An Nguyên Truyện - Chương 5: Người Ta Gọi Tôi Là Tứ Lạc Thần
Cập nhật lúc: 2025-04-16 03:42:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương An Nguyên chống tay ngang qua người Diệp Phong để bảo vệ cậu bé. Vì lúc nãy cậu bé đỡ cho em một đòn nên mới bị đau. Bây giờ em sẽ bảo vệ cậu ấy. Nhưng Diệp Phong vẫn còn ý thức, cậu bé giục em mau chạy nhưng em không chịu mà cứ ở đó.
Khi rối gỗ chỉ còn cách hai đứa nhóc khoảng nửa mét, Diệp Phong khuyên An Nguyên chạy đi không được liền vòng tay lên ôm lấy đầu em. Cả hai đứa đều nhắm tịt mắt, sẵn sàng đối mặt với những chuyện sắp xảy ra. Nhưng mãi một lúc sau cả hai đứa vẫn không cảm thấy đau, cũng chẳng có gì xảy ra.
An Nguyên mở mắt, ngoảnh đầu lại thì mới phát hiện ra một hình bóng quen thuộc, là Diệp Linh. Em phấn khích đứng phắt dậy, còn không quên quay lại đỡ Phong đứng lên.
"Sao chị lại ở đây?" Em hớn hở.
"Lúc nãy các bạn nói hai đứa đang chơi thì chạy đi đâu mất. Chị không yên tâm, đồng hồ của cậu chủ có gắn định vị nên chị mới theo đó để tìm đến đây." Diệp Linh mặc một chiếc váy dài màu hồng phấn, tóc buộc kiểu đuôi ngựa. Tính cách của cô ấy khá ôn nhu và dịu dàng, vẻ ngoài cũng thế, cô ấy luôn mang cho đối phương cảm giác an toàn và ấm áp.
"Định vị á?" An Nguyên bày ra vẻ mặt thích thú, em quay sang vỗ vỗ tay Phong. "Nhà giàu ha."
Như vừa nhớ ra điều gì đó, em quay đi quay lại nhìn một vòng thì thấy con rối gỗ lúc nãy đã bất động. Em tiến đến gần, dùng ngón tay trỏ khẽ chạm vào nó mấy cái nhưng không thấy nó có phản ứng gì. Biết con rối gỗ đã bất động, em bẻ khớp ngón tay "rắc rắc" rồi đ.ấ.m đá hỗn loạn để trút giận. Vừa đánh nó em vừa nói: "Dám đánh Diệp Phong này, cho mày chừa này."
Đến khi đã thoả mãn rồi, em mới quay sang hỏi Diệp Linh: "Sao chị đánh được rối gỗ thế, chị biết võ à?''
Diệp Linh lắc đầu, cô khom lưng xuống véo nhẹ má An Nguyên: "Chị biết một ít về Đạo phù."
Em ngẩng đầu lên nhìn lại rối gỗ thì mới phát hiện trên đầu nó có dán một lá bùa. Em giơ ngón cái ra tán dương: "Lợi hại."
Diệp Linh ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Phong rồi nhờ An Nguyên đỡ cậu bé lên lưng mình. Cậu nhóc bây giờ vẫn còn đau, tuy không kêu ca nửa lời nhưng hai mày vẫn cứ nhíu chặt. Cậu bé cố lắm mới nở được một nụ cười, nhưng cũng rất gượng gạo.
Ba người họ ra sân trước chờ cô gái lúc nãy. Một lúc sau, cả ba thấy bóng hình một người nhỏ con đang bế theo một đứa trẻ từ cầu thang tiến về phía họ, theo sau là mấy chục âm hồn đi theo sau.
• Nửa tiếng trước
Sau khi cả hai con rối gỗ đi mất, Tứ Lạc mới từ từ đi đến căn phòng đó. Cô thở dài một hơi, trên tay không biết từ lúc nào mà cầm theo một chiếc quạt ngọc khẽ phe phẩy, sau đó chẳng nói chẳng rằng mà đạp vào cánh cửa khiến bản lề trên dưới đều bung ra, chiếc cửa còn bay thêm một đoạn khoảng một mét nữa mới tiếp đất. Cô đưa tay lên miệng, giả vờ như đang bất ngờ lắm: "Ôi trời ơi, cửa nẻo dạo này yếu thế nhờ!"
Trong căn phòng đó có một người phụ nữ, bà ta đang tụng niệm gì đó trong phòng, vừa nghe thấy tiếng động lớn liền quay ra nhìn. Lúc đó bà ta chỉ thấy một cô gái tóc ngắn đang nhe răng ra cười, thấy bà ta quay lại còn vẫy tay chào, thái độ vừa thân thiện vừa niềm nở.
Cô bước vào, lượn lờ quanh căn phòng một hồi rồi tặc lưỡi cảm thán: "Xịn nhỉ?"
Vương Uyển Như đang nằm trên giường bệnh, chung quanh sắp đầy củi khô và dán bùa hàng chục lá bùa với đủ những kí tự kì lạ. Trên bàn cúng cạnh giường có sắp một con hình nhân rơm có dán tên và ngày sinh của người nào đó tên "Trần Phú Quý" sinh ngày 15 tháng 6 năm 2010, giờ Dậu. Tứ Lạc đọc xong thì không khỏi lắc đầu, còn nghĩ thầm: "Thằng bé này, mệnh Thiên Lương à?"
"Mày là ai?" Những hành động của cô khiến người phụ nữ kia rất chướng mắt. Bà ta đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn cô.
Đến bây giờ cô mới có dịp nhìn kĩ người phụ nữ này. Trông gương mặt thì đoán bà ta cùng lắm chỉ hơn 40 nhưng mái tóc dài đã bạc trắng, làn da đã xuất hiện đầy vết chân chim. Lưng cũng đã gù, đôi tay nhăn nhúm nổi đầy gân xanh, chất giọng khàn đặc chẳng khác gì người già.
"Người qua đường thôi."
"Mày muốn gì?"
"Phá rối chứ làm gì nữa?" Cô nhún vai, bày ra vẻ mặt nhởn nhơ.
"Phá rối?" Bà ta nhướn mày, cười nhạt một tiếng sau đó chẳng nói chẳng rằng mà cầm lấy cây kiếm gỗ trên bàn đ.â.m thẳng vào người Tứ Lạc. Nhưng kiếm gỗ không đ.â.m được đến người cô mà dừng lại ở một đoạn cách cô khoảng 5 cm, ở trước người cô như có một lớp tường chắn vô hình đang chặn kiếm gỗ lại.
Tứ Lạc nhoẻn miệng cười một cái, lúc nào cũng bày ra vẻ mặt nhởn nhơ với nụ cười đểu cáng, trông rất đểu cáng. Nhưng nụ cười ấy lại khiến kiếm gỗ gãy làm bốn phần. Người phụ nữ kia vô cùng hoảng hốt, bà ta ngẩng đầu lên định chất vấn thì thấy trên trán cô xuất hiện một hoa điền có dạng bốn nửa trái tim chụm vào nhau, có lấp lánh ánh sáng màu xanh da trời.
"Mày... rốt cuộc mày là ai?" Bà ta ấp úng.
"Chuyện này à?" Cô khẽ nhăn mặt, còn đưa tay lên cằm giả vờ đăm chiêu suy nghĩ gì đó, một lúc sau mới đáp. "Hình như vừa nãy mấy người kia gọi tôi là cái gì đó Tứ Lạc Thần. Tôi thấy cái tên Tứ Lạc này cũng hay phết, nếu bà muốn làm thân với tôi thì cứ gọi như vậy cũng được."
Nói xong, cô khẽ cