Ánh Dương Không Hoen Gỉ - Chương 4: Con Nhóc Phiền Phức

Cập nhật lúc: 2025-04-13 07:40:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bầu trời đêm đông hôm nay không trăng không sao, nhiệt độ cũng đột ngột giảm nhanh một cách kỳ lạ, chỉ trên dưới đâu đó 8°C. Bên ngoài truyền đến tiếng "rít" của gió mùa Đông Bắc khiến người ta rùng mình.

 

Lương Bình An ngồi trên giường đọc cuốn Kinh Thi¹, không hiểu vì sao nhưng dạo này cô lại rất có hứng thú với thơ ca. Tuy đọc chữ hiểu chữ không nhưng cô vẫn thích đọc, không để làm gì, chỉ để cho biết vậy thôi. 

 

[¹ - Kinh Thi (詩經): là một trong Ngũ Kinh của Nho giáo, đồng thời cũng là tác phẩm thơ ca cổ điển sớm nhất của Trung Quốc còn lưu truyền đến nay. Tác phẩm này có giá trị vô cùng lớn về văn học, văn hóa, lịch sử và tư tưởng Nho giáo]

 

Khi cô vừa mới gấp quyển sách ấy, đặt nó lên bàn và chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì đột nhiên có người gõ cửa phòng. Cô khựng lại khoảng vài giây rồi mới ra ngoài mở cửa, cô biết người bên ngoài là ai.

 

Cánh cửa vừa mở được một nửa, trước mặt cô là một người đàn ông cao hơn cô cả một cái đầu, anh mặc một bộ quần áo ngủ màu xanh đậm, dáng dấp vững chãi. Làn da anh có hơi xanh xao, đường viền hàm hiện rõ do vừa mới qua cơn sốt cao và sụt cân. Trên đầu anh vẫn đang quấn một lớp băng gạc, hốc mắt sâu, dưới bọng mắt còn có vết thâm hiện rất rõ. Bờ vai anh không quá rộng nhưng vẫn đủ để cô dựa vào, anh chỉ cần dùng một tay là có thể ôm trọn lấy cô.

 

"Anh có thể vào trong không?"

 

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ nhướn mày: "Em có thể nói không không?" 

 

Dương khẽ cụp mi mắt, anh gật đầu: "Anh hiểu rồi." 

 

Nói xong câu ấy thì anh quay đầu và có ý định đi về phòng mình. Lương Bình An vẫn đứng ở cửa phòng, nhìn anh tập tễnh bước đi và chẳng nói gì. Nhưng vừa đi được hai bước, Dương quay lại, anh khẽ mím môi: "Hôm nay lạnh lắm, anh... anh sợ lạnh."

 

Khoé miệng cô khẽ nhếch, nhưng cô vẫn bĩu môi rồi bày ra vẻ mặt có vẻ bất mãn: "Phòng anh có điều hoà, anh chỉnh nhiệt độ cao lên là được. Chứ nằm ở phòng em không có điều hòa còn lạnh hơn mấy lần."

 

Lương Bình An trước giờ không thích điều hòa hay máy lạnh nên ở nhà chỉ có riêng phòng cô là không lắp thiết bị này. Đến mùa hè, cô sẽ đặt một cây quạt to bự ở trong phòng, đêm có lạnh thì đắp thêm một chiếc chăn mỏng nữa là có thể ngủ ngon đến sáng.

 

Dương ngập ngừng một lúc lâu, thật ra anh sợ cô bé của anh lạnh nên mới muốn nằm ngủ cùng với cô. Hơn nữa, anh muốn nhân cơ hội này để xin lỗi cô cho đàng hoàng. Cuối cùng anh vẫn biện bừa một lý do: "Điều hòa phòng anh hỏng rồi."

 

Bình An "ồ" một tiếng rồi ngó qua phòng anh và có ý định đi sang bên ấy: "Để em sửa cho."

 

Dương kéo tay cô lại, đẩy cô vào phòng rồi thuận tay đóng cửa: "Muộn lắm rồi, hôm nay chúng ta ngủ tạm đi rồi mai xem sau."

