Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

ÁNH HÀ - 1

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:15:34
Lượt xem: 263

Công tử thành thân hôm ấy, tân phu nhân đã đuổi ta ra khỏi phủ.

Ở hầu phủ mười một năm, hành lý cuối cùng chỉ là một tay nải nhỏ.

Tân phu nhân là tiểu thư Thôi gia danh giá, ánh mắt nhìn ta cao ngạo lại mang theo vài phần thương hại.

"Ngươi đừng oán giận ta, ta biết ngươi lớn lên cùng phu quân."

"Chàng coi trọng ngươi, ta không đánh cược nổi."

Ta không nói gì, chỉ quỳ xuống dập đầu với nàng. Tốn sức lắm mới đè nén được nụ cười nơi khóe miệng.

Nào có đâu, phu nhân, ta còn phải cảm ơn người nữa mà.

Dù sao trước đó ta đã nói rất nhiều lần, vị hôn phu thanh mai trúc mã của ta vào kinh ứng thí, chẳng mấy chốc sẽ đến chuộc ta về thành thân.

Nhưng công tử không tin, cứ khăng khăng ta ghen tị nên mới lừa gạt hắn, còn nói sau khi thành thân sẽ nạp ta làm thiếp.

Hắn nào biết rằng, nô tỳ sẽ không ghen.

Ta và hắn chưa từng bình đẳng, làm sao có thể nói đến tình yêu?

1

Ngày tân phu nhân gả vào Hầu phủ, cuối cùng ta cũng được thả ra khỏi phòng chứa củi. Người thả ta ra là gã sai vặt Phúc An bên cạnh Tạ Chiếu, ta và hắn cũng coi như quen biết đã nhiều năm.

Hắn vừa cởi trói cho ta vừa khuyên nhủ: "Ánh Hà tỷ tỷ, sao phải khổ sở như vậy chứ?"

"Tỷ chăm sóc công tử nhiều năm, rốt cuộc công tử cũng có vài phần chân tình với tỷ."

"Ngài ấy đã hứa, đợi tân phu nhân qua cửa, sẽ nạp tỷ làm di nương mà."

"Thân phận của tỷ như vậy, sao có thể hy vọng xa vời những điều khác?"

Ta đợi hắn nói xong mới mở miệng, giọng nói khàn khàn vô lực vì đã ba ngày chưa ăn: "Thân phận của ta như vậy?"

"Thân phận của ta như vậy, là thân phận như thế nào?"

Phúc An trầm mặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-ha/1.html.]

Năm ta tám tuổi bị bán vào Hầu phủ, năm chín tuổi cứu Tạ Chiếu bị ngã xuống nước, từ đó trở thành nha hoàn thân cận của hắn. Những năm sau đó, ta vẫn luôn cần cù siêng năng hầu hạ bên cạnh.

Tạ Chiếu nhỏ hơn ta hai tuổi, là con út của Hầu phủ, từ nhỏ đã được yêu thương cưng chiều, tính tình kiêu căng ngạo mạn. Ta là nha hoàn ở bên cạnh hắn lâu nhất.

Hắn phạm sai lầm, ta thay hắn chịu phạt. Hắn không muốn làm bài tập trốn học, ta thay hắn quỳ chép sách. Hắn trốn ra ngoài chơi hội đèn lồng bị cảm lạnh, là ta thức suốt đêm canh chừng hắn, hết lần này đến lần khác bóp miệng hắn đút thuốc.

Hắn thi cưỡi ngựa b.ắ.n cung cùng một đám công tử thế gia, là ta xông lên cứu hắn khi ngựa bị kinh động, suýt chút nữa bị mũi tên b.ắ.n xuyên vai.

Vết sẹo để lại lúc đó, cho đến bây giờ vẫn còn. Thỉnh thoảng riêng tư không có ai, hắn cũng sẽ làm nũng với ta, gọi ta một tiếng "A tỷ".

Lúc đó hắn luôn nói: "Ánh Hà, ngươi là người thân cận nhất bên cạnh ta, ta chỉ tin tưởng ngươi."

Nhưng sau đó, hắn lại nói: "Ánh Hà, ngươi nên nhận rõ thân phận của mình, người như ngươi, làm sao ta có thể cưới ngươi làm chính thê?"

Người như ta, lại là người như thế nào đây?

Năm Tạ Chiếu mười bốn tuổi, có một nha hoàn không an phận thừa dịp gác đêm cởi hết quần áo, lén lút trèo lên giường hắn. Nửa đêm Tạ Chiếu phát hiện ra thì giật mình, trực tiếp ném cả người lẫn chăn ra khỏi viện.

Sau đó vì quyến rũ chủ tử, nha hoàn kia bị Hầu phu nhân hạ lệnh đánh ba mươi gậy. Ta đứng một bên nhìn nàng chịu hình phạt. Máu tươi nhuộm đỏ nền đá xanh, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, vô cùng dính nhớp.

Sau đó ta cầm giẻ lau sàn, lau thật lâu thật lâu nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi m.á.u tanh thoảng trong không khí,. Nha hoàn kia không chịu nổi ba mươi gậy, trực tiếp tắt thở.

Chẳng bao lâu sau, đến lượt ta canh gác vào ban đêm, ta lại mơ thấy nàng. Trong mộng, nàng cứ khóc, khóc mãi không thôi. Không hiểu vì sao, ta cũng khóc theo.

Tỉnh dậy, phát hiện Tạ Chiếu đang ôm ta vào lòng. Chắc là nửa đêm bị ác mộng của ta làm cho tỉnh giấc, hắn học theo dáng vẻ ta chăm sóc hắn bị bệnh lúc nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về ta.

"A tỷ đừng sợ, tỷ khác với bọn họ, tỷ ở trong lòng ta là quan trọng nhất."

Lúc đó hắn nói, ta khác với bọn họ. Nhưng khác ở chỗ nào đâu? Cuối cùng chẳng phải đều giống nhau sao.

Tuy ta là nô tỳ nhưng cũng thật sự đã cứu Tạ Chiếu một mạng. Nói ta là ân nhân cứu mạng của hắn cũng không quá đáng.

Ta coi hắn là chủ tử, là đệ đệ. Nhưng hắn lại ân oán phân minh, muốn nạp ta làm tiểu thiếp của hắn.

Thế là ta nghiêm túc nói với hắn: "Nô tỳ ở quê nhà từng có mối định thân từ thuở bé cùng thanh mai trúc mã, không bao lâu nữa người đó sẽ đến kinh thành dự thi."

"Chàng đã nói sẽ đến chuộc thân cho ta, sau đó về quê nhà thành thân."

Tạ Chiếu bị lời nói của ta chọc cười: "Ánh Hà, ngươi đúng là không nói lý!"

Hắn tưởng ta ghen tị, bịa chuyện để lừa gạt hắn. Nhưng ta thật sự có mối hôn sự được định ra từ thuở bé mà.

Loading...