Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

ÁNH HÀ - 6

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:16:42
Lượt xem: 242

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

9

Ta ngẩng đầu lên, thấy người nói là bạn tốt của Tạ Chiếu trước đây, Nhị công tử của Hộ bộ thị lang. Trước đây hắn đến Hầu phủ tìm Tạ Chiếu, đã từng gặp ta. Thấy ta ngẩng đầu, hắn càng thêm khẳng định.

"A Chiếu, ngươi xem, đây chẳng phải là nha hoàn mà ngươi muốn tìm sao!"

Một hòn đá ném xuống mặt hồ làm dấy lên ngàn con sóng, các phu nhân vừa rồi còn nhỏ giọng bàn tán đều nhìn về phía ta. Đây là lần đầu tiên bị người ta chú ý như vậy, theo bản năng không biết phải làm sao.

Nhìn về phía mọi người Hầu phủ, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Đại phu nhân Hầu phủ. Rõ ràng là nhận ra ta, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc. Thôi Anh Châu bên cạnh nàng cũng đang nhìn ta, hơi nhíu mày.

Chỉ có Tạ Chiếu là người trong cuộc vẫn không nói một lời, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm vào ta.

"Vị công tử này, sợ là nhận nhầm người rồi." Thu hồi ánh mắt, Đại phu nhân nhàn nhạt nói, "Hầu phủ của ta chưa từng có nha hoàn nào có dung mạo như vậy."

Nói xong, nàng dường như vô tình liếc mắt nhìn Tạ Chiếu một cái, đáy mắt lại mang theo cảnh cáo.

Lúc này, người hầu của phủ Thừa tướng luôn đi theo ta cũng phản ứng lại, lập tức giới thiệu: 

"Vị này là gia quyến của Quý cử nhân, Quý cử nhân thay ân sư của mình là Viện trưởng đại nhân của Vân Thâm thư viện đến chúc thọ."

Nhị công tử của Hộ bộ thị lang nghe vậy, có chút lúng túng sờ sờ mũi: "Khụ, thì ra là vậy, vậy là ta nhìn lầm rồi, nhìn lầm rồi..."

Mà Tạ Chiếu từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ là ánh mắt lại chưa từng rời khỏi người ta. Thấy vậy, ánh mắt của những người khác trong phòng cũng vô tình hay cố ý mà đánh giá ta. Ta rũ mắt xuống, lặng lẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y áo.

Đợi đến khi hạ nhân đến thêm trà nóng, ta lấy cớ trong phòng hơi bí bách, muốn ra ngoài đi dạo. Vừa ra khỏi viện chưa được mấy bước, quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía sau.

Chưa đợi ta quay đầu lại, Tạ Chiếu đã nắm lấy cổ tay ta, lảo đảo kéo ta đến một viện vắng vẻ.

"Vì sao ngươi lại ở đây!" Hắn chất vấn ta.

Ta xoa cổ tay bị hắn kéo đau, vết nứt nẻ trên tay dường như càng đau hơn. Đột nhiên lại nhớ đến Quý Hoài. Rõ ràng mới chia tay chưa đầy nửa canh giờ thôi mà.

Thấy ta không trả lời, Tạ Chiếu lại nói: "Ai cho phép ngươi chuộc thân rời khỏi Hầu phủ? Ngươi có biết ta đã tìm ngươi mấy tháng rồi không!"

"Vì sao không từ mà biệt? Ta đã nói sẽ nạp ngươi làm thiếp, rốt cuộc ngươi còn điều gì không vừa lòng?"

"Ánh Hà, ngươi đừng có cậy sủng mà kiêu!"

Cậy sủng mà kiêu ư?

Ta sao? Cuối cùng ta cũng cười ra tiếng.

"Công tử, dường như đã quên lời ta nói."

Ta nhìn hắn một cách nghiêm túc, lặp lại những lời đã nói rất nhiều lần.

"Ta đã sớm nói, ở quê nhà ta có một vị thanh mai trúc mã, ít ngày sau vào kinh ứng thí, sẽ đến chuộc thân cho ta."

"Là chính ngài không muốn tin."

Tạ Chiếu bị ta nói đến nghẹn lại. Dù sao cũng là tiểu công tử ta nhìn lớn lên, ta thở dài.