 

Bình An không nói gì, cũng không vạch trần câu nói dối của anh. Cả hai người họ cùng nhau nằm lên giường, nhưng Bình An lại nằm tận ra mép và chỉ đắp một đoạn chăn ít ỏi. Dương thấy thế liền kéo cô vào trong, nhưng cô lại quay lưng về phía anh. Lương Bình An cứ đến mùa đông là hai chân lạnh ngắt, một tay anh vòng qua ôm lấy cô, chân anh kẹp lấy bàn chân để ủ ấm cho cô.

 

Anh áp mặt vào tóc cô, khẽ nói: "Anh xin lỗi vì đã không nghe lời em, xin lỗi vì đã để bản thân bị bệnh, xin lỗi vì đã làm em lo lắng."

 

Bình An không nói gì, cô chỉ nhắm mắt lại và nhe răng ra cười. Một phút sau, cô xoay mình lại để rúc vào lòng Dương và ôm lấy anh. Lúc này, cô có thể nghe thấy nhịp tim và tiếng thở đều đặn của anh.

 

"Em biết anh luôn muốn làm một thứ gì đó để thấy bản thân xứng đáng với gia đình của chúng ta. Nhưng anh đã rất tốt rồi, anh không cần ép buộc bản thân vì ai, ngay cả khi người đó là em." Cô thỏ thẻ.

 

Cả người Dương như cứng đét lại, toàn thân anh khẽ run rẩy. Quá khứ là thứ anh không thể chối bỏ, nó thúc đẩy anh phải cố gắng hơn từng ngày. Vì ở bên anh mà Bình An bị người đời chỉ trỏ và nói những lời không hay, vì coi anh là người thân nên người nhà của cô cũng bị người đời dị nghị. Anh biết, họ sẽ không vì vậy mà bỏ rơi anh nên anh phải cố gắng hơn nữa, cố gắng thật nhiều vì những người yêu thương anh.

 

Nhưng không hiểu sao mà cô lại khẽ nhích người ra phía sau, nói với giọng có vẻ như đang uất ức, cũng có vẻ như đang giận dỗi: "À em hiểu rồi, cái cô bé trợ lý của anh dù gì cũng trẻ hơn em, cao hơn em, xinh hơn em. Anh càng làm việc nhiều thì càng có nhiều thời gian và cơ hội gặp mặt cô ấy." Nói xong rồi cô thở dài một hơi và thu tay lại không ôm anh nữa.

 

Trong lòng cô biết anh không có chút tâm tư gì với cô trợ lý kia nhưng lại cố tình vu oan cho anh. Anh chẳng bao giờ biết nghĩ cho bản thân, chỉ giỏi lo lắng cho người khác và vì người khác mà làm mọi thứ. Chỉ khuyên anh thôi thì chưa đủ, phải để anh vì cô mà nghỉ ngơi nhiều hơn thì anh mới có động lực để làm.

 

Còn Dương, anh tưởng cô cảm thấy tủi thân thật nên mới ôm cô chặt hơn, anh giải thích: "Bình An, em nghe anh nói, em có thể nghi ngờ anh về bất cứ điều gì, năng lực, nhân cách, học vấn hay tất cả mọi thứ. Nhưng có một điều em nhất định phải tin tưởng đó là tình cảm của anh đối với em. Quá khứ cũng thế, hiện tại cũng vậy, kể cả tương lai thì trong tim anh chỉ có duy nhất một người là Lương Bình An."

 

Bình An không nói gì, cô chỉ nhắm mắt lại và nghe anh nói. Cứ để anh hiểu lầm rằng cô đang tủi thân đi, như vậy thì anh sẽ làm mọi thứ để lấy lại được lòng tin của cô, kể cả việc về nhà sớm hơn. Dương ấy à, cứ động đến việc gì liên quan đến cô thì anh lại rối hết cả lên, IQ trở về không ngay lập tức. Vì vậy nên anh rất dễ dàng bị cô nắm thóp, cũng may cho anh vì cô không phải kẻ xấu đấy.

 

"Bình An ơi, Bình An." Thấy cô không nói gì, anh cúi đầu xuống nhìn người trong lòng thì thấy hình như cô đã ngủ rồi. Anh vuốt lọn tóc đang vướng trên mặt rồi đặt nhẹ một nụ hôn lên trán cô. Một tay anh đặt bên dưới để gối đầu cho cô, một tay ôm cô vào lòng. Mười một năm rồi, đến bây giờ anh mới có cơ hội được dùng tay của mình để gối đầu cho cô bé của anh một lần nữa. Anh yêu cô, yêu hơn cả sinh mạng của chính mình. Anh sẽ làm mọi thứ vì nụ cười của cô, anh sẽ bảo vệ cô cả đời này.

