An Nguyên Truyện - Chương 9: Sự Thật Về Cô

Cập nhật lúc: 2025-04-17 12:58:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đám dỗ ông Vương Khang, gia đình nhà họ Vương đã quay trở lại cuộc sống thường ngày. Chú Hùng ở nhà chăn nuôi và sát gạo, cô Cố Vũ Đình ra chợ bán hàng, Vương An Nguyên ra tiệm thuốc mở cửa đợi khách, Vương An Nhi ở nhà coi bốn đứa nhóc. Riêng bà nội thì khác, từ hôm đó tần suất và thời gian bà đến căn nhà ở gần mộ ông ngày càng nhiều hơn, đều là sáng đi và tối có người đón về.

 

Nhà họ Vương hiện tại là căn nhà mới xây cách đây 40 năm. Những năm trước đó, gia đình ông Vương Khang sống ở căn nhà nhỏ ven sông, bên cạnh là cánh đồng, đối diện là tha ma. Sau này khi đã có tiền, ông nội mua một mảnh đất khác xây nhà, chính là nhà họ Vương hiện tại, phần còn lại ông xây y quán để hành nghề y.

 

Lần nào đi bà cũng mang theo đầy đủ đồ ăn cho bữa sáng, nhưng mà khẩu phần cho hai người. Có hôm bà còn bắt An Nguyên chở đi mua quần áo, không phải cho bà mà là cho một chàng thanh niên nào đó. Cô có hỏi nhưng bà lại mắng cô lắm chuyện rồi chẳng trả lời.

 

Cũng sau trận cãi vã ngày hôm đó, tần suất Vương Đình đến nhà An Nguyên ngày một dày hơn, lần nào cũng mang bánh kẹo hay sữa đến biếu nhưng lại chẳng mấy lần gặp được bà. Tất cả những gì ông ta nhận được là ánh mắt coi thường của Vương An Nguyên và Vương An Nhi cộng với ánh mắt thương hại của Diệp Phong.

 

Cũng từ ngày hôm ấy, hai chị em Vương An Nguyên chẳng thèm chào ông ta nữa, nhưng bốn đứa nhóc thì khác. Chúng chỉ là trẻ con, có bánh kẹo thì đứa trẻ nào chẳng thích, chúng nó vẫn ríu rít chào hỏi ông ta. Vương Đình cho nó bánh kẹo nhưng một lúc sau số bánh kẹo ấy bị Vương An Nguyên lấy mất. Cô không muốn cho bốn đứa nhóc nhà mình động vào đồ của bọn họ nhưng cũng chẳng muốn phí phạm nên đã mang trả lại hết cho Vương Ngọc Lan, sau đó cũng mua đồ ngon hơn bù lại cho mấy đứa nhóc.

 

Hơn nữa, bốn đứa lại được "anh rể" Diệp Phong rất cưng, ngày nào cũng được anh mua bánh kẹo cho, được anh bế đi chơi. Lúc bị An Nguyên mắng cũng có anh bảo vệ. Vương An Nhi cũng đâu thiếu phần, cứ lâu lâu lại được anh mua cho bộ quần áo, chiếc mũ hay chỉ là một chiếc kẹp tóc. Bây giờ cứ gặp Diệp Phong là nó lại chào "anh rể", đi học về với bạn mà nhìn thấy cậu cũng khoe "anh rể của tao đấy". Lâu lâu còn khen Diệp Phong trước mặt Vương An Nguyên nữa kìa. An Nhiên và An Ý cũng học theo chị gọi Diệp Phong là "anh rể", hai thằng nhóc biết nói rồi nên cũng học theo luôn.

 

Hôm nay cũng không phải ngoại lệ, 7 giờ sáng Vương Đình lại cầm theo gói bánh gạo và dây sữa sang thăm mẹ nhưng lúc này bà đã đi chơi rồi, mấy đứa nhóc cũng chưa ngủ dậy. Chỉ có Vương An Nguyên và Diệp Phong đang ngồi trước nhà cãi nhau chí chóe, Vương An Nhi thì nằm võng chơi điện thoại, chẳng ai để tâm đến ông ta.

 

Vương Đình ngồi trong nhà một lúc lâu mà chẳng có ai tiếp nên mới đứng lên đi về. Lúc ra đến sân chắc buồn miệng quá mới thốt ra một câu: "Đúng là đứa sau khôn hơn đứa trước."

 

Khi nghe thấy câu nói này của Vương Đình, An Nguyên có hơi cau mày nhưng chỉ vài giây sau cô đã ngước lên nhìn ông ta rồi cười một cái. Cô biết rõ chủ đích của câu nói này là đang nhắm vào hai chị em cô.

