Ánh Dương Không Hoen Gỉ - Chương 5: Quá Khứ Đau Thương

Cập nhật lúc: 2025-04-20 10:29:42
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùa đông là mùa có buổi sáng ấm áp nhất bởi đa số mọi người vào khoảng thời gian này đều đang cuộn mình trong chiếc chăn bông xinh đẹp. Mùa đông cũng là mùa có bình minh muộn nhất bởi chẳng mấy ai có đủ can đảm để nói tạm biệt với chiếc chăn ấm áp chỉ sau một tiếng chuông báo thức.

 

Nhưng đối với Lương Bình An thì dù có là mùa đông hay mùa hè, cô vẫn chẳng cần báo thức và đều thức dậy vào 5 giờ 30 phút sáng. Mới đầu ngày thôi nhưng cô bận rộn lắm, nào là tập võ với sư phụ, rồi thì tưới cây, mang quần áo đi giặt rồi nấu bữa sáng cho mọi người. Ngoài ra, cô còn một nhiệm vụ siêu cấp đặc biệt nữa là gọi Đăng dậy đi học. 

 

Sau khi ăn sáng xong thì cô sẽ tự lái xe máy đến nơi làm việc của mình. Mọi khi vẫn là Dương chở cô, nhưng kể từ ngày anh bị ốm đến nay đều là cô tự lái xe đi. Bây giờ đã quen, cô đã tìm lại niềm vui của việc lái xe trên đường nên từ nay cô sẽ tự mình đi làm để Dương đi với anh trai.

 

Công việc thuận lợi, đồng nghiệp thân thiện là điều ước lớn nhất của tất cả mọi người, Lương Bình An không cần ước nhưng vận may cũng tự đến tay. Sau một ngày làm việc vất vả, cô sẽ tự lái xe về nhà, trên đường còn ghé qua chợ để mua đồ ăn hay hoa quả phục vụ cho bữa tối.

 

Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, ngày tháng mười chưa cười đã tối. Lúc Bình An về nhà thì bầu trời đã ngả sang màu xanh than, trăng cũng đã xuất hiện rồi. Mùa đông không phải ngày nào cũng lạnh, có hôm nhiệt độ duy trì ở ngưỡng 25-26 độ, tiết trời lúc này mang lại cảm giác mát lạnh, khoan khoái. Tưởng rằng ngày hôm nay sẽ giống với bao nhiêu ngày khác, được trở về nhà với một tâm thế vui vẻ. Sau đó cùng mọi người nấu nướng và quây quần ăn bữa cơm tối, ăn cơm xong thì cùng nhau xem ti vi. Nhưng đúng là cuộc đời luôn cho ta những điều bất ngờ. 

 

Khi cô vừa dựng chân chống xe và chuẩn bị vào nhà thì mới phát hiện những cây thuốc cô trồng ở mảnh vườn trước nhà đã bị ai đó phá tanh bành. Có chỗ thì bị nhổ lên gần hết, có chỗ bị dẫm bẹp, có chỗ bị ngập trong nước, thảm không sao tả nổi.

 

Nơi bị dẫm vẫn còn hiện lên dấu dép mờ ở trên lớp đất nâu. Cô vừa nhìn đã biết được chủ mưu của vụ "thảm sát" này, chắc chắn là con bé Ngọc Lan gây ra, nhà này chỉ có một mình nó là trẻ con. Nó không ở nhà thì thôi, cứ hễ ở nhà một ngày là thể nào cũng có chuyện. Cô đã bỏ rất nhiều tâm huyết với mảnh vườn nho nhỏ này, hàng ngày dậy sớm tưới nước, vạch từng lá để bắt sâu, chăm nó còn hơn chăm bản thân. Nhưng giờ đây lại thành "công dã tràng¹", công sức của cô bấy lâu đổ sông đổ bể chỉ trong một ngày.

[¹ - “Công dã tràng” là một thành ngữ Việt Nam, dùng để chỉ công việc vất vả, tốn nhiều công sức nhưng cuối cùng lại không mang lại kết quả gì hoặc kết quả bị mất đi, trở về con số không.]

 

Cô cố gắng cứu sống tất cả các cây ở đây, những cây bị nhổ lên thì vùi đất trồng lại, những cây bị dẫm bẹp thì chỉnh cho nó đứng thẳng lên, những chỗ bị úng nước thì chuyển cây đi chỗ khác. Chỉ có điều, cô lại phải bỏ thêm công sức để hồi phục chúng lại như ban đầu. Đây là lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng cô tha thứ cho con bé đó, nếu còn có lần sau thì dù có là cháu ruột cô cũng tuyệt đối không tha thứ.

 

Thế là Bình An lụi hụi đến quá giờ ăn tối mới xong. Ăn xong rồi lại vòng qua vòng lại kiểm tra mấy lượt rồi mới yên tâm đi ngủ. 

 

Ngày hôm sau, khi cô tan làm và đi ra đến cửa bệnh viện thì đã thấy Dương đứng chờ sẵn ở cách đó không xa. Anh đang mặc một bộ vest màu xanh than, dáng người cao với bờ lưng thẳng tắp. Anh đứng dưới ánh hoàng hôn, sắc vàng cam phản chiếu lên gương mặt của người đàn ông trong độ tuổi 36, khiến anh càng thêm phong độ. Trong đầu cô loé lên hình ảnh của một vị thần thường thấy ở các phim tiên hiệp, toàn thân phát ra ánh sáng, đem lại hi vọng và niềm tin cho mọi người.

 

Cô tiến gần về phía anh, như có một sợi dây tâm linh chặt chẽ kết nối giữa hai người họ, anh cũng đồng thời quay ra đằng sau. Khi nhìn thấy người con gái trong lòng mình đang tiến lại gần, gương mặt anh rạng rỡ hẳn lên, đôi mắt sáng lấp lánh, trên môi không giấu nổi ý cười. Đợi đến khi hai đứa chỉ còn cách nhau vài mét, anh vươn tay ra, lòng bàn tay ngửa lên, tay còn lại chắp ra sau và khẽ khom lưng xuống như một vị bá tước đang muốn mời nàng công chúa của đời mình khiêu vũ một bài.

 

Cô cũng thuận theo đó mà đưa tay ra nắm tay anh, nghiêng nghiêng đầu cười: "Sao anh lại đến đây?"

 

"Anh muốn về nhà cùng với em." 

 

Hai người họ nắm tay cùng nhau đến hầm gửi để lấy xe, trong lúc đó có một vài đồng nghiệp nhìn thấy cô có chỉ trỏ bàn tán ít nhiều. Dương biết cô ngại nên có ý định buông tay nhưng khi tay anh vừa lới lỏng ra một chút thì Bình An lại càng nắm c.h.ặ.t t.a.y anh hơn, gương mặt vẫn tươi cười rạng rỡ. Cái lạnh của mùa đông như thể đã biến mất, bây giờ anh cảm thấy rất ấm áp, cả bàn tay lẫn trong trái tim.

 

Khi đã về đến nhà, Dương tháo mũ bảo hiểm cho cô rồi cất xe vào trong mái hiên. Cứ hễ đi bên cạnh Dương, cô lại có cảm giác bản thân như bị bại hoại tay chân vậy, anh chẳng cho cô làm gì, kể cả những việc nhỏ như gạt chỗ để chân xe máy hay cài mũ bảo hiểm. 

 

"Cảm ơn anh." 

 

Bình An lên nhà trước để cất đồ đạc và thay quần áo. Nhưng khi vừa mở cửa phòng, cô đã khựng lại, đôi chân như bị chôn sâu xuống lòng đất khiến cô không thể di chuyển. Trái tim cô đau nhói, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. 

 

Cô cứ đứng trước cửa phòng một lúc lâu, Dương sau khi cất xe rồi cũng lên phòng riêng cất đồ đạc và thay quần áo. Nhưng khi anh vừa đi đến chân cầu thang thì lại thấy Bình An cứ đứng mãi ở cửa phòng, ba lô vẫn còn đeo sau lưng. Anh bước đến gần cô, chưa kịp hỏi chuyện thì đã thấy một mớ hỗn độn trong phòng riêng của cô ấy.

