An Nguyên Truyện - Chương 8: Tranh Chấp Đất Đai
Cập nhật lúc: 2025-04-17 04:29:55
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày mười tám tháng năm âm lịch là ngày dỗ của ông nội An Nguyên, ông Vương Khang. Năm nào chú Hùng cũng làm đám dỗ khá lớn. Hàng xóm, họ hàng đã có mặt ở nhà họ Vương từ chiều hôm mười bảy để g.i.ế.c lợn cũng như phụ đám. Tối ngày mười bảy cũng là một trong các bữa chính của đám dỗ. Đến sáng ngày hôm sau thì náo nhiệt hơn nhiều, có cả người già lẫn trẻ em. Các cô dì chú bác họ hàng đến từ sớm để nấu nướng, bày cỗ. Còn các ông bà hay các bác có tuổi hơn thì đến vào khoảng 9 giờ, họ ngồi trên nhà nói chuyện với bà nội Vương An Nguyên, bà Kim Hồng.
Còn trẻ con ở đây đa số là cháu chắt trong nhà, cả nội cả ngoại. Riêng nhà An Nguyên có sáu chị em, Vương An Nguyên là con cả, kế đó là Vương An Nhi kém cô ba tuổi. Tiếp theo là một cô em gái nữa kém An Nhi tám tuổi là Vương An Nhiên. Sau đó là Vương An Ý kém An Nhiên hai tuổi. Người xưa có câu "tam nam bất phú, tứ nữ bất bần" câu này cũng khá đúng. Tuy không giàu sang nhưng nhà chú Hùng cũng không thuộc dạng nghèo khó, nhưng cũng chỉ là kiếm đến đâu tiêu đến đấy, không có dư dả vì hai cô chú luôn muốn dành cho con những thứ tốt nhất. Sau Vương An Ý là hai đứa em trai sinh đôi của Vương An Nguyên, Vương An Đức và Vương An Minh, năm nay mới có 2 tuổi.
Vì nhà đông em, mà đa số là các em nhỏ nên An Nguyên tự phân cho mình chức trách trông trẻ, nói trông trẻ cho sang chứ thật ra cô chỉ trông xem có đứa nhóc nào bắt nạt em mình không. Đứa nào dám động đến em cô, cô hứa với danh dự là sẽ đ.ấ.m cho nó một cái thật mạnh. Ánh mắt của Vương An Nguyên nhìn chằm chằm mấy đứa nhóc chẳng khác gì Diệp Phong hôm trước, thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống bọn trẻ.
Còn Vương An Nhi, con nhóc bị bố sai đi mua hết cái này đến cái kia, không biết nó đã phải vòng qua vòng lại chợ bao nhiêu lần. Bây giờ cứ nghe ai gọi "Nhi ơi" là con bé lại rùng mình rồi thở dài đườn đượt.
Về phần Diệp Phong, năm nào cậu cũng sang giúp đám rất nhiệt tình, năm nay cũng vậy. Mọi người đều khen cậu giỏi, còn nhỏ mà rất thạo việc. Bà nội nghe thấy vậy thì vô cùng hãnh diện, tự hào khoe "cháu rể tương lai của tôi đấy". Vương Uyển Như nghe thế thì cũng đỏ mặt, nhưng mọi người đều nghĩ đối tượng của Diệp Phong là Vương An Nguyên.
Còn Uyển Như, anh mắt cô ta như tia laser nhắm thẳng vào Vương An Nguyên đang ngồi ngoài sân. Hôm nay nhất định cô phải làm cho nó bẽ mặt trước mọi người, lúc đó Diệp Phong cũng cảm thấy chán ghét nó, cậu ấy sẽ nhận ra cô ta mới là người phù hợp với mình mà đối xử tốt với cô hơn.
Vào bữa trưa, Vương An Nguyên đã ngồi sẵn một chỗ, chỗ bên cạnh có thế nào cũng là của Diệp Phong. Còn bên cạnh Diệp Phong chắc chắn là Vương Uyển Như.
Bà nội thấy vậy thì kéo An Nguyên ra chỗ khác cho hai người kia ngồi chung với nhau. Diệp Phong vừa đứng lên định đi theo cô thì bị bà nội cản lại. Bà nhấn Diệp Phong ngồi xuống ghế, vỗ vai cậu.
