ÁNH HÀ - 2
Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:15:50
Lượt xem: 300
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
2
Ba ngày trước khi Tạ Chiếu thành thân, ta đi cầu xin Đại phu nhân cho ta rời khỏi phủ.
Ở Hầu phủ mười một năm, giờ ta đã là cô nương mười chín tuổi rồi. Nếu ở bên ngoài, tầm tuổi này của ta đã sớm gả chồng sinh con rồi.
Đại khái là ta ở bên cạnh Tạ Chiếu quá lâu, người trong phủ đều mặc định tương lai ta sẽ là người của hắn. Chỉ cần tân phu nhân vào phủ, Tạ Chiếu sẽ lập tức nạp ta.
Nghe ta nói muốn ra khỏi phủ, Vân ma ma bên cạnh Đại phu nhân lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng Đại phu nhân vẫn tươi cười đúng mực, nhẹ giọng hỏi ta:
"Ánh Hà, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Có thể bỏ lại tất cả ở Hầu phủ sao?"
Ở Hầu phủ nhiều năm, gần như là bọn họ nhìn ta trưởng thành. Nhưng ta chỉ là một nô tỳ, Hầu phủ này chưa bao giờ là nơi ta thuộc về, lại nói gì đến từ bỏ hay không?
Nhưng ta vẫn gật đầu: "Nô tỳ biết ạ."
Đại phu nhân không nói nhiều, chỉ nói đợi vị hôn phu của ta đến chuộc ta, bà sẽ lập tức thả người. Ta vừa muốn quỳ xuống tạ ơn, lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía sau. Không biết là ai báo tin cho Tạ Chiếu, hắn đến với vẻ mặt giận dữ.
"Ai cho ngươi đến làm loạn nơi này của tẩu tẩu!"
"Là ngày thường ta quá nuông chiều ngươi, khiến ngươi không nhận rõ thân phận của mình sao?"
Nói rồi hắn xông lên kéo ta ra ngoài. Ta bị túm đến mức có hơi đau. Nhưng không dám phản kháng, chỉ có thể mặc hắn kéo ra ngoài.
Cuối cùng là Đại phu nhân ngồi ở vị trí trên cùng lên tiếng: "A Chiếu, sắp thành thân rồi, sao còn lỗ mãng như vậy?"
Đại phu nhân là đích thê của Đại công tử Hầu phủ. Trưởng tẩu như mẫu, ngày thường Tạ Chiếu luôn kính trọng đối với vị tẩu tẩu này. Nghe vậy, hắn đành buông tay ta ra nhưng vẫn không cam tâm tình nguyện.
"Tẩu tẩu, là nàng ta nhất định phải làm loạn với đệ..."
Đại phu nhân bất đắc dĩ thở dài.
"Đối xử tốt với nàng một chút đi."
Dừng một chút, nàng khuyên nhủ: "Dù sao nàng cũng đã cứu mạng đệ."
Sau đó nàng cũng không hề nhiều lời nữa.
Ngày hôm đó trở lại viện, ta liền bị nhốt vào nhà kho. Cách ngày Tạ Chiếu thành thân còn ba ngày, hắn sợ ta lại làm loạn đòi đi, cho nên dứt khoát giam cầm ta.
Hắn cố tình muốn mài mòn tính cách của ta, hạ lệnh không cho ta ăn cơm, kết quả là ta bị bỏ đói suốt ba ngày. Mãi đến hôm nay hắn đại hôn, ta mới được thả ra.
3
Lúc bái đường, cuối cùng ta cũng được diện kiến vị tiểu thư nhà họ Thôi, người mà mọi người đều khen ngợi là xuất thân cao quý.
Thôi Anh Châu, đúng như tên gọi, như châu như ngọc.
Là đích nữ của nhà họ Thôi, chỉ riêng của hồi môn khi gả vào Hầu phủ đã có hàng trăm cỗ. Đoàn người đưa dâu đi một vòng quanh thành, ta đứng trong đám đông quan lễ, nhìn không thấy điểm cuối.
Bị nhốt trong nhà kho ba ngày, đã lâu ta không được nhìn thấy ánh mặt trời, nhất thời bị chói đến mức không mở nổi mắt. Tạ Chiếu trong bộ hỉ phục màu đỏ rạng rỡ, không hiểu vì sao lại nhìn về phía góc ta đang đứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-ha/2.html.]
Thấy ta trốn trong đám đông dụi mắt, đồng tử hắn co rút lại, ngẩn người hai giây. Ta hoàn toàn không nhận ra, vẫn tiếp tục dụi mắt. Cuối cùng vẫn là quan lễ nhỏ giọng thúc giục, Tạ Chiếu mới tiếp tục bái đường.