 

Trong phòng, quần áo và sách vở nằm rải rác ở trên sàn và giường ngủ. Đến cả cây đèn ngủ cạnh giường cũng bị bẻ ngửa đầu ra sau, chiếc chăn bông nằm dưới đất và in đầy dấu dép. Bức tường trắng giờ đây in đầy những nét vẽ nguệch ngoạc với đủ thứ sắc màu xanh đỏ. Một cảnh tượng thảm không sao tả xiết.

 

"Để anh dọn giúp em." Dương nhanh nhẹn đi vào trong dọn đồ đạc, anh lấy một chiếc chậu lớn ở bên trong nhà tắm rồi để chăn bông và những quần áo ở dưới đất gọn vào nó để mang đi giặt. Xong rồi, những bộ còn sạch hay nằm hỗn loạn trong tủ anh cũng lấy mắc treo quần áo rồi treo vào hết. 

 

Tay chân thao tác vô cùng nhanh nhẹn, nhưng trong lúc đang mắc quần áo, cả mặt và tai anh bỗng đỏ ửng lên. Vừa rồi, khi vừa cầm chiếc áo phao dày cộp của Bình An lên, anh bỗng thấy bên dưới nó chính là đồ lót của cô nên mới vội vàng đặt chiếc áo trong tay xuống, lắp ba lắp bắp: "Anh... anh... anh dọn tủ sách giúp em." 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-duong-khong-hoen-gi/chuong-5-qua-khu-dau-thuong.html.]

Nói rồi anh đi đến tủ sách bên cạnh sắp xếp lại những quyển đang nằm ngả nghiêng, còn phân loại lại một lượt theo chủ đề. Những quyển sách rơi rải rác dưới sàn nhà anh cũng nhặt chúng lên, phủi bụi cẩn thận rồi mới đặt lên tủ sách. Khi mọi việc đã xong xuôi, anh quay sang phía Bình An, đang định nói gì đó thì đột nhiên khựng lại.

 

Vừa rồi anh lo tập trung dọn dẹp mà không để ý đến Bình An. Cô ấy ngồi xổm bên cạnh giường, cúi gằm mặt xuống, hình như đang nhặt thứ gì đó. Cả cơ thể nhỏ bé cứ run rẩy không ngừng, cô vừa nhặt thứ đồ dưới đất, vừa dùng mu bàn tay lau qua mặt như đang lau nước mắt, thao tác lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

 

Dương từ từ bước đến bên cạnh cô, khụy một gối xuống, nghiêng mặt nhìn cô ấy. Trên tay Bình An là một con gấu bông nhỏ chỉ bằng một bàn tay đã bị cắt ra thành mấy phần, thứ cô ấy nhặt dưới đất nãy giờ là vụn bông ở bên trong con gấu ấy. Anh khẽ vòng qua sau lưng rồi ôm lấy cô, anh vùi mặt vào tóc cô, nhắm mắt lại và không nói gì.

 

Còn Lương Bình An, cô vẫn cứ cố chấp nhặt lại những vụn bông nhỏ ở dưới nền đất. Hai mắt cô đỏ hoe, hai hàng mi đã ướt sũng, khóe mắt vẫn còn vương lại những giọt nước mắt nóng hổi, mặn chát. Cô không muốn khóc, cũng đã lau chúng nó đi rất nhiều lần rồi, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn ra không ngừng. 

 

Cô cắn chặt môi để bản thân không phát ra tiếng, cô rất ngại việc bị người khác nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của mình. Cô rất muốn quay lại ôm Dương nhưng vẫn là không muốn tâm trạng của anh vì cô mà bị ảnh hưởng. 

 

Hai người họ cứ như vậy rất lâu, rất lâu, mãi đến khi cảm thấy Bình An đã không còn khóc nữa, Dương mới nhẹ nhàng xoay người cô lại, nhìn con gấu nhỏ rách nát trong tay cô, nói: "Để anh khâu lại cho em, được không?"

