Ngày hôm , Ôn Thời lết cái  tàn ma dại  phim trường và nhận  một tin mà cô ngỡ chỉ  trong mơ.
Kịch bản cuối cùng cũng  sửa xong! Phần diễn của cô   chốt đơn!
Nhìn  kịch bản mới toanh, Ôn Thời suýt nữa   ba dòng sông. Sau chuỗi ngày  "đày ải"  phó đạo diễn kiêm chân chạy vặt, cuối cùng cô cũng  trở  với nghiệp diễn,   một diễn viên chân chính!
Kịch bản mới  thẳng tay cắt phăng đoạn Ngải Tuyết  bán  bán  như một món hàng. Thay  đó, cô sẽ cải trang thành , chu du qua các thành phố và bãi rác  máy, chứng kiến đủ  bi kịch nhân sinh. Nghe thì  vẻ hoành tráng, nhưng thực chất đây chỉ là các cảnh hồi tưởng, khi lên phim  khi chỉ  2 phút lướt qua như một cơn gió. Phân đoạn thì ít  mà thời gian   tăng gấp đôi.
 Ôn Thời vẫn vui như trẩy hội. Đặc biệt là khi  nhiều cảnh  sắp tới sẽ vắng bóng "hung thần" Chu, cô liền  sang  mặt quỷ với ông: "Hừ hừ, xem ông còn bắt nạt  thế nào!"
Đạo diễn Chu  khẩy,  sang gào với thư ký trường : "Nén lịch trình của con bé đó , nén cho  còn một kẽ hở!"
"Đừng mà, đừng!" Ôn Thời hoảng hốt giật lấy bảng lịch, chuyển sang chế độ nịnh nọt cấp độ MAX: "Em đùa thôi,  thời gian em nhất định sẽ   phụng sự đạo diễn, ai bảo em trót mang danh phó đạo diễn kiêm thư ký  lương chứ!"
"Biết điều là ." Ông Chu giật  bảng lịch, phe phẩy như phe phẩy sinh mạng của cô: "Lịch của cô  trong tay . Gọi mà  tới,  cho cô lên phim trường diễn vai cái cây cả ngày!"
Không chịu nổi áp bức, Ôn Thời vùng lên: " sẽ tố cáo ông bóc lột sức lao động diễn viên!"
Ông Chu nhún vai: "Cứ tự nhiên,    nhà đầu tư ."
"Đồ lão già gian ác!"
"Gọi ai là lão già? Thêm lịch!"
"Em sai , em sai  đạo diễn ơi..."
Nhìn cảnh tượng đó, biên kịch và Tiểu Mạnh chỉ   , lắc đầu ngao ngán. Rõ ràng    mà cứ thích vuốt râu hùm, khổ thật sự.
Cuối cùng, Ôn Thời cũng tạm thoát khỏi "ma trảo" của đạo diễn Chu. Cảnh đầu tiên  ở địa điểm cũ. Lần , trang phục của cô đơn giản hơn, chỉ là một bộ đồ bình thường và một chiếc áo choàng  mũ.  lớp trang điểm vẫn đậm như  dự sự kiện, vì dù  cô cũng đang đóng vai một  máy  vẻ  "bẻ cong giới tính".
Hiệu quả  khi trang điểm vẫn khiến    nín thở. Dù mặc áo choàng, vóc dáng thon thả của cô vẫn   che lấp. Mũ trùm che nửa khuôn mặt, nhưng   giấu  chiếc cằm thanh tú và đôi môi căng mọng. Khí chất thoát tục như một nữ thần  lạc, chỉ cần lướt qua là đủ khiến  khác khắc cốt ghi tâm.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Nhà tạo hình chụp một tấm ảnh gửi cho đạo diễn Chu. Kết quả là ông  những  chê  chữ nào mà còn dặn dò nhiếp ảnh gia: "Lát nữa chụp cho con bé vài tấm, nhớ chụp cả góc từ phía ! Phải thật thần thái !"
Tấm ảnh chụp từ phía  ,  đó  vượt mặt cả poster chính, trở thành bức ảnh kinh điển trong lịch sử điện ảnh.  lúc , Ôn Thời vẫn đang lầm bầm với nhiếp ảnh gia: "Lão Chu đúng là lắm chuyện!"
