu nhân nhà khác đều ôm cái này trong tay, ta liền đi tìm một cái cho muội.”

Ôm lấy túi sưởi ấm áp, lòng bàn tay được băng bó bỗng ngứa ngáy đôi chút. Có lẽ vì hơi ấm chạm vào, lại giống như vì trái tim cũng đang được sưởi ấm.

“Được rồi, lễ vật cũng tặng rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Trước khi đi, ta quay đầu lại, liếc nhìn căn phòng phía sau thêm một lần rồi mới quay người, chạy chậm vài bước đuổi theo Quý Hoài. Trên đường trở về, ta ngẩng đầu hỏi:

“Huynh nói xem, muội có thể làm bạn tốt với Anh Châu không?”

Quý Hoài đột nhiên dừng lại, nghiêm túc nhìn ta.

“Tiểu Hà, đây là chuyện của muội.”

“Không cần hỏi ta, cũng không cần phải được ta cho phép.”

“…À.”

Ta mím môi rồi lại hỏi:

“Muội nghe Anh Châu nói, ân sư của huynh ở Vân Sâm thư viện rất xem trọng huynh, từng định gả con gái duy nhất của ông ấy cho huyh.”

“Vì sao huynh lại không đồng ý?”

Dù gì thì... đúng như Tạ Chiếu đã nói, từ xưa đến nay, nam nhân đều như vậy. Hắn mồ côi cha mẹ, không có chỗ dựa, một thân một mình bươn chải nơi đất khách. Nếu cưới được thiên kim nhà viện trưởng, con đường phía trước nhất định sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Nghe ta hỏi vậy, Quý Hoài thoáng ngẩn ra. Rồi ánh mắt hắn hiện lên chút bất đắc dĩ nhưng lại dịu dàng vô hạn. Hắn đưa tay nâng mặt ta lên, nhẹ nhàng véo một cái vừa phải, không đau nhưng khiến ta hơi bĩu môi, đầy vẻ khó hiểu.

Chỉ nghe hắn nói khẽ: “Bởi vì, ta sợ vị hôn thê của mình sẽ buồn.”

Vì hắn không nỡ khiến ta đau lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-ha/8.html.]

“Tiểu Hà, thế gian này đối với nữ tử, vốn đã quá tàn nhẫn.”

Nếu hắn thật sự lựa chọn quay lưng với ta, nha hoàn từng bị đánh c.h.ế.t kia, e rằng chính là kết cục của ta trong tương lai.

Không biết tuyết đã ngừng rơi từ lúc nào. Quý Hoài nắm lấy tay ta, cùng ta sóng bước về phía trước. Gió lạnh mùa đông lướt qua da mặt vẫn sắc như dao, nhưng tay ta lại được hắn nắm thật chặt. Khi ấy, trái tim ta như có hoa nở, ấm áp vô cùng.

Ta nghĩ… Ta đã không thể chờ nổi nữa rồi. Chỉ muốn sớm ngày gả cho chàng, trở thành thê tử của chàng thôi.

13.

Ta đón cái Tết đầu tiên sau khi rời khỏi hầu phủ cùng Quý Hoài.

Đêm Nguyên tiêu, hắn đưa ta đi dạo phố, ngắm hội hoa đăng. Trong tay áo ta giấu bao lì xì hắn đưa, lắc đầu cười với hắn:

“Huynh nhìn trúng thứ gì thì cứ nói với muội, Tiểu Hà sẽ mua hết cho huynh!”

Quý Hoài khẽ cười, gật đầu. Sau đó quay người lại, đúng lúc ta suýt bị người ta va phải, hắn nhanh tay kéo ta vào lòng.

“Hôm nay người qau lại đông đúc, cẩn thận kẻo bị thương.”

Lời còn chưa dứt, ta đã chủ động nắm lấy tay hắn. Hắn rõ ràng là rất hài lòng.

Dạo một vòng chợ, ta lại kéo hắn đến quầy phấn son đang thịnh hành nhất kinh thành. Tay mình không đủ chỗ để thử, ta liền lấy tay hắn ra thử màu. Hắn chỉ cười nhìn ta nghịch ngợm, nơi khóe môi vẫn giữ nụ cười dịu dàng.

Tết Nguyên Tiêu không có lệnh giới nghiêm, chẳng biết đã đi bao lâu, ta mỏi chân, liền tìm một chỗ ngồi nghỉ, bảo hắn đi mua rượu nếp hoa quế cho ta.

Hắn vừa đi chưa được bao lâu thì trên phố đột nhiên xuất hiện mấy binh lính tuần tra. Một người trong số đó còn cưỡi ngựa, lướt nhanh qua khu phố sầm uất như đang tìm kiếm người nào đó.

Ánh mắt ta nhanh nhạy, phát hiện họa tiết mờ mờ phát sáng trên đai lưng của họ— Không giống quân tuần tra thông thường. Không hiểu sao, trong lòng ta dâng lên cảm giác bất an. Ta lùi về sau vài bước theo bản năng, còn đang do dự có nên đi tìm Quý Hoài hay không thì vai đã bị người khác va mạnh.

Chưa kịp quay đầu lại, mùi m.á.u tanh đã xộc vào mũi, kèm theo một giọng nói quen thuộc: “Là ta.”

Là Thôi Anh Châu.

Mái tóc dưới lớp áo choàng của nàng có phần rối loạn, son môi cũng bị nhòe, sau lưng không hề có lấy một thị nữ đi cùng. Ta tinh mắt nhìn thấy nơi cổ áo nàng có vết đỏ thẫm như thể m.á.u vẫn chưa khô hẳn.

Không giống hai lần trước, đây là lần đầu tiên ta thấy nàng chật vật đến vậy. Dự cảm chẳng lành nhanh chóng trở thành hiện thực. Ta lập tức hỏi:

“Hầu phủ xảy ra chuyện rồi sao? Đại phu nhân bọn họ có sao không?”

Thôi Anh Châu ngạc nhiên liếc ta một cái rồi vội vàng đáp:

“Những người khác trong phủ không sao, chỉ là bị giam lỏng, mục tiêu của bọn họ là ta.”

Nghe vậy, ta lập tức hiểu ra. Đám binh lính kia càng lúc càng đến gần. Thôi Anh Châu theo bản năng kéo ta lùi vào trong đám đông, định ẩn mình. Nhưng ta biết, có làm vậy cũng vô ích.

Ta nhanh chóng lục hết những thứ đáng giá trên người, kể cả bao lì xì Quý Hoài cho ta lẫn đôi vòng tay mang theo từ lúc rời khoi hầu phủ.

Đội binh lính đã áp sát đến trước mặt. Người cưỡi ngựa trên đầu đội trông thấy Thôi Anh Châu, lập tức lên tiếng:

“Này cô nương mặc áo choàng kia, ngẩng đầu lên.”

Lời vừa dứt, ta liền quăng tất cả những món đồ đáng giá vào giữa đám đông rồi cất cao giọng hét lớn:

“Ái chà! Ai đánh rơi túi tiền thế này? Còn có cả vòng tay châu báu nữa kìa!”

Từng tờ ngân phiếu bay lả tả như tuyết, vòng tay rơi xuống đất vang lên tiếng leng keng giòn tan. Trong khoảnh khắc, đám đông lập tức ồn ào náo loạn. Chưa kịp áp sát, đội lính đã bị làn sóng người tranh giành chen lấn đến lùi vài bước.

Loading...