"Con cứ ngồi ở đây đi, mặc xác con nhỏ đó."
Diệp Phong cũng chỉ đành nghe theo. Cả bữa cơm không biết Vương Uyển Như bắt chuyện với cậu bao nhiêu lần, hết hỏi cái này rồi lại hỏi cái kia. Theo phép lịch sự, cậu vẫn trả lời từng câu hỏi của Uyển Như nhưng lại chẳng nhìn cô ta lấy một cái. Sự tập trung của cậu đổ dồn về phía An Nguyên đang ngồi ở mâm xa hơn.
Cô ấy ngậm miếng cơm đã năm phút mà chẳng nhai lấy một cái. Hai mắt nheo lại, ánh mắt cô chiếu thẳng về nơi bọn trẻ đang chơi đùa. Mất mười phút mới nuốt trôi được miếng cơm. Vương An Nguyên lúc sáng ăn vụng hơi nhiều nên bây giờ làm gì còn bụng để ăn tiếp. Ăn hết một thìa cơm đã là quá đáng đối với cô lắm rồi.
Vừa đặt thìa xuống thì cô nhìn thấy thằng nhóc con của chị họ trợn mắt với em trai mình, tay của nó đang từ từ nâng lên. Biết thằng bé sắp đánh em mình, cô lao thẳng đến chịt áo rồi nhấc bổng nó lên.
"Mày vừa định làm gì em tao?" Cô gằn giọng, trừng mắt nhìn thằng bé.
Thằng nhóc bị nhấc bổng lên thì vô cùng sợ hãi, nó gào lên khóc rất to. Mẹ nó nghe thấy con trai mình khóc thì vội chạy ra ôm nó. Cô ta vừa xoa mặt con vừa trừng mắt nhìn Vương An Nguyên: "Trẻ con chơi với nhau thì có gì mà dì lại doạ cháu như thế?"
"Thế con chị đánh em của tôi thì như thế nào?"
"Dì có bằng chứng gì không mà dám vu oan cho cháu nó?"
An Nguyên chỉ tay lên chiếc camera được lắp ngay ở trên chỗ bọn họ đang đứng, nói: "Chị cần xem lại không? Có thể tôi nhìn nhầm nhưng camera thì không thể nhầm được."
Chị ta cứng họng, bây giờ để Vương An Nguyên mở camera thì muốn cãi cũng không được.
"Trẻ con thì nó biết cái gì. Dì từ từ nói với nó không được à?" Vì chẳng thể cãi được Vương An Nguyên nên chị ta mới dở giọng cùn.
"Trẻ con không biết gì thì chị phải dạy cho nó biết để nó bớt ngu đi. Trẻ con không biết chẳng lẽ một đứa to xác như chị cũng không biết cái gì à?"
"Dì...dì..." Chị ta bị An Nguyên nói thế thì chẳng nói được gì thêm nên dắt theo con trai bỏ đi. Trong lòng chị ta vô cùng căm phẫn, vô cùng tức giận.
An Nguyên le lưỡi, "xí" một tiếng. Đụng vào ai thì đụng chứ đừng có đụng vào gia đình cô. Nếu phát hiện bất kì người nào động đến họ, dù có là trẻ con hay đang nằm liệt đợi c.h.ế.t thì cô cũng không tha.
Vương Uyển Như thấy em họ thắng thế thì cay cú lắm nhưng lại chẳng dám mở miệng chọc tức Vương An Nguyên vì cô ta sợ bị cô em họ ghê gớm ấy đánh, cũng sợ bản thân nói không lại nên chẳng dám ho he nửa lời. Nhưng kế hoạch đã vạch sẵn trong đầu chẳng lẽ lại không thực hiện. Cô ta đứng lên đi về phía Vương An Nguyên rồi đứng lại vài ba giây.
"Nhìn tao đây này." Cô ta nói khẽ vào tai An Nguyên rồi cầm tay cô chạm vào người mình.
Đột nhiên hai giây sau cô ta ngã chổng vó rồi kêu "á" rất lớn. Mọi sự tập trung đều hướng về phía An Nguyên và Uyển Như. Cô ta ôm mặt, nước mắt ngắn nước mắt dài, vừa khóc vừa nói: "Sao em lại đẩy chị?"
"Hả? Đang bảo tôi à?" Lúc Uyển Như ngã xuống cô giật mình thon thót, tim xém bay ra ngoài, đã ai chạm vào nó đâu, sao tự nhiên bây giờ cô lại thành người có tội thế.
"Chị biết là trước giờ em không thích chị, chị với chị Hòa cũng chơi thân với nhau." Vương Uyển Như đứng lên, giọng điệu uất ức. "Nhưng em cũng đừng vì thế mà ra tay với chị chứ."
Rõ ràng vừa rồi cô ta cầm tay Vương An Nguyên rồi tự làm mình ngã, thế mà bây giờ lại nói như thể mình là người bị hại. Nhưng An Nguyên đã nhận ra ý đồ của cô ta, cái trò trà xanh cũ rích này, thế mà nó lại dám đưa ra dùng với cô cơ đấy.
Cô đang định nói gì thì đã thấy Diệp Phong đi đến đỡ Uyển Như lên, cậu ân cần hỏi han cô ta: "Có sao không?"
Được người trong lòng quan tâm thì ai mà chẳng thích. Hai má Uyển Như đã hơi ửng hồng, giọng thỏ thẻ đáp: "Không sao."
"Không sao à?" Diệp Phong quay về phía An Nguyên. "Tao thật thất vọng về mày."
"Hả? Nhưng mà..." An Nguyên luống uống, cô muốn giải thích nhưng cổ họng đã nghẹn lại từ bao giờ.
Cô chẳng muốn giải thích thêm gì cả, đến Diệp Phong còn chẳng tin cô thì còn ai tin cô nữa. Cô cắn chặt môi, dường như hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn, cô giận Vương Uyển Như nhưng lại cảm thấy đau lòng nhiều hơn.
"Thất vọng vì hôm nay mày yếu quá." Cậu đi sang đứng cạnh An Nguyên. "Tao nghĩ mày mà đẩy thì cũng phải văng đến bức tường đằng kia mới đúng."
Cậu quay sang nhìn Vương Uyển Như, nói: "Vậy chỉ có khả năng là cậu tự đẩy mình ngã thôi."
Làm sao mà có chuyện cậu không tin An Nguyên được, mà nếu cô ấy có đẩy Uyển Như thật thì cũng là đáng đời cô ta. Dù Vương An Nguyên có làm gì, mặc kệ là sai hay đúng, cậu đều sẽ ủng hộ cô. Nếu cô muốn, cậu cũng sẵn sàng giúp đỡ cô, dù có phải hi sinh cả mạng sống.
"Có phải vừa rồi ăn không no đúng không?" Cậu ghé đầu sang phía An Nguyên nói nhỏ, chỉ đủ cho hai đứa nghe thấy.
Mọi người cũng dần hiểu ra vấn đề, họ dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Vương Uyển Như. Mới có tí tuổi đầu mà đã bày trò vu oan cho người khác, lại là chị em trong nhà, đúng là cha nào con nấy. Thằng bố xấu thì đứa con cũng khó mà tốt được. Bởi Vương Hách nổi tiếng là một tên bợm rượu sợ vợ, người thì gầy như que củi, đầu đã bạc trắng, bản tính thì tham lam, rất hay đi sinh sự nên quanh đây chẳng ai ưa ông ta.
Hôm nay có rất nhiều bạn của chú Hùng đến, đếm qua qua cũng phải mười người. Bọn họ đều là những nhân vật có m.á.u mặt của lực lượng biên phòng và công an. Tuy chú Hùng chỉ ở nhà làm nghề xát gạo và nuôi gia súc gia cầm bình thường nhưng thời trai trẻ chú cũng là một nhân vật có tiếng tăm. Vì bị bà nội ép ở nhà lấy vợ, lúc ông bà già yếu cũng tiện chăm sóc nên chú không thể bay cao bay xa hơn. Nghe cuộc đối thoại vừa rồi của Vương An Nguyên, mười người đều cười lớn. Họ nói với chú Hùng "đúng là hổ phụ sinh hổ tử, cái miệng hỗn không chịu được."
