ÁNH HÀ - 7
Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:16:54
Lượt xem: 303
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
10
Ta nghĩ đến tỳ nữ trèo lên giường Tạ Chiếu. Trước khi hạ quyết tâm làm chuyện này, nàng có từng nghĩ đến kết cục của mình sau khi thất bại không?
Ta lại nghĩ đến Thôi Anh Châu, người đã gả vào Hầu phủ. Đích nữ Thôi gia cao quý xinh đẹp như vậy, sau khi gả cho phu quân mình không thích, lại còn có thể để ta một con đường sống.
Còn có mẫu thân vì sinh con trai cho phụ thân mà khó sinh qua đời, a thẩm Quý gia u uất mà c.h.ế.t sau khi trượng phu qua đời, Đại phu nhân Hầu phủ khuyên Tạ Chiếu đối xử tốt với ta một chút...
Chỉ vì bọn họ đều là nữ tử, chỉ vì bọn họ đều là nữ tử...
Ta đột nhiên cảm thấy rất đau lòng. Thật không công bằng, một chút cũng không công bằng. Nhưng thế giới này dường như từ trước đến nay vẫn luôn bất công như vậy.
"Ngươi nói ngươi thích ta."
"Nhưng ngươi chỉ muốn ta làm thiếp của ngươi."
"Ngươi hỏi ta vì sao không muốn ở lại bên cạnh ngươi."
"Nhưng ai sẽ thích một người có thể tùy thời khống chế sống c.h.ế.t của mình?"
Ta không muốn mấy chục năm sau vẫn phải sống trong lo sợ, lúc nào cũng lo lắng mình sẽ bị đánh chết. Ta chỉ muốn là một người bình thường, là một nữ tử, sống một cuộc đời tốt của riêng mình. Nhưng chỉ như vậy, dường như đã rất khó khăn rồi.
Không biết từ lúc nào, bầu trời đã bắt đầu rải xuống những bông tuyết.
Tạ Chiếu đối diện bị lời nói của ta chấn động, lâu thật lâu không nói nên lời. Ta không muốn tiếp tục đối đầu với hắn nữa. Xoay người muốn đi, lại bị hắn theo bản năng túm lấy. Nhìn thấy giằng co không thoát, ngoài cửa tiểu viện vắng vẻ lại đột nhiên truyền đến một giọng nữ ——
"Phu quân?"
Một thân Thôi Anh Châu khoác áo choàng lông chồn trắng tinh, ung dung hoa quý, nàng đang đứng ở cửa tiểu viện nhìn về phía chúng ta.
"Đại công tử phủ Thừa tướng nghe nói phu quân đến, đang tìm chàng đấy."
Lời vừa dứt, Tạ Chiếu buông tay ta ra. Ta lập tức chạy nhanh qua, trốn sau lưng Thôi Anh Châu. Thôi Anh Châu có chút kinh ngạc liếc nhìn ta một cái nhưng cũng không nói gì.
Tạ Chiếu không biết nên nói gì, đành tìm cớ rồi vội vàng rời đi. Đợi đến khi Tạ Chiếu đi rồi, nàng mới xoay người nhìn ta. Thấy vết nứt nẻ trên tay ta đang chảy máu, nàng lập tức nhíu mày.
Ta đang định nói "Không sao, không đau", thì bên ngoài cửa viện lại truyền đến một tiếng bước chân dồn dập. Ta nghiêng đầu nhìn lại, mắt lập tức sáng lên.
"Ca ca!"
Người đến chính là Quý Hoài. Dường như là hắn nghe lời hạ nhân nói, một đường vội vàng chạy đến, hơi thở vô cùng gấp gáp. Nhìn thấy ta, rõ ràng hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Hà, muội không sao chứ?"
"Không sao không sao, muội ổn mà!"
Ta bước tới khoác tay hắn, giới thiệu với hắn về Thôi Anh Châu.
"Ca ca, vị này là tân phu nhân của Tạ tiểu công tử của Hầu phủ."
Bị ta khoác tay, Quý Hoài theo bản năng nhìn tay ta, thấy trên đó vết nứt nẻ vì giá rét mà đang rỉ máu, hắn lập tức lấy khăn tay ra băng bó cho ta. Đợi đến khi băng bó xong, hắn mới ngẩng đầu nhìn người đối diện.
Vừa định chào hỏi, nhưng khi nhìn rõ mặt, hắn chợt khựng lại. Ta nhìn theo, chỉ thấy Thôi Anh Châu không biết đứng sững người từ lúc nào..
Ngay sau đó, trên mặt Quý Hoài liền hiện lên nụ cười quen thuộc. Hắn khẽ gật đầu.