 

                           ----------------

 

"Chị ơi, chị có người yêu chưa?" Cô bé nằm trên giường bệnh, trên mặt là mặt nạ oxi. Cô bé này tên là Bình An, mắc chứng suy tim mức độ trung bình, hiện đang điều trị ở bệnh viện và dưới sự giám sát trực tiếp của Lương Bình An.

 

Cô đang thay túi truyền nước biển cho cô bé, nghe xong câu hỏi ấy thì khẽ cười. Nhưng cô không trả lời luôn mà đợi đến khi mọi việc đã hoàn tất cô mới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, đáp: "Ừ, chị có người yêu rồi."

 

"Anh ấy có đẹp trai không chị?"

 

"Cũng tàm tạm, đủ nhìn." 

 

"Chị kể chuyện của chị với anh ấy đi." Cô bé quay đầu nhìn qua phía Bình An, ánh mắt tràn ngập hi vọng và thích thú.

 

"Được rồi, em đừng nói chuyện nữa, chị kể em nghe." Người đang đeo mặt nạ oxi có thể nói chuyện, nhưng âm thanh sẽ bị nghẹt, nhỏ hơn, và có thể gây khó chịu. Nói chuyện quá nhiều có thể làm mặt nạ xê dịch, ảnh hưởng đến lượng oxy cung cấp nên cô mới ngăn cô bé nói chuyện.

 

Cô mất vài phút để suy nghĩ phải bắt đầu như thế nào, cô và Dương không giống các cặp đôi khác. Bọn cô không có các hành động lãng mạn, không có những món quà bất ngờ, yêu đương bốn năm nhưng còn chưa có nụ hôn đầu. Hành động mạnh dạn nhất cô dám làm chính là nắm tay anh đi trên đường. Thậm chí, ở nơi có người lạ cô còn chẳng dám ôm anh, Dương cũng biết cô ngại nên anh chiều theo cô. 

 

"Anh ấy rất tốt." Ngồi cả nửa ngày mà cô chỉ nói được đúng một câu. Đối với cô, anh rất tốt, là người tốt nhất với cô trên đời này, tất nhiên sư phụ và anh trai cũng tốt với cô nhất, đồng nghĩa với việc ba người họ đồng hạng với nhau. 

 

Cô bé Bình An cười khúc khích, em rất quý chị bác sĩ đang ngồi trước mặt. Đối với em, chị ấy luôn ân cần săn sóc, còn hay kể chuyện vui cho em nghe. Chị gái ấy giỏi lắm, chị dạy em học bài, dạy em chơi cờ, còn hứa đợi đến khi em khỏi bệnh rồi chị sẽ dạy em học võ. Chị ấy rất tốt với em.

 

Em có một gia đình không hạnh phúc, mẹ em mất từ ba năm trước, còn bố lại là một tên bợm nhậu, cả ngày chỉ biết chơi bài và uống rượu, uống say rồi hoặc chơi thua thì về nhà đánh em. Từ ngày mẹ mất, em bị bắt phải nghỉ học để đi làm kiếm tiền. Không còn một ai quan tâm em, không ai hỏi em ăn có đủ no, mặc có đủ ấm hay không. Đến khi em gặp được chị bác sĩ cùng tên với mình.

 

Dù biết chị ấy vì nghĩa vụ của một người bác sĩ mới hỏi em những câu ấy nhưng không hiểu sao em lại cảm thấy chị ấy rất thân thuộc. Có lẽ bởi vì, chị ấy rất giống người mẹ quá cố của em.

 

Đột nhiên hai mắt cô bé đỏ hoe, hai hàng mi dưới ướt đẫm, miệng méo xẹo đi. Lương Bình An thấy thế thì cuống quýt đứng lên, mặt cô nhăn như đ.í.t khỉ. Cô tưởng vì mình kể chuyện không đến nơi đến chốn khiến cô bé thất vọng nên cô bé mới khóc.