 

"Đúng thật, đúng là sóng sau xô sóng trước. Cũng phải cảm ơn ông trời sinh ra tôi sống đàng hoàng không tham lam của cải của bố mẹ, học hành cũng tạm ổn. Vậy thì chắc năm đứa còn lại cũng sẽ giỏi giang lắm đây. Mà cũng hay, bố tôi lại là em út trong nhà, đúng là người sau thông minh hơn người trước mà."

 

Nói xong thì cô đứng lên, chắp hai tay ra sau lưng, hếch mặt lên trời đi sang y quán. Hôm nay lại còn dám khích đểu cô, nghĩ cô không dám đánh ông ta hả. Vương Đình nghe vậy thì mặt đỏ tía tai, ông ta chỉ tay về phía An Nguyên, hét: "Con kia, ý của mày là gì?"

 

"Giống ý của bác đấy thôi."

 

Ông ta siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đ.ấ.m rồi tiến về phía An Nguyên. Ông ta bóp cổ cô, gằn giọng: "Tao nhịn mày lâu lắm rồi, hôm nay tao phải cho mày một trận."

 

"Ô, thế thì tôi lại sợ quá cơ." Bị Vương Đình bóp cổ như thế nhưng thái độ của An Nguyên vẫn rất ngạo mạn, càng chọc Vương Đình tức điên hơn.

 

Một tay Vương Đình bóp cổ Vương An Nguyên, một tay ông ta giơ lên thật cao. Đến khi tay của ông bác gần chạm vào mặt mình thì cô mới gạt tay ông ta ra rồi nắm thật chặt cổ tay Vương Đình. Cô ngước lên, nở một nụ cười ranh mãnh: "Hôm nay là bác ra tay trước đấy nhé."

 

Cô bóp mạnh cổ tay Vương Đình rồi vặn ngược ra sau, tay kia của hắn đang bóp cổ mình, cô cũng từ từ nắm chặt rồi bẻ gãy xương từng đốt ngón tay của ông ta. Từng tiếng "rắc rắc" phát ra nghe rất vui tai. Chân trái cô đạp thẳng vào bụng khiến ông ta văng ra một đoạn khá xa, may mà có cái cột chặn lại. Nhưng cũng vì thế mà vùng sau đầu ông ta bây giờ chảy khá nhiều máu.

 

Vương Đình kêu lên đau đớn, hiện tại cả cơ thể ông ta không thể cử động được, đầu óc choáng váng, những thứ trước mắt mờ dần. Chẳng bao lâu sau, vì quá đau nên Vương Đình đã ngất đi.

 

Cô phủi tay, đứng nhìn Vương Đình rồi khẽ chẹp miệng. Là ông ta động thủ trước chứ cô có muốn đánh đâu. Diệp Phong chạy lên đứng cùng với An Nguyên, hỏi: "Có ác quá không?"

 

Cô lắc đầu: "Không, như vậy là quá nhẹ rồi."

 

Nói rồi cô niệm phép nối lại xương các ngón tay cho Vương Đình, cho ông ta trải nghiệm cảm giác đau là được rồi, chứ để gãy thật thì cũng không tốt lắm.

 

"Thời gian tiếp theo thế nào cũng có chuyện."

 

Diệp Phong gọi 120 đến để chở Vương Đình đi, để một lúc nữa chắc ông ta mất m.á.u mà c.h.ế.t mất. Lần này tuy bị thương nặng, nhưng dù gì cũng là ông ta tấn công Vương An Nguyên trước nên sau này ông ta có muốn kiện cũng không được. Nhưng sau chuyện này, chắc chắn những người kia sẽ lại giở trò, cậu phải cảnh giác, không để người nhà Vương An Nguyên gặp bất cứ tổn hại nào.

 

*120: số điện thoại gọi cấp cứu của Trung Quốc (tương đương với 115 nước ta)

 

Chuyện Vương Đình bị đánh đã nhanh chóng được đem đi kể khắp nơi với rất nhiều "dị bản" khác nhau. Nhưng người bị chỉ trích đa số là Vương An Nguyên.

 

"Bộp."

 

Diệp Phong đập mạnh xuống bàn. Biết Vương An Nguyên bị người ta nói xấu, Diệp Phong vô cùng tức giận. Rõ ràng người sai là Vương Đình, sao người ta lại chĩa mũi dùi vào An Nguyên cơ chứ? Đúng là hồ đồ.

 

"Ê giật mình má." Vương An Nguyên có tật dễ giật mình, tiếng động cứ hơi lớn một tí cũng đủ khiến cô giật mình thon thót, dù đã biết trước cũng như vậy. Nhưng điều này lại không áp dụng với tiếng sấm sét hay pháo hoa.

 

"Người ta nói xấu mày mà mày không tức à?"

 

Diệp Phong giận mà mặt đỏ hết lên, tay siết chặt nổi hết cả gân xanh. Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên Vương An Nguyên thấy cậu tức giận như vậy.

 

"Tất nhiên là tao không giận rồi."

 

Trái với sự tức giận của Diệp Phong, Vương An Nguyên lại có thái độ bình thản đến lạ thường.

 

"Tại vì tao biết chủ mưu của vụ này là ai?"

 

"Ai?"

 

An Nguyên cười với cậu, đưa ngón tay lên miệng rồi "suỵt" một tiếng.

 

"Có ai đâu mà suỵt."

 

Cả tiệm thuốc chỉ có mỗi hai đứa. Giả dụ có ai đến gần đây thì cả hai cũng có thể dễ dàng cảm nhận được. Tự nhiên thần thần bí bí làm cậu sốt ruột.

 

"Chúng nó đang muốn chơi trò truyền thông để bôi xấu bố con tao rồi từ từ giành đất. Nếu đã muốn chơi truyền thông bẩn thì tao cũng truyền thông cho mà biết, để xem ai lợi hại hơn." An Nguyên cười rõ to, đến nỗi người ngoài đường đi qua cũng dễ dàng nghe thấy giọng cười của cô.

 

"Hả?" Diệp Phong ngớ người. Con khùng này nó nói cái gì thế không biết, nhưng đã cười như thế này thì chắc chắn là đang định làm chuyện xấu rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/an-nguyen-truyen/chuong-9-su-that-ve-co.html.]

 

Sáng ngày hôm sau, Vương An Nguyên cùng bác gái thứ ba, Vương Kim Ngọc của cô dắt tay nhau đi chơi quanh xóm. Người tung tin đồn thất thiệt về cô chắc chắn là bác gái thứ hai, Vương Kim Liên bày trò. Vương Kim Liên nổi tiếng là một người nhiều chuyện, lại hay xuyên tạc, c.h.é.m gió, ăn nói thì vô duyên, sỗ sàng. Đã bao nhiêu lần bà ta bịa chuyện nói xấu người này người kia mà bị người ta bắt được rồi chửi cho thối mặt mà vẫn chẳng chừa cái tật.

 

Tuy bà ta nói nhiều nhưng cũng chẳng bì nổi với Vương Kim Ngọc, em gái kế Vương Kim Liên, cũng là người về phe Vương An Hùng. Vì tính cách này của chị gái làm bác Ngọc rất khó chịu, hai chị em đã không ít lần xảy ra cãi vã, nhưng lúc nào phần thắng cũng thuộc về Vương Kim Ngọc. Có lần bà ta còn bị em gái chửi cho té tát, chỉ biết ngồi im mà nghe chứ chẳng dám ho he nửa lời.

 

Lần này, Vương An Nguyên cần sự giúp đỡ của bác gái. Cô giỏi nói móc nhưng mấy chuyện truyền thông này lại không giỏi cho lắm nên mới phải nhờ vả. Bác gái cũng vui vẻ nhận lời, bởi hai bác cháu vốn là bù trừ cho nhau. Bác giỏi cãi nhau với mấy đứa bốp chốp chứ với những người nói năng đàng hoàng thì bác lại cứng họng.

 

An Nguyên nhớ rõ lúc cô học lớp 9, khi cô và Diệp Phong đi học về thì bị một người chặn đường. Nó nói nó có thù với Diệp Phong, đến cuối cùng hỏi ra thì mới biết em gái cậu ta bị Diệp Phong từ chối. Cô ấy đã khóc suốt ba ngày, không chịu ăn uống, còn phát sốt và đang nằm truyền dịch trong bệnh viện. Chưa kể đến việc kiếm chuyện vô cớ, cậu ta còn mắng Diệp Phong là kẻ không cha không mẹ, không có đạo đức. 

 

Chưa đợi Diệp Phong kịp tức giận thì Vương An Nguyên đã phát điên. Cô lao tới chịt cổ cậu ta rồi đ.ấ.m xối xả, vừa đ.ấ.m vừa mắng: "Thằng chó, mày nói ai không có đạo đức?"

 

Cậu ta không thể phản kháng, có cố gắng vùng vẫy nhưng không đáng kể. Đến cuối cùng Diệp Phong phải lôi An Nguyên ra rồi kéo cô về nhà. 