"Nguyên ơi!" Trương Hiểu Long, hiện đang giữ chức thanh tra sở cảnh sát tỉnh Trùng Khánh, đồng thời cũng là bố của Trương Hiểu Vũ, bạn thân Diệp Phong.
Nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, An Nguyên quay ra, đáp: "Dạ?"
"Có muốn làm con dâu bác không? Con trai bác hơn cháu ba tuổi, đang học ở trường pháp y Tứ Xuyên đây. Hai đứa sau này có thể hỗ trợ nhau được đấy." Trương Hiểu Long vừa nói vừa nháy mắt với cô.
Vương An Nguyên chợt rùng mình rồi vội xua tay: "Thôi chắc đợi kiếp sau bác ạ, kiếp này cháu với anh ấy không có duyên."
"Vậy kiếp này cháu muốn nương tựa vào ai?"
Chú An Hùng, cô Vũ Đình, Vương Uyển Như và mười người bạn của chú Hùng đều nhìn Vương An Nguyên. Cô chỉ cười nhẹ một cái rồi lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/an-nguyen-truyen/chuong-8-tranh-chap-dat-dai.html.]
"Không có ai cả."
Trương Hiểu Long cười lớn: "Phải phải, phụ nữ là phải biết tự làm chủ cuộc đời mình. Con gái à, bác thích cháu lắm đấy."
Nói rồi chú Hiểu Long khoác vai chú Hùng, chẹp miệng: "Rõ là tình trong như đã, mặt ngoài còn e."
Cả mười người bạn của chú Hùng cười lớn. Bọn họ âu cũng là người từng trải, nhìn cặp uyên ương Diệp Phong và An Nguyên là biết rõ ràng hai đứa có tình cảm với nhau nhưng lại chẳng dám thừa nhận. Giới trẻ bây giờ ngộ thật đấy.
Sau bữa trưa, các cô các bác giúp Vương An Nguyên rửa bát, mất một lúc thì xong. Thấy cô đã rảnh, Diệp Phong kéo cô đi ra ngoài tạp hoá gần nhà.
"Làm gì đấy?" Cô hỏi Phong.
"Muốn ăn vặt."
"Rồi kéo tao ra đây làm gì?"
"Mua hộ tao."
Vương An Nguyên tỏ thái độ dè bỉu với cậu rồi vào cửa hàng chọn tất cả những gì cô thích. Và đương nhiên Diệp Phong là người trả tiền.
Hai người họ xách mớ đồ ăn vặt mới mua về nhà Diệp Phong. Vương An Nguyên hình như vẫn giận cậu chuyện lúc nãy nên vừa đặt đồ lên bàn đã bỏ về luôn. Diệp Phong thấy thế thì đứng lên trước chặn lại.
"Sao đấy? Giận tao à?"
"Chẳng thèm." Vương An Nguyên gạt Diệp Phong ra nhưng cậu vẫn cứ đứng lì ở đấy. Cô đi về phía nào thì cậu đứng ở phía ấy chắn đường không cho cô đi.
Chẳng có đường thoát thân, cô đứng lại, ngước mặt lên hỏi cậu: "Muốn gì?"
"Ở đây ăn hết chỗ mày vừa mua rồi về." Cậu nhỏ giọng làm lành rồi đẩy cô ngồi vào ghế giữa nhà.
Cậu sang ngồi đối diện Vương An Nguyên, cô lại quay ra ngoài cửa chẳng thèm nhìn mặt cậu. Dù biết lúc nãy là đùa nhưng trong phút chốc cậu đã làm An Nguyên tổn thương, bây giờ cô vẫn còn tự ái lắm.
Đột nhiên cả hai nghe thấy tiếng cãi nhau rất lớn từ nhà Vương An Nguyên truyền ra. Hai đứa liền chạy sang đến cổng thì nghe thấy tiếng chú Hùng và anh trai kế của chú, Vương Đình đang cãi nhau rất lớn.
"Anh vớ vẩn vừa vừa thôi, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đây là đất của bố để lại, không có chia chát gì hết." Chú Hùng chỉ tay vào mặt Vương Đình, quát lớn.