 

"Con bé này, sao em lại khóc rồi? Em đợi chị vài phút nữa, chị kể tiếp cho em nghe." Cô lắp bắp. "Đừng khóc nữa."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-duong-khong-hoen-gi/chuong-4-con-nhoc-phien-phuc.html.]

"Chị ơi, có phải em không nên có mặt trên đời này không?" Mỗi khi về nhà, bố em luôn dùng những lời lẽ thậm tệ nhất để xả cơn giận của mình, ông ta mắng em là thứ vô dụng, loại sao chổi, tại em nên ông ta mới khổ. 

 

Em bị bệnh suy tim bẩm sinh, mà nhà em lại chẳng phải dạng khá giả gì, bố mẹ phải vay mượn để chạy chữa khá nhiều nơi. Cũng vì nợ nần chồng chất nên người bố vốn hiền lành càng ngày càng trở nên hung dữ, ông ấy ngày ngày đ.â.m đầu vào rượu bia và cờ bạc. Chơi thắng thì không sao, nhưng một khi đã thua thì lại về nhà trút giận lên vợ con. 

 

Vì em nên gia đình mới tan vỡ, vì em nên bố mới sa đà vào rượu bia, vì em nên mẹ mới chết. Em không nên sinh ra trên đời này, em là một ngôi sao quả tạ cực lớn, sự tồn tại của em là một sai lầm.

 

Lương Bình An nghe xong câu nói ấy thì chợt khựng lại, cô biết tất thảy những chuyện đã xảy ra trong gia đình của em ấy. Cô ngồi xuống, nắm tay cô bé, nói: "Sự tồn tại của mỗi người trên đời này không bao giờ là vô nghĩa, mỗi người đều có một giá trị riêng cho cuộc sống này, giúp nó trở nên muôn hình vạn trạng. Em chỉ là một cô bé, mọi chuyện không phải lỗi của em."

 

Cô bé quay sang nhìn Bình An, nước mắt đã không còn chảy nữa.

 

"Em biết gì không? Lúc chị năm tuổi, bố mẹ trên đường đi mua đồ chơi cho chị thì bị tai nạn, chị với anh trai từ đó trở thành những đứa trẻ mồ côi. Thật ra chị vẫn luôn tự trách bản thân, chị cảm thấy chị là một kẻ xui xẻo nhưng cũng chính vì vậy nên chị vẫn phải sống, sống thật tốt để những điều bố mẹ đã làm cho chị không vô ích."

 

Tròng mắt cô bé khẽ động, em mím môi rồi khẽ gật đầu coi như hiểu ý. Bình An vỗ nhẹ tay em mấy cái rồi cũng đi ra ngoài để cô bé nghỉ ngơi. Cô bé nằm viện mấy ngày rồi mà chẳng thấy ông bố kia đâu, tiền viện phí lần này của cô bé là cô đứng ra chi trả, nhưng dù gì thì cô bé ấy cũng phải về nhà, lần sau không biết cô còn phụ trách điều trị cho em ấy không. Cô không phải anh hùng, cũng chẳng muốn làm anh hùng, vả lại mới đi làm chẳng được bao lâu nên lương không được bao nhiêu. Cô nợ anh trai khá nhiều tiền rồi, không thể vay thêm được nữa.

 

Hôm nay được tan làm sớm, cô không về nhà luôn như mọi ngày mà đi xe đến công ty của Dương để đợi anh cùng về. Đằng nào anh cũng chưa hoàn toàn hết sốt, đầu vẫn quấn bông băng, có cô trông chừng, anh sẽ chẳng dám làm việc cố sức nữa.

 

"Anh trai con đâu sư phụ?" 

 

Tuy đã xây nhà riêng ở bên cạnh nhưng Thành An và vợ ngoài lúc ngủ và tắm rửa thì luôn có mặt ở nhà bố nuôi. Vậy mà trong bữa cơm tối hôm nay, nhà anh trai lại sáng đèn và không thấy sang ăn trực nữa. 

 

"Cậu con trai của gia đình kia về đến đây rồi, bọn họ ở bên đấy ăn bữa cơm gia đình." Sư phụ Đình đáp.

 

Cô tặc lưỡi, cơm gia đình gì chứ, có mà bọn họ ngại nhìn mặt cô thì đúng hơn. Vả lại, nếu không có cô ở đấy thì bọn họ dễ nịnh anh trai hơn, nhét Trần Phú Quý vào công ty anh chỉ là chuyện ngày một ngày hai. 

 

Cô gạt phăng suy nghĩ ấy trong đầu, quyết định mặc kệ rồi quay sang hỏi Hải Đăng: "Cưng ơi, lúc nào mới dẫn cô bé kia về ra mắt?"

 

Hải Đăng đang ăn ngon nghe đến đây đột nhiên bị sặc rồi ho khù khụ. Cậu lắp bắp: "Sao... sao chị biết?"

 

"Công khai hẹn hò trên Facebook rồi hỏi sao chị lại biết, cưng đùa chị à?" 

 

Tuy cô ít khi lướt mạng mã hội nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, vào đúng ngày Hải Đăng công khai người yêu thì cô lại vô tình lướt trúng. Cô chỉ biết cô bé ấy tên là Quỳnh Anh và không có thông tin nào khác. 

 

Cậu gãi đầu, gương mặt tỏ rõ sự ngại ngùng: "Bọn em mới yêu nhau mà chị."

 

Cô bé người yêu của cậu tên là Quỳnh Anh, hơn cậu một tuổi, cô ấy và Bình An có cùng một ước mơ là trở thành bác sĩ. Hai người họ gặp và làm quen ở cô nhi viện, sau này Hải Đăng được anh trai đón về, cô ấy vì thành tích học tập tốt nên cũng được tài trợ việc học và ăn ngủ tại kí túc xá trường chuyên. Hai đứa vẫn giữ liên lạc đến tận bây giờ và xác định mối quan hệ yêu đương một tháng trước.

 

"Vậy thì giúp anh chị với sư phụ gửi lời mời đến cô bé nhá." Cô quay sang nhìn sư phụ, cười toe toét. "Sư phụ nhở?"

 

Đình gật đầu, ông quay sang nhìn Đăng: "Ừ, bố cũng muốn gặp con bé."

 

Cậu quay đầu một vòng nhìn mọi người, cuối cùng cũng gật đầu, nhìn bẽn lẽn như con gái mới biết yêu: "Dạ, để con hỏi cô ấy."

 

                      ---------------------

 

Một tuần sau, khi cô tan làm trở về nhà liền nghe thấy tiếng ồn ào kì lạ truyền ra từ nhà anh trai. Tuy nhà anh có sự có mặt của ba người khác nữa nhưng dù gì bọn họ cũng là người lớn, không thể gây ra náo động này được. Vậy chỉ còn một khả năng khác, nguyên nhân của sự ồn ào này là con bé Lương Ngọc Lan, đứa con gái năm tuổi của anh trai cô. Con bé được bà ngoại đón đến nhà ở xã lân cận chơi nguyên một tháng trời, bây giờ mới chịu trả về.

 

Cô không ưa đứa cháu gái ấy, con bé cũng chẳng thích cô. Con bé mới năm tuổi nhưng lại quá quậy phá, còn hay chơi với mấy đứa trẻ hư quanh xóm nên càng ngày càng không có phép tắc. Hai cô cháu cứ nhìn thấy mặt nhau là lại chí chóe, lúc trước nó còn ăn cắp tiền của cô để mua đồ chơi và quà vặt, bố nó biết liền đánh nó một trận, thế mà vẫn không chừa cái tật.

 

Biết con nhỏ khó ưa ấy đã về, cô liền cài then chiếc cổng nhỏ ở góc vườn mà Thành An làm để dễ dàng đi qua đi lại. Tuy chỉ cần đi thêm một đoạn nhỏ để ra cổng nữa là có thể sang nhà cô, nhưng tránh được bằng nào hay bằng ấy. Cô chẳng muốn nhìn mặt con bé kia tí nào, nó không giống bố, cũng chẳng giống mẹ, chẳng biết anh chị nhặt nó ở cái xó nào nữa.

 

Nhưng không chỉ có con bé ấy, chắc chắn bà ngoại con bé cũng đang ở đây. Lần nào cũng vậy, bà ấy phải ở đây thêm vài tuần nữa mới chịu về nhà. Tên bà là Trần Thị Loan, tuy hơi ồn ào nhưng bà ấy lại là một người phóng khoáng, nhiệt tình và sảng khoái. Còn một điều nữa, hình như bà ấy thích sư phụ cô.

 

Những ngày ở đây, bà ấy thường sang nhà cô để chơi cờ với ông ấy mặc dù không biết luật chơi. Sư phụ vác cần tre đi câu cá, bà ấy mua hẳn một chiếc cần câu mấy triệu bạc để có cớ đi chung. Hơn nữa, người phụ nữ ấy khá vui tính, cô cũng ủng hộ việc sư phụ và bà ấy đến với nhau. Nhưng sư phụ cô chắc có ý định độc thân cả đời nên ông ấy chẳng có ý gì với bà, lắm lúc còn coi như bà ấy không tồn tại.

 

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến ngay, mẹ vợ của anh trai vác theo cây cần câu vài triệu bạc mới toanh sang nhà rủ sư phụ cô đi câu cá. Cô chưa thấy mặt đã nghe thấy giọng của bà ấy gọi sư phụ cô: "Anh Đình ơi, hôm nay có câu cá không? Em mua mồi rồi đây."

 

Bà ấy đi qua cổng, bắt gặp cô đang nhìn thì giơ tay chào hỏi: "Bình An à con, bố chúng nó đâu?"

 

Bình An nhe răng ra cười sượng, cách gọi "bố chúng nó" này hình như có hơi thân mật rồi. Cô đáp: "Sư phụ con hôm nay phải ở lại trụ sở làm gì đó, có lẽ thầy ấy sẽ về muộn."

 

Vẻ mặt bà Loan vốn đang hào hứng bỗng ủ rũ hẳn đi, cô thấy vậy liền đổi chủ đề: "Bác vào nhà uống nước ạ."

 

"Thôi." Bà Loan xua tay. "Bác về đây, lúc nào bố chúng nó về nhớ gọi bác đấy."

 

"Dạ." Cô gật đầu, híp mắt cười toe. Sư phụ và cô mỗi lần đi câu cá đều chẳng giống người khác, không dùng mồi, không dùng mắc câu sắc mà thay thế bằng một móc câu thẳng bằng gỗ. Không phải học theo sự tích Khương Thái Công câu cá² mà đơn giản vì hai thầy trò không muốn sát sinh, nói là câu cá cho vui chứ thực ra là ra sông hóng gió mát.

 

[² - Khương Thái Công sống vào cuối thời nhà Thương, đầu nhà Chu, và được biết đến như một vị quân sư tài ba giúp Chu Văn Vương và Chu Vũ Vương lật đổ nhà Thương, lập nên nhà Chu.

 

Tích “Khương Thái Công câu cá” rất nổi tiếng, theo truyền thuyết Khương Thái Công đã ẩn cư ở bờ sông Vị Thủy và ngày ngày ngồi câu cá. Điều đặc biệt là ông dùng lưỡi câu thẳng, không có mồi. Khi có người hỏi, ông nói: “Cá nào muốn bị bắt thì sẽ tự cắn câu.”

 

Sau này Chu Văn Vương đi săn, gặp Khương Thái Công đang câu cá và nhận ra tài năng của ông, từ đó mời ông về giúp lập nghiệp.]

 

Nhưng khi bà Loan vừa đi được vài phút thì sư phụ đã về nhà. Cô lúc này đang lục tủ lạnh tìm đồ nấu bữa tối liền ngó đầu ra, thấy người bên ngoài là sư phụ liền chạy ra hỏi: "Sao thầy bảo hôm nay về muộn?"

 

Sư phụ đáp: "Xong việc sớm thì về sớm thôi."

 

Sau khi thay quần áo mặc ở nhà xong, ông dặn Bình An rằng bây giờ ông ấy đi chơi cờ, cả nhà không cần đợi cơm. Bình An gật đầu, chắc sư phụ cô tìm được bạn cờ mới rồi, lại còn là đối thủ xứng tầm nên mới bỏ con bỏ cái, bỏ cả cơm để đi chơi cờ. Vậy thì khoan hãy báo cho bà Loan biết sư phụ đã về, nếu không với tính cách ồn ào của bà ấy chắc chắn sẽ đòi đi theo, hai người kia làm sao mà chơi cờ được. 

Loading...