Vân ma ma bên cạnh Đại phu nhân đến tìm ta, lúc đó ta vừa khóc vừa ăn.
"Ma ma đợi một lát, ta ăn cơm trước đã, hu hu..."
Cha hắn chứ, ba ngày không ăn cơm, ta đói c.h.ế.t mất rồi.
Ma ma bị ta dọa sợ, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của ta lại như nghĩ đến điều gì, thở dài một tiếng. Cuối cùng vẫn là lặng lẽ đợi ta ăn xong.
"Đi theo ta."
Quý Hoài đến chuộc ta rồi.
Xa cách nhiều năm, ta đã gần như quên mất dung mạo của hắn. Mở cửa ra, đập vào mắt là một bóng dáng cao lớn mảnh khảnh như tùng trúc.
Nghe thấy động tĩnh, người đó quay đầu nhìn ta. Bốn mắt nhìn nhau, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.
"Tiểu Hà."
Một tiếng gọi tên thân mật, trong nháy mắt đánh thức ký ức đã ngủ say của ta. Ta nhìn hắn, hốc mắt lại đỏ lên.
Thuở nhỏ, nhà ta và nhà họ Quý từng là hàng xóm. Tổ tiên nhà họ Quý từng có người đỗ tú tài, A thúc Quý gia biết chữ, khi đó làm quản sự trong một gia đình giàu có ở huyện. A thẩm Quý gia nấu ăn rất ngon, cũng được phu nhân chủ nhà để mắt đến, làm ma ma trong bếp.
Khi đó, nhà họ Quý là nhà giàu có nhất trong thôn, Quý Hoài lại càng là thần đồng nổi tiếng xa gần. Dân làng đều nói hắn có tài năng của Trạng nguyên, sau này nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở.
Vì hai nhà có quan hệ tốt, từ nhỏ ta và hắn đã định hôn ước. Nhưng không ngờ, năm Quý Hoài mười tuổi, nhà giàu kia đột nhiên bị mất trộm. Sau này điều tra tới điều tra lui, lại tra ra đến trên đầu a thúc Quý gia.
Cuối cùng, vì a thúc Quý gia không chịu nhận tội trộm cắp, bị người bức cung đánh chết. A thẩm Quý gia cũng bị chủ nhà đuổi ra khỏi cửa, từ đó sinh bệnh không dậy nổi.
Trong mắt người bề trên, mạng người chỉ như cỏ rác. Chết một tên nô tài, có thể mua lại ngàn vạn tên nô tài khác. Mạng của nô tài làm sao tính là mạng?
Sau này, a thẩm Quý gia bệnh một năm rồi cũng qua đời. Từ đó Quý Hoài trở thành cô nhi. A thẩm ốm đau uống thuốc đã tiêu tốn hết gia sản mà Quý gia có, sau đó hai năm, mẫu thân ta cũng thường xuyên giúp đỡ hắn.
Có khi là nửa cái bánh bao, có khi là một củ khoai lang… Quý Hoài không kén chọn, cho gì ăn nấy. Hắn biết ơn báo đáp, gánh vác việc gánh nước, chặt củi của nhà ta, thỉnh thoảng tan học còn dạy ta học chữ.
Khi đó ta rất dựa dẫm vào hắn, luôn giống như một cái đuôi nhỏ, hắn đi đến đâu, ta theo đến đó. Lũ trẻ trong làng cười nhạo hắn là phu quân nuôi từ bé của ta, ta liền phồng má xông lên đánh nhau với bọn chúng.
Đợi đến khi Quý Hoài xách nước về, ta vừa vặn đánh cho đối phương nằm rạp dưới đất. Thấy ta bị giật đứt mấy nhúm tóc, hắn đau lòng xoa xoa đầu cho ta. Nhưng ta chỉ nhìn hắn, mắt đẫm lệ.
"Ca ca, sau này huynh còn cưới muội làm nương tử không?"
Lúc nãy đánh nhau, đứa bé kia nói ta hung dữ như vậy, nếu là hắn, sau này lớn lên tuyệt đối sẽ không cưới ta làm nương tử đâu. Nghe vậy, Quý Hoài tức thì đỏ mặt, sức lực trên tay không khỏi tăng thêm một chút.
Ta đau đến hừ một tiếng. Hắn mới lại cẩn thận nâng mặt ta lên.
"Có chứ."
Hắn nói rất nhỏ.
"Ca ca sẽ cưới Tiểu Hà làm nương tử."
Ta bèn hài lòng, nhào vào lòng hắn, đều cọ hết mắt nước mũi một lượt lên áo hắn.