Từ khi ông Vương Khang mất, bốn trong sáu đứa con của ông bắt đầu nổi loạn muốn chia cắt đất đai. Miệng thì giả nhân giả nghĩa nói muốn chia để xây nhà lớn cho mẹ sang ở vì nhà Vương An Nguyên có nhiều trẻ con, bà nội sẽ thấy phiền. Nhưng chú Vương An Hùng và cô Vương Kim Ngọc - con gái út của ông Vương Khang kịch liệt phản đối vì muốn xây nhà thì tại sao lại đòi làm bìa đỏ, rõ ràng là có ý đồ xấu muốn bán đất.
"Chú nói thì cứ nói, đừng có chỉ tay vào mặt tôi." Vương Đình nói.
"Tôi thích chỉ tay vào mặt anh đấy thì làm sao? Cái loại mất dạy như anh đừng nói là chỉ vào mặt, tôi còn sẵn sàng đạp anh ra khỏi căn nhà này nếu muốn."
"Mày vừa nói cái gì?" Bị chú Hùng mắng như thế, mặc dù Vương Đình rất tức giận nhưng cũng chẳng dám lớn tiếng.
Vương An Nguyên và Diệp Phong đang đứng ở cổng bất chợt thấy Vương Bình - anh họ thanh tra cảnh sát huyện đi vào. Anh tách hai người họ ra, nói: "Anh em trong nhà cả, hai chú đừng cãi nhau nữa không lại mất tình cảm anh em."
"Chú không có thằng anh nào như nó." Chú Hùng quát.
Vương Bình quay ra nháy mắt với Vương An Nguyên, ý muốn cô vào khuyên bố nhưng cô vẫn cứ đứng đực tại chỗ khoanh tay xem kịch hay. Cũng may là cô không đi vào, không lại càng thêm bù lu bù loa. Chú Hùng tính nóng nhưng An Nguyên còn nóng hơn, để cô vào thế nào cũng có chuyện.
Vương Ngọc Lan, con gái của Vương Đình định chạy vào nhưng lại bị Vương An Nguyên giạng chân ngán đường.
"Bây giờ chị vào thì em cũng vào, lúc ấy em không biết bố chị sẽ bị gãy bao nhiêu chiếc xương đâu."
Vương An Nguyên vẫn rất tôn trọng Ngọc Lan vì cô chị họ này tính cách khá dễ mến, chị cũng chẳng làm chuyện gì tổn hại đến gia đình cô. Trên đời này cũng không có chuyện "đời cha ăn mặn, đời con khát nước", Vương An Nguyên có quan điểm rất rõ ràng trong mấy chuyện này. Nợ ai người đó trả, Vương Đình làm sai thì để một mình ông ta chịu tội, không được vơ đũa cả nắm.
"Không phải trước đây em vẫn rất coi trọng bố chị sao. Sao bây giờ lại..."
Vào năm trước Vương An Nguyên vẫn cười nói với người bác Vương Đình của cô bình thường. Nhưng bây giờ ánh mắt cô ấy nhìn Vương Đình lại lộ rõ sự coi thường và ghét bỏ.
"Thật ra thì em cũng chẳng ưa gì bố chị," cô chẹp miệng một cái rồi nói tiếp, "nhưng lúc trước em nghĩ ông ấy có não, ít ra thì vẫn còn tỉnh táo. Nhưng đến bây giờ mới biết là có cũng như không."
Trước kia Vương Đình có lên phố lập nghiệp rồi kiếm được một số tiền kha khá về quê xây nhà. Về quê rồi Vương Đình lại mở một tiệm tạp hóa, làm ăn cũng khá ổn định. Trước giờ hai anh em Vương Đình và Vương An Hùng rất thân thiết nhưng cho đến một năm nay thì không. Bởi vì Vương Đình nổi lòng tham nên tình anh em cũng dần sứt mẻ.
Vương An Nguyên thấy ông bác này của cô chướng mắt từ lâu rồi vì ông ta cậy mình có tí tiền, cũng là người từng ở phố về nên kiêu ngạo lắm. Được thêm cái là rất thích đi chùa nên cũng hay dạy đời người ta. Nếu là người khác thì đã bị cô đ.ấ.m cho phù mỏ từ lâu nhưng dù gì đó cũng là bác cô, ông ta với bố cũng rất thân thiết nên cô cũng chẳng thèm đả động. Nhưng bây giờ thì khác rồi, bố cô cũng chẳng ưa gì ông ta nên cô cũng chẳng cần mang vẻ mặt giả tạo khi tiếp xúc với Vương Đình nữa.