 

Tưởng mọi chuyện đã kết thúc ở đó nhưng không, ngày hôm sau hai đứa bị gọi lên phòng hiệu trưởng vì mẹ của tên kiếm chuyện hôm trước đến trường mắng vốn. Chú Hùng đang chở bác Ngọc đi công việc cũng phải bỏ dở để đến trường giải quyết chuyện của con gái. 

 

Hiệu trưởng giảng hòa bằng cách bảo An Nguyên xin lỗi. Nhưng người phụ nữ kia không chịu, bà ta bắt nhà trường phải kỉ luật và đình chỉ học cô, trước đó còn nói lại câu Diệp Phong không có cha mẹ, không được dạy dỗ tử tế. Tức nước thì cũng phải vỡ bờ, nhất là khi nhà họ Vương toàn là những người không muốn bản thân bị thiệt thòi. Chuyện đánh người tối hôm đó An Nguyên đã kể cho cả nhà nghe, gia đình cô toàn là những người hiểu chuyện, cô không bị oán trách nửa lời. 

 

Chú Hùng trừng mắt nhìn bà ta, nói: "Cô nói ai không cha không mẹ? Diệp Phong là con cái của nhà họ Vương, tôi là bố nó đây. Con trai bà ăn nói hỗn hào, đánh nhau không lại con gái tôi rồi về nhà bám váy mẹ, nghĩ bản thân chưa đủ nhục hay sao mà còn mang đi khoe cả thiên hạ?"

 

Bác Ngọc cũng chẳng chịu thua chị kém em, bác chỉ tay vào mặt người phụ nữ kia, nói: "Con trai mày kiếm chuyện với hai đứa cháu tao trước, bọn tao đã hạ mình chịu xin lỗi với bồi thường. Mày thấy nhà tao hiền nên được nước làm tới đúng không con quỷ cái?" Bác Ngọc tăng âm lượng. "Tao thấy con mày mới không có đạo đức, mày không có đạo đức, cả nhà mày không có đạo đức."

 

Chú Hùng huých nhẹ tay chị gái, ý bảo chị gái hơi quá lời. Còn người phụ nữ kia nói không lại lên ăn vạ với hiệu trưởng: "Thầy hiệu trưởng, thầy phải giải quyết chuyện này cho tôi, nếu không tôi sẽ kiện." 

 

"Giỏi thì kiện đi, chắc nhà tao sợ mày à?" Bác Ngọc "xí" một tiếng, vừa khoanh tay vừa hếch mặt lên tỏ ý coi thường.

 

"Để xem tội đánh nhau nặng hơn hay tội xúc phạm danh dự, nhân phẩm người khác nặng hơn." An Nguyên hùa theo bác gái, chống tay ngang hông, còn không quên hếch mặt lên tỏ khí thế.

 

"Mẹ, đừng gây chuyện nữa."

 

Giữa cuộc cãi vã, mọi người đột nhiên nghe thấy tiếng nói cách đó không xa, chủ nhân của giọng nói ấy là nguyên nhân chính của câu chuyện này, là người tỏ tình Diệp Phong nhưng bị từ chối. Cô ấy đứng ở ngoài cửa, hai bên má đỏ ửng vì sốt cao chưa khỏi, đôi mắt có hơi sưng nhẹ. Nhưng nhìn tổng thể thì vẫn rất xinh đẹp, đằng nào cũng là top 5 hoa khôi của khối cơ mà.

 

Cô ấy đi vào rồi cúi đầu trước chú Hùng, bác Ngọc và thầy hiệu trưởng: "Vì chuyện của cháu mà ảnh hưởng đến mọi người, cháu xin lỗi."

 

Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ mình, lắc đầu: "Mẹ, chúng ta sai rồi." 

 

Mẹ cô ấy định nói gì nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của con gái thì cũng đành thôi, bà ta hậm hực kéo theo hai đứa con ra ngoài rồi đi thẳng về nhà. Trước khi đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, An Nguyên thấy bạn nữ kia có quay lại nhìn mình, đôi mắt ngấn lệ, không biết có phải do cô nghĩ nhiều không nhưng cô cảm thấy ánh mắt của cô ấy nhìn cô mang rất nhiều phần ngưỡng mộ. Mãi đến bây giờ cô mới hiểu được dụng ý của ánh mắt này.

 

Sau chuyện ấy, hai anh em họ chuyển trường, Diệp Phong từ lúc ấy cũng gọi chú Hùng là bố, cô Đình là mẹ. Cậu cũng được người ta biết đến là con nuôi của nhà họ Vương, nhưng mấy đứa em của An Nguyên thì vẫn quen miệng gọi cậu là anh rể.

