Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

ÁNH HÀ - 13 - HẾT

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:18:28
Lượt xem: 180

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phần Ngoại truyện • Quý Hoài

1

Mùa đông ở Thanh Châu rất lạnh.

Mấy năm đầu mới đến Thanh Châu, Quý Hoài luôn không thích ứng được. Những năm đó, hắn sống rất kham khổ, thời gian rảnh hầu như đều dùng để chép sách thuê, làm chân chạy vặt cho người ta…

Tuy thư viện thương cảm hoàn cảnh nghèo khó của hắn mà miễn học phí, nhưng hắn vẫn phải tự lo liệu nuôi sống chính mình.

Đám con cháu quyền quý ở ngoại viện không ưa hắn, luôn tìm cách bắt nạt. Có lần tệ nhất, hắn phải đắp chăn bị tưới ướt, ngủ mấy ngày liền. Giữa trời đông giá rét, hắn run rẩy đến mức không đứng vững.

Tiên sinh ngoại viện nhận lễ hậu từ nhà đám quyền quý, nhắm mắt làm ngơ làm như không thấy tình cảnh của hắn.

Thế là hắn chỉ còn cách cắn răng chịu đựng, bản thân càng thêm nỗ lực cố gắng. Cuối cùng, trong kỳ khảo hạch cuối năm, hắn đứng đầu ngoại viện, có cơ hội được vào nội viện. Nhưng ngay ngày hôm sau khi có kết quả, hắn bị bạn học vu oan là kẻ trộm.

Ai cũng biết hắn nghèo khó, dù hắn hết lời giải thích cũng chẳng ai tin. Cuối cùng, tiên sinh phạt hắn quỳ giữa trời tuyết lạnh. Nhưng lại không nói phải quỳ đến khi nào.

Trước khi hắn ngất xỉu vì rét, mơ màng trong tầm nhìn xuất hiện một đôi giày thêu gấm màu trắng bạc. Thế nhưng lúc đó, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến một điều… Hắn phải chép bao nhiêu quyển sách mới mua nổi đôi giày như thế này?

2.

Tỉnh lại thì đã được người ta đưa vào phòng. Hắn nằm trên giường, sốt cao không hạ, toàn thân nóng như lửa. Vị đại phu đến khám bệnh thấy hắn tỉnh lại thì mới thở phào nhẹ nhõm. Nói hắn may mắn lắm, vừa hay gặp được tiểu thư nhà viện trưởng về thăm nhà, thuận tay cứu hắn một mạng.

Sau đó, hắn gặp được vị cô nương ấy. Quả nhiên là chủ nhân của đôi giày thêu màu trắng bạc hôm nọ.

“Công ơn cứu mạng của cô nương, Quý mỗ không có gì báo đáp…”

Hắn vốn định nói rằng sau này nếu cần gì, cứ việc tìm đến hắn. Nhưng đối phương chỉ khẽ cười một tiếng.

“Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, không cần báo đáp.”

Đúng vậy. Với nàng mà nói, đó chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức.

3.

Cơn sốt cao mãi không hạ. Hắn nằm trên giường bệnh suốt nhiều ngày, cơ thể ngày càng yếu đi. Sau đó, đến cả vị đại phu cũng hỏi hắn: có phải hắn không muốn sống nữa không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-ha/13-het.html.]

Nếu người bệnh không còn ý chí sống sót thì dù Hoa Đà tái thế cũng không có cách nào cứu chữa. Hắn nghĩ, có lẽ mình thật sự không muốn sống nữa.

Tám năm ở Thanh Châu, đủ để bào mòn hết kiêu ngạo của một con người. Nếu cứ c.h.ế.t đi như vậy, cũng không phải chuyện gì to tát.

Nhưng đúng hôm sau, hắn lại nhận được một bức thư nhà. Lá thư gửi từ kinh thành, phải đi đường rất lâu mới đến tay hắn. Hắn mở ra xem, lập tức c.h.ế.t lặng.

Là Tiểu Hà gửi đến.

Trong thư, nàng hỏi: “Ca ca, khi nào huynh đến đón Tiểu Hà?”

Tiểu Hà, Tiểu Hà…

Hắn siết chặt lá thư trong tay. Bỗng nhiên cảm thấy… hắn vẫn chưa thể c.h.ế.t được. Nàng đã mất đi cha mẹ thương yêu nàng nhất. Nếu hắn cũng c.h.ế.t rồi, một mình nàng cô độc trên đời này, biết phải làm sao đây?

4.

Cuối cùng Quý Hoài cũng vượt qua được. Sau khi khỏi bệnh, hắn càng chăm chỉ hơn trước, chẳng bao lâu đã thi đỗ vào nội viện. Còn được viện trưởng để mắt, đặc cách thu làm đệ tử thân truyền.

Cũng chính tại đây, hắn quen biết Ngũ hoàng tử khi ấy, sau này trở thành Tân hoàng.

Hai người với thân phận và tính cách khác biệt một trời một vực, thế mà lại trở thành bạn bè của nhau. Nhà họ Thôi là nhà ngoại của Ngũ hoàng tử, Thôi Anh Châu là biểu muội của Ngũ hoàng tử.

Thời gian trôi qua, hắn và Thôi Anh Châu cũng dần trở nên thân thiết. Sau này, trong kỳ thi vào nội viện, hắn lại đứng đầu. Ân sư nhận ra hắn có tố chất của Trạng nguyên, thấy hắn thân thiết với Thôi Anh Châu, liền muốn gả con gái cho hắn.

Hắn không do dự, khéo léo từ chối.

“Trong nhà đã có vị hôn thê thanh mai trúc mã, là đính ước từ thuở nhỏ.”

Khi Tiểu Hà biết chuyện, nàng hỏi vì sao hắn không đồng ý?

Nhưng trong đầu hắn lại hiện lên khung cảnh ngày đoàn tụ, tiểu cô nương ấy nhào vào lòng hắn, òa khóc nức nở. Nàng nhỏ hơn hắn sáu tuổi, ngây thơ vô tư, chẳng có chút toan tính nào. Không biết mười một năm qua, nàng đã vượt qua như thế nào…

“Bởi vì ta sợ, vị hôn thê của ta sẽ đau lòng.”

Bọn họ lớn lên bên nhau, là thanh mai trúc mã, cùng nhau trải qua nghèo khổ.

Trên đời này có rất nhiều cô nương xinh đẹp. Nhưng chỉ có một Giang Ánh Hà thôi.

Loading...