Ngọc Lan nghe An Nguyên nói thế thì cũng chẳng hỏi nữa vì cô cũng nhận thấy sự thay đổi của bố. Trước đó ông cũng chẳng ưa gì ba người bác kia nhưng bây giờ tự dưng lại theo phe phái đó giành đất của ông nội. Cô thất vọng nhưng cũng chỉ lực bất tòng tâm vì cô biết vụ này có cả mẹ mình tham gia. Hậu phương ủng hộ nhiệt tình thì cớ gì Vương Đình lại bỏ cuộc. Nhưng rồi ông ta cũng chỉ bị ba người còn lại lợi dụng mà thôi.
"Mẹ, mẹ nhìn con trai út của mẹ xem." Vương Đình cầu cứu bà nội An Nguyên nhưng nhận lại được ánh mắt ghét bỏ của bà. Bà chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ mang theo một khay cơm có đầy đủ thức ăn đi mất. Chắc là bà lại đến căn nhà ở gần mộ ông.
Thấy chẳng được bênh, Vương Đình mới không quậy nữa mà vùng vằng bỏ đi. Đến cổng thì gặp An Nguyên đang đứng đó, hắn định chọc giận cô nhưng rồi bị Ngọc Lan cản lại. Cô ấy ôm tay bố rồi lắc đầu, ý nói ông ta đừng nên chọc giận Vương An Nguyên.
"Người đang làm trời đang nhìn. Có đi chùa hàng trăm nghìn lần mà tâm can vẫn dơ bẩn thì cũng chẳng được Phật Tổ che chở đâu." An Nguyên khẽ liếc Vương Đình một cái. Nói xong cô vừa huýt sáo vừa kéo Diệp Phong sang nhà cậu ăn nốt số bánh khi nãy mua.
Vương Đình siết chặt tay, bị một con nhóc nói thế khiến ông ta không khỏi tức giận. Ăn không được ông ta sẽ phá cho hôi.
Diệp Phong giữ hai vai An Nguyên chơi trò "rồng rắn lên mây". Lòng thầm nghĩ sao Vương Đình dại dột quá, lại chọc đúng vào đàn sư tử. Nếu hôm nay An Nguyên không bình tĩnh thì Vương Đình đã bị đánh cho liệt từ lâu, chẳng còn sức để mà giành đất nữa.
"Nè, mày nghĩ tiếp theo bọn chúng sẽ giở trò gì?"
Vì trước khi mất ông không để lại di chúc, bây giờ nếu muốn chia đất đai thì phải có sự đồng ý của bà và đầy đủ sáu người con. Nhưng hiện tại có chú Hùng và cô Kim Ngọc phản đối nên dù có là bốn người thì cũng chẳng có quyền lấy đất làm của riêng. Chưa đạt được mục đích thì bốn người kia còn quậy dài dài, chắc chắn họ sẽ không để cho chú Hùng và gia đình sống yên.
"Chẳng phải ai đó là thần đồng Xiển giáo còn dám nghịch lại cả thiên ý sao? Chẳng lẽ kế hoạch cỏn con của mấy người phàm cũng không biết?"
Trước đây khi còn tu luyện trên núi Ngọc Tuyền, Vương An Nguyên vì năng lực của mình mà được người ta biết đến với biệt hiệu "thần đồng Xiển giáo". Sau này còn nổi tiếng hơn vì quay xe với chính đồng môn của mình, chống lại ý trời để khẳng định chính nghĩa của bản thân.
"Ừ nhỉ. Rõ ràng tao biết dùng pháp thuật mà." Cô hào hứng. Vừa định dùng thuật bói toán thì dừng lại bẻ tay răng rắc, cười nham nhở. "Thôi, lâu ngày rồi tao chưa được đánh đ.ấ.m cho thật đã."
Diệp Phong không khỏi rùng mình, thầm mong mấy người kia sẽ không giở trò gì quá đáng không lại bị bẻ xương thì lại khổ.