17.
Mùa xuân tháng ba, ta cùng Quý Hoài nên duyên vợ chồng. Không ầm ĩ long trọng, cũng chẳng thiết đãi khách khứa đông đúc.
Trước đó, Quý Hoài đã sớm gửi thư báo tin cho ân sư tại Thanh Châu, bày tỏ ý định thành thân.
Vẫn tưởng chừng núi non xa xôi, lão nhân gia chẳng thể bôn ba đến dự. Nào ngờ ngày thành hôn, chiếc xa ngựa giản đơn đỗ trước cửa phủ, một người trung niên vóc dáng rắn rỏi bước xuống, hùng hùng hổ hổ.
“Tên nhóc c.h.ế.t tiệt, muốn thành thân cũng không báo sớm!”
“Lão phu hao tổn sức lực ba con ngựa mới chạy đến được đây, xương cốt cái thân già này gần như tan tác thành từng mảnh.”
“Anh Châu, con bé ngốc kia còn đứng đó làm gì? Nhanh đến đỡ phụ thân con đi!”
Ban đầu Thôi Anh Châu định tránh mặt làm bộ không quen biết, lặng lẽ bước vào phủ, nào ngờ lại bị ép phải đứng ra làm gậy chống cho ông.
“Nhìn xem, thuở trước ta đã từng nhận định tên nhóc này đủ tài hoa làm Trạng nguyên mà.”
“Đáng tiếc, bị người nhanh chân đến trước rồi.”
Thôi Anh Châu đỏ bừng mặt đáp:
“Phụ thân, người đừng nói nữa.”
Song trong lòng lại cảm thấy vị viện trưởng này thật thú vị.
Rốt cuộc Quý Hoài không thể lay chuyển được ân sư, để ông ngồi vị trí chủ tọa. Đến lúc Nhị bái cao đường, ta cúi đầu, chợt trông thấy nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi Quý Hoài.
Ta nghĩ, thật ra trong lòng chàng chắc cũng đang vui mừng.
Dù Thôi Viện trưởng đến vội vàng, song vẫn chuẩn bị cho chúng ta không ít lễ vật tân hôn. Cộng thêm quà tặng của Thôi Anh Châu và ban thưởng từ trong cung, viện mới chuyển vào chưa được bao lâu đã lập tức bị chất đầy quà mừng.
Hầu phủ cũng sai người mang đến lễ mừng. Ta mở ra xem, lại phát hiện có hai phần. Một phần là của Đại phu nhân tặng. Dựa theo số đo y phục trước đây của ta, may một chiếc áo choàng đỏ thêu hoa bướm thật đẹp. Dù bây giờ ta có mập lên một chút cũng vẫn mặc vừa.
Còn một phần khác không ghi tên người tặng, nhưng ta lại biết là ai gửi. Trong chiếc hộp gỗ đàn hương quý giá, đặt một đôi vòng tay. Đó là phần thưởng ta nhận được sau khi cứu Tạ Chiếu năm ta chín tuổi.
Hóa ra đôi vòng tay ấy đã bị ta vứt đi khi cứu Thôi Anh Châu, sau đó vỡ nát dưới vó ngựa. Đôi vòng tay mới này, thoạt nhìn giống hệt đôi trước nhưng nhìn kỹ sẽ thấy những hoa văn trang trí đã được thay bằng hồng ngọc đắt tiền hơn.
Ta đóng hộp gỗ đàn hương lại, mỉm cười với Vân ma ma đến đưa lễ.
“Lễ ta đã nhận rồi, phiền ngài về báo lại với Đại phu nhân, nói rằng ta rất thích.”
Còn về phần lễ kia, cũng không cần nhắc đến nữa."
18.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-ha/11.html.]
Thời tiết vào hè, Hoàng đế qua đời vì bệnh tật.
Ngũ hoàng tử lên ngôi, trở thành Tân Đế. Quý Hoài được phong chức quan ở kinh thành, từ nay sẽ ở lại kinh thành.
Kèm theo đó, ta cũng được ban cáo mệnh.
Ngày tiến cung tạ ơn, ta hồi hộp đến mức không thở nổi. Ai ngờ vừa ngẩng đầu liền chạm mắt vào một đôi mắt mỉm cười.
“Quý khanh và phu nhân thật sự rất xứng đôi đấy.”
Hóa ra là người bạn năm ấy dưới gốc cây hoa quế, khen ta hoạt bát dũng cảm. Ta chớp mắt, ngay lập tức hiểu ra. Hoá ra hắn chính là biểu ca của Thôi Anh Châu, vị Ngũ công tử “có chuyện gấp cần bàn” kia.
Ra khỏi hoàng cung, tình cờ gặp Thôi Anh Châu đang vào cung.
Gặp ta, nàng hỏi theo bản năng: “Gần đây sức khỏe thế nào?”
Ta cũng vô thức đặt tay lên bụng, nơi chưa thấy dấu hiệu mang thai.
“Cũng ổn, chỉ là… ăn ngon miệng quá mức.”
Ta vốn không phải kiểu chua cay quá thì không ăn được, ngày nào cũng ăn ngon là chính.
Ta hỏi lại nàng: “Còn ngài thì sao? Gần đây ở Hầu phủ thế nào?”
Đại công tử Hầu phủ qua đời, Tạ Chiếu kế thừa tước vị. Từ nhỏ được sủng ái, tính cách ngỗ nghịch, kiêu căng của tiểu công tử, nhưng sau khi kế thừa Hầu phủ thì trưởng thành lên rất nhiều chỉ sau một đêm.
Chỉ là gần đây có tin đồn, nói rằng Tạ tiểu hầu gia ầm ĩ muốn ly hôn với phu nhân mới cưới chưa đầy năm. Nhưng Thôi Anh Châu chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Hắn muốn ly hôn, ta không đồng ý.”
Suy nghĩ một chút, ta vẫn nói: “Anh Châu, ta hy vọng trong tương lai cô có thể sống thật vui vẻ.”
Cuối cùng, nàng mỉm cười với ta, không rõ có nghe lời ta nói hay không. Quý Hoài an ủi ta, nói sư muội vốn thông minh, nàng biết phải làm thế nào.
Khi đi qua vườn thượng uyển, đầm sen đúng lúc nở rộ.
Ta dừng bước, chăm chú ngắm sen cả hồi lâu. Sau đó quay sang nhìn Quý Hoài:
“Về nhà ta muốn uống canh sườn hầm củ sen.”
Hắn lại cười: “Được.”
Một làn gió nhẹ thổi qua. Trong không khí như thoảng thoảng mùi hương thanh khiết.
Mùa sen năm nay, dường như nở đẹp hơn mười mấy năm qua.