"Công tử, đừng nên miễn cưỡng nữa."

Nhưng vài giây sau, hắn lại đột nhiên mở miệng.

"Nếu ta cứ muốn miễn cưỡng thì sao?"

"Rõ ràng trước kia ngươi chỉ tốt với ta!"

Hắn giống như rất tức giận, giận ta lại muốn rời xa hắn.

"Hắn có thể cho ngươi cái gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-ha/6.html.]

"Cái gì?" Ta không phản ứng kịp.

Thế lực của Hầu phủ còn lớn hơn so với những gì ta tưởng tượng, chỉ trong thời gian một tuần trà, Tạ Chiếu đã nắm rõ lai lịch của Quý Hoài.

"Một thư sinh nghèo cha mẹ đều mất, cho dù hắn thật sự thi đỗ cử nhân, sau này thi đậu Trạng nguyên thì cũng chỉ là một quan ngũ phẩm bé nhỏ."

"Quý Hoài hắn là cái thá gì, cũng xứng tranh người với ta?"

Lời vừa dứt, ta kinh ngạc nhìn Tạ Chiếu trước mắt, giống như chưa từng thật sự quen biết hắn.

"Chỉ cần ta muốn, ta có thể g.i.ế.c c.h.ế.t hắn bất cứ lúc nào."

Tạ Chiếu nói câu này, trong giọng nói còn mang theo một chút tàn nhẫn đến ngây thơ.

"Chỉ cần hắn chết, ngươi vẫn chỉ có thể trở lại bên cạnh ta."

"Dù sao năm xưa ngươi vì cứu ta, thậm chí có thể liều cả tính mạng, chẳng lẽ không phải vì tham lam vinh hoa phú quý của Hầu phủ ta sao?"

Cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Giơ tay lên, tát hắn một cái thật mạnh.

"Chát!" Tiếng tát giòn tan vang vọng trong viện.

Tạ Chiếu che mặt đầy vẻ khó tin. Nhưng trong lòng ta chỉ cảm thấy sảng khoái.

"Cái tát này, ta đã sớm muốn đánh."

Ta lạnh lùng nhìn hắn.

"Ta tình nguyện năm xưa không cứu ngươi."

Nếu biết sau này hắn sẽ trở thành người như vậy, ta đã không liều mạng đi cứu hắn. Ta tưởng Tạ Chiếu ăn cái tát này rồi chắc chắn sẽ nổi giận.

Nhưng không ngờ hắn nhìn ta, đột nhiên nói: "Nhưng ta thích ngươi."

Hắn giống như một đứa trẻ mất đi món đồ chơi yêu thích, đỏ mắt nhìn ta.

"Ta thích ngươi, ngươi cũng không thể trở lại bên cạnh ta sao?"

Ta cảm thấy càng buồn cười hơn. Thế là hỏi một câu mà ta đã muốn hỏi từ rất lâu trước đây——

"Ngươi thích ta, cho nên cưới thiên kim tiểu thư nhà khác, để ta làm thiếp của ngươi?"

Ta lắc đầu.

"Tình cảm như vậy, ta không gánh nổi, cũng không muốn."

"Nhưng mọi người đều như vậy!"

Tạ Chiếu vẫn không hiểu. Nhưng điều đó không cản trở hắn tức giận đến mức đỏ mặt tía tai.

"Phụ thân ta, thúc bá ta, tổ phụ ta và những trưởng bối trong nhà..."

Hắn lần lượt kể ra, dường như làm như vậy là có thể chứng minh điều hắn làm là đúng.

"Từ xưa đến nay, mọi người đều như vậy!"

Đúng vậy. Từ xưa đến nay, nam nhân đều như vậy. Giây phút này, không hiểu vì sao, trong lòng ta bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa.

Lần đầu tiên trong đời, ta gào lên với vị tiểu công tử Hầu phủ cao quý này: "Đó là vì thế đạo này không cho nữ nhân cơ hội lựa chọn!"

Nhưng chưa kịp gào xong, nước mắt đã rơi trước.

"Bọn họ không có quyền lựa chọn..."

Bọn họ không có quyền lựa chọn.

Loading...