 

Quay trở về thời điểm hiện tại, hai bác cháu An Nguyên đến từng nhà từng nhà, đến đâu bác Ngọc cũng mở lại đoạn Vương Đình bóp cổ An Nguyên được camera ghi lại hôm trước cho họ xem rồi lặp đi lặp lại như một đoạn sớ: "Bác thấy không? Tự nhiên thằng điên đấy nó xông vào chịt cổ con bé rồi giơ tay cao chưa này. Định đánh nát mặt cháu gái thân yêu của tôi hay sao? May mà thằng Hùng cho con bé đi học võ rồi, không thì bây giờ cái mặt xinh đẹp này của cháu tôi không biết bầm tím bao nhiêu chỗ nữa. Khéo nó còn g.i.ế.c cả con bé cũng nên."

 

Có cả nhân chứng vật chứng như thế đáng tin hơn lời nói suông của Vương Kim Liên nhiều. Chỉ qua một ngày, An Nguyên đã lội ngược dòng thành công, mọi người chuyển sang công kích người đang nằm trong viện Vương Đình.

 

Phản kích thành công, Vương An Nguyên hớn hở chạy sang nhà Diệp Phong khoe thành tích. Vừa đến phòng khách, cô đã thấy Diệp Linh ngồi chỗm chệ ở gian giữa nhà, đối diện là Diệp Phong và hai người nữa. 

 

Từ sau hôm đốt lửa trại cùng đám bạn trở về, Diệp Linh đột nhiên biến mất một cách vô cớ. Cô không để lại bất kỳ một lời nhắn nào, cũng không liên lạc với cô và Diệp Phong suốt một tháng nay. Đến khi trở về cũng không báo một lời.

 

Vương An Nguyên nhìn thấy hai người còn lại thì không khỏi bất ngờ, sau bất ngờ là màn hò reo sung sướng: "Sài Hồ, Thương Lục!"

 

Sài Hồ là tên yêu quái do chiếc quạt ngọc biến thành, Thương Lục là yêu quái do cây tiêu trúc biến thành. Họ là hai tên yêu quái tu luyện ngàn năm trong miếu của Bàn Cổ và được một người thần bí sai đi theo bảo vệ An Nguyên dưới hình thức pháp bảo chiến đấu. Quạt ngọc và tiêu trúc hợp thể thành một, Vương An Nguyên gọi pháp bảo này là "Lạc Lạc".

 

Sài Hồ, Thương Lục đồng thanh gọi: "Chủ nhân."

 

Nói rồi ba người họ chạy đến ôm nhau. Mới xa có hơn một tháng mà như thể mười năm chưa gặp. Vừa ôm nhau bọn họ vừa nhảy nhót không ngừng làm hai chị em họ Diệp chóng cả mặt. Nhưng bọn họ đều hiểu vì sao An Nguyên và hai pháp bảo thân thiết đến như vậy vì bọn họ vốn là đi đâu cũng có nhau, thậm chí còn ngủ chung một giường. Vì trong lúc ngủ hai người kia trở về nguyên hình nên An Nguyên chẳng khác nào đang nằm cùng một cây quạt và một cây tiêu.

 

"Ta nhớ hai người muốn chết."

 

"Bọn tôi cũng nhớ cô lắm."

 

"Thôi, dừng lại dừng lại." Ba người họ nhảy nhót đã quá lâu, Diệp Linh mới cản lại.

 

Nghe thấy giọng nói của Diệp Linh, cô mới ngửa cổ ra sau hỏi cô ấy: "Nè, sao bây giờ cô mới về?" 

 

"Tôi bận chút việc riêng."

 

"Không sao, cô trở về là tốt rồi. Còn đưa cả Sài Hồ với Thương Lục đến đây nữa chứ." An Nguyên bá cổ hai người họ, cười tít cả mắt.

 

"Thật ra bọn tôi có chuyện muốn nói với cô."

 

An Nguyên đang cười tít mắt vội quay sang nhìn Diệp Phong chỉ thấy cậu gật đầu một cái, quay sang nhìn Sài Hồ và Thương Lục cũng thấy bọn họ gật đầu. Cô liền biết chuyện bọn họ sắp nói rất quan trọng.

 

Diệp Phong kéo cô ngồi xuống bên cạnh cậu, còn Sài Hồ và Thương Lục ngồi bên cạnh Diệp Linh.

 

"Mọi người có chuyện gì muốn nói với tôi?"

 

"Sự thật về cô."

Loading...