"Vẫn chưa chúc mừng sư muội, tân hôn đại hỷ."
Sắc mặt Thôi Anh Châu trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Tuyết rơi càng lúc càng dày. Lâu sau, nàng mới nhếch môi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-ha/7.html.]
"Vậy nên, đây chính là vị hôn thê có hôn ước với sư huynh sao?"
Lời vừa dứt, thấy Quý Hoài không phủ nhận. Nàng rũ mắt, giọng nói ôn hòa.
"Đã là tẩu tử tương lai, cứ gọi ta là Anh Châu đi."
Dường như nàng có chút buồn bã.
11.
Phủ Thừa tướng đã chuẩn bị sẵn phòng nghỉ cho các vị khách quý. Thôi Anh Châu nói nàng mang theo thuốc trong xe ngựa, liền sai người hầu đi lấy. Xét đến danh dự của nữ quyến, Quý Hoài đứng chờ ngoài cửa, không dám bước vào.
Sau cuộc đối thoại vừa rồi, ta cũng biết nàng là sư muội đồng môn của Quý Hoài ở Vân Sâm thư viện.
Người hầu đi lấy thuốc còn chưa quay lại, trong phòng chỉ còn ta và nàng. Vì vậy ta hỏi nàng, có thể kể cho ta nghe vài chuyện cũ khi Kỷ Hoài còn học ở Vân Sâm thư viện hay không. Nàng trầm ngâm nhớ lại, rồi chậm rãi nói:
"Vân Sâm thư viện chia thành ngoại viện và nội viện, khi sư huynh mới vào học, chỉ có thể vào ngoại viện."
"Những năm đầu ấy, do gia cảnh khó khăn, huynh ấy thường bị bạn đồng môn xa lánh."
"Thư viện tổ chức đại khảo ba năm một lần, ai đủ tiêu chuẩn mới có thể vào nội viện, yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc. Mà khác với ngoại viện, đa phần người ở nội viện đều là con cháu quyền quý."
"Những năm ấy, huynh ấy sống rất khổ cực."
Thôi Anh Châu khẽ giọng kể tiếp:
“Huynh ấy từng chép sách thuê, cũng từng làm chân chạy việc cho bạn học, có lúc được nghỉ, còn lên núi hái thảo dược..."
"Về sau, trong kỳ thi cuối năm, cuối cùng huynh ấy cũng đứng đầu ngoại viện, nhưng lại bị vu oan là kẻ trộm."
"Huynh ấy cố gắng tự biện bạch,nhưng không một ai tin."
Nghe đến đây, lòng ta chợt thắt lại, siết chặt nắm tay. "Bọn họ thật quá đáng!"
Thôi Anh Châu sững người rồi bật cười.
“Phải, bọn họ thật quá đáng."
Cuối cùng cũng cười rồi, thật đẹp.
Ta tiếp tục lắng nghe nàng nói:
"Tiên sinh ở ngoại viện nhận lễ vật từ nhà quyền quý, cũng chẳng thèm nghe huynh ấy giải thích, liền phạt huynh ấy quỳ trong tuyết."
"Năm đó tuyết rơi rất dày, huynh ấy quỳ trong tuyết mấy canh giờ rồi ngất đi."
"Đúng lúc đó, tiểu thư nhà viện trưởng từ nhà mẹ đẻ trở về, phát hiện ra huynh ấy, liền sai người đưa vào trong nhà."
"Huynh ấy bệnh nặng một trận, suýt chút nữa mất mạng. Đúng dịp cuối năm, huynh ấy nhận được một phong thư nhà."
"Không biết trong thư viết gì, nhưng sau khi khỏi bệnh, huynh ấy càng thêm siêng năng, chẳng bao lâu sau thì thi đỗ vào nội viện, còn được viện trưởng đặc cách thu làm đệ tử truyền nhân cuối cùng."
Nói đến đây, nàng khựng lại một chút.
"Về sau, hai năm liền huynh ấy đều đạt hạng nhất trong kỳ thi nội viện cuối năm. Viện trưởng rất xem trọng huynh ấy, cho rằng huynh ấy có tư chất Trạng nguyên, thậm chí từng định gả con gái duy nhất của mình cho huynh ấy."
"Nhưng huynh ấy từ chối."
"Huynh ấy nói, khi còn nhỏ gia đình đã định sẵn hôn ước, vị hôn thê của huynh ấy vẫn đang đợi huynh ấy thi đỗ công danh, trở về quê thành thân."
Nói xong, nàng nhìn ta mỉm cười: "Vị hôn thê ấy, chính là ngươi."