 

Cô gật đầu, hai mắt vẫn còn đỏ ửng, cô cảm thấy bản thân như bị ai đó rút cạn kiệt sức lực. Bây giờ cô không thể đứng lên, chỉ có thể dựa vào Dương để bản thân không bị ngã. Dương bế xốc cô rồi đặt lên giường, sau đó anh đi lấy hộp kim chỉ trong hộc tủ rồi ngồi bên cạnh để khâu lại con gấu bông nhỏ cho cô. 

 

Bình An như người mất hồn, cô tựa người vào thành giường. Cả người cô đờ đẫn, ánh mắt dán chặt vào con gấu bông rách trên tay Dương. Mười một năm rồi, cô đã không khóc mười một năm rồi. Cô luôn ghét việc khóc lóc, ghét bị người khác nhìn thấy hình ảnh yếu đuối của bản thân. Vả lại, lúc khóc thì sẽ không thở được, tim cũng rất đau, cô chẳng muốn khóc tí nào. Nhưng khi nhìn thấy con gấu "sư tử mặt trời" nhỏ nằm dưới đất, bị cắt ra thành bốn phần, cô cảm thấy như có ai đó dùng tay xuyên qua lớp da xông thẳng vào bóp chặt trái tim cô khiến cô đau nhói.

 

Con gấu ấy là bố mẹ dùng tính mạng của mình để đổi lấy, chính lần đi mua con gấu bông nhỏ này cho cô nên bố mẹ mới bị tai nạn và qua đời. Cô đã giữ gìn nó hơn 23 năm, không để nó bị dính dù chỉ một vết bẩn, nhưng giờ đây nó lại bị người ta cắt nát. 

 

Nhớ khi xưa, khi ông nội đưa sư tử mặt trời cho cô, cô đã rất hớn hở nhận lấy nó mà không biết bố mẹ vì đi mua nó cho cô mà qua đời. Nhưng sau mấy ngày mà bố mẹ không về, cô hỏi ông nội và anh trai thì bọn họ nói bố mẹ phải làm việc, lúc nào làm xong sẽ về nhà với cô. Lúc ấy cô chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, làm gì biết chuyện sống chết, dù trước đó nhìn thấy bố mẹ ở phòng cấp cứu, được người ta chùm chăn che kín mặt cô cũng chỉ nghĩ bố mẹ bị ốm, uống thuốc xong là sẽ khỏi ngay.

 

Lúc đó, anh trai đã mười tuổi nên được ngủ phòng riêng, còn cô ngủ chung với bố mẹ. Nhưng sau khi bố mẹ qua đời, anh trai thương em gái nhỏ ngủ một mình sẽ sợ nên hai anh em ngủ cùng nhau. Bình An lúc nhỏ cũng khá hiểu chuyện, ngày nào cô cũng ngồi trên giường chơi một mình để anh trai học bài. Khi Thành An nói anh đã học xong thì cô liền dọn dẹp đồ chơi thật nhanh rồi nằm ngoan như một con mèo con để đợi anh. Dần dà cũng quen, nếu ngày nào không có anh trai ôm cô sẽ không chịu đi ngủ.

 

Vào một buổi sáng nọ, khi cô thức dậy thì đã chẳng thấy anh trai đâu nữa, cô hỏi ông nội thì ông nói anh trai đi học rồi. Nhưng anh trai cũng giống bố mẹ, đi học mãi mà chẳng thấy về nhà, tối hôm đó cô ngồi ngoài cửa ôm chú gấu nhỏ kia để đợi anh, đợi rất lâu nhưng chẳng thấy anh đâu. Thế là cô cứ ngồi ở ngoài cửa mãi, bữa tối cũng không thèm ăn, ông nội có khuyên thế nào cô cũng chẳng nghe. Cô cứ đợi mãi, đợi mãi, đợi đến khi ngủ thiếp đi thì ông nội mới bế cô vào nhà.

 

Khi ông nội nói anh trai đã đi học ở rất xa rồi, cô còn khóc lóc ăn vạ bắt ông nội trả lại anh trai cho cô. Kể từ ngày hôm đó, không ngày nào là cô không ngồi ngoài cửa nhà đợi bố mẹ đi làm về, đợi anh trai đi học về, bên cạnh cô lúc nào cũng có chú gấu bông nhỏ kia. Đợi đến khi ông nội nói đã muộn lắm rồi thì cô mới ngoan ngoãn ôm theo chú gấu nhỏ vào phòng đi ngủ. 

 

Từ khi không còn anh trai ở bên, cô bắt đầu trở nên khép kín và ít nói. Những lần nhớ bố mẹ và anh trai, cô chỉ biết ôm chú gấu bông nhỏ trốn trong phòng khóc một mình. Sau này khi ông nội mất, cô được gửi đến nhà bác chăm sóc, khi ấy cô mới có tám tuổi. Cô chị họ bằng tuổi thấy cô lúc nào cũng ôm con gấu bông kia nên cứ bắt cô phải đưa con gấu ấy cho nó nhưng cô nhất quyết không đưa. Hai đứa giằng co mãi, cô vẫn ôm chặt con gấu nhỏ để mặc bản thân bị đánh, còn nó đánh cô không được thì lại cào rách da cô. 

 

Trong lúc giằng co, cô không may xô nó ngã liền bị bác dâu đánh cho một trận nhừ tử rồi nhốt trong nhà kho, lúc ấy tiết trời chỉ đâu đó 8°C, trên người cô chỉ mặc đúng một bộ quần áo mỏng tanh, lại rách lỗ chỗ. Nếu ngày ấy không có sư phụ xông vào cứu thì cô đã c.h.ế.t từ lâu. 

 

Cũng từ sau lần ấy cô theo sư phụ học võ, trong lòng từ sớm đã nguội lạnh, cô chẳng còn khóc nữa. Chỉ duy nhất lần gặp lại anh trai vào mười một năm trước, cô đã khóc, khóc trong sự hân hoan, khóc trong niềm vui sướng khi được gặp lại người thân, người mà cô ngày đêm mong nhớ.

 

"Xong rồi." Dương đưa con gấu nhỏ chắp vá cho Bình An, gãi gãi đầu. "Xin lỗi em, anh khâu hơi xấu."

 

Bình An nhận lại con gấu từ tay anh, đầu ngón tay cứ mãi run rẩy. Tuy cô đã không còn khóc nữa nhưng ánh mắt có phần đờ đẫn và chẳng còn linh hoạt như thườn. Kí ức đau buồn ùa về một cách dồn dập, cứ tưởng vết thương đã lành từ lâu nhưng nó vẫn còn lại một vết sẹo nhỏ, chỉ cần một lực tác động nhỏ thôi cũng khiến vết thương ấy lại rách toạc và chảy máu, khiến người ta đau đến tận xương.

 

Dương thấy cô như thế thì không khỏi đau lòng, anh vòng tay qua ôm lấy cô, an ủi: "Đừng buồn nữa, mọi chuyện đã qua rồi."

 

Bình An chưa bao giờ kể cho anh chuyện về con gấu bông nhỏ này, nhưng chuyện làm cho cô phải khóc đến nhường ấy chỉ có thể là chuyện của gia đình cô năm xưa. Cô bé của anh không phải là người quá mạnh mẽ nên không biết khóc, chỉ là không có một chuyện nào khiến cô đau lòng hơn chuyện bị mất đi người thân. Cô ấy luôn trách anh chỉ biết nghĩ cho người khác, nhưng mà cô cũng chẳng khác gì anh. Có khó khăn gì cũng một mình chịu đựng, một mình vượt qua, đến cả việc khóc cũng kiềm chế để bản thân không phát ra tiếng, có thì cũng chỉ là một tiếng nấc rất nhỏ, rất nhỏ.

 

"Em không sao." Cô tựa đầu lên vai anh, khẽ nhắm mắt để chỉnh đốn lại tinh thần. Sau khi đã bình tĩnh trở lại, cô mới ngồi thẳng lên, khoé miệng khẽ cong, nở một nụ cười khích lệ. "Đi, xuống nấu cơm."

 

Anh xoa tóc cô, gật đầu: "Ừ, xuống nấu cơm."

Loading...