Cô  tựa  cột đèn, cố gắng nhập tâm  vai Ngải Tuyết - một  máy  thức tỉnh, thông minh tuyệt đỉnh nhưng  ngơ ngác như một đứa trẻ sơ sinh  thế giới phức tạp của loài .
Cô đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ thì   đầu   chạm  ánh mắt của Giang Trì Ấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-de-biet-thuat-doc-tam-dien-cuong-vi-toi-xypg/chuong-76-cuoc-doi-pho-dao-dien-va-man-tra-dua-cua-lao-chu.html.]
"Anh mò đến đây  gì?" Ôn Thời theo phản xạ  xuống eo : "Vết thương của   đau ?"
Giang Trì Ấp mặc áo khoác dày,    sợ  "soi hàng" nữa. Anh lảng tránh ánh mắt cô: "Nghe  kịch bản sửa xong ,  đến lấy."
"Nhờ Tiểu Mạnh cầm về   ?"
"Tiện thể trao đổi với biên kịch một chút."
"Yêu nghề đến mức bán mạng luôn ?" Ôn Thời thấy sắc mặt  còn  tái,  nhịn  mà càm ràm.
Giang Trì Ấp   hưởng thụ sự quan tâm , để mặc cô  mà  phản bác. Trong mắt Ôn Thời, đây là kiểu "điếc  sợ súng". Cô hừ một tiếng, lười  thêm.
"Anh như thế , mai còn   show  ?" Cô  nhớ : "Lần  họ mua cả đống đất, chắc thật sự   trồng hoa ."
"Không ." Giang Trì Ấp liếc cô một cái: "Chắc   ai cũng  trồng hoa ."
Ban đầu Ôn Thời  hiểu, đến khi thấy ánh mắt đầy ẩn ý của , cô mới bừng tỉnh: "Ý  là, chỉ  đứa xui xẻo như  mới  trồng hoa thôi chứ gì!"
Giang Trì Ấp mỉm , giơ hai tay lên đầu hàng: "Câu  là em tự  nhé."
Ôn Thời,  chuyên dùng vẻ mặt vô tội để  lừa thiên hạ, hôm nay  nếm trải cảm giác  "gậy ông đập lưng ông", cô tức đến mức nhảy dựng lên. "Giang Trì Ấp!"
Nụ   môi  càng sâu: "Cô Ôn, cô tức giận thế ,   thể hiểu là cô đang ngượng quá hóa giận ?"
"Anh  ăn đ.ấ.m !" Ôn Thời giơ nắm đ.ấ.m lên dọa dẫm.  trong mắt Giang Trì Ấp, cô chỉ giống như một con mèo con đang xù lông, giơ vuốt  dọa . Anh  nhịn  mà bật  thành tiếng.
Cách đó  xa, Tô Di Ninh và quản lý  tới, đúng lúc chứng kiến cảnh tượng . Không khí giữa hai  họ ngọt ngào đến mức như  bong bóng màu hồng bay lơ lửng, tách biệt   với sự hỗn loạn xung quanh. Nhìn thoáng qua, trông y như một cặp đôi đang hẹn hò.
Người quản lý sững sờ: "Trời đất...   hoa mắt  ? Hai  họ... đang yêu  thật ?"
Tô Di Ninh liếc cô một cái: "Bà tám ít thôi!" Nói xong, cô nhanh như chớp rút điện thoại , "tách tách tách" lia một tràng.
"Cô  gì đấy? Không  tiết lộ ảnh phim trường !" Người quản lý hoảng hốt.
Tô Di Ninh  liếc xéo: "Não cô chỉ dùng để chứa mưu hèn kế bẩn thôi ?"
Người quản lý suýt nữa hộc máu. "Thế cô chụp  gì?"
"Không  việc của cô!" Tô Di Ninh cúi  điện thoại, ánh mắt lạnh lùng. Ngọt đến sâu răng,  gửi ngay  group cho chị em cùng thưởng thức! Cô  lườm  quản lý, ánh mắt sắc như dao: "Giữ mồm giữ miệng, nếu dám hó hé  ngoài, cô xác định !"
Nếu tin đồn khiến hai  họ  né ,    hít "cẩu lương" nữa thì ? Tức c.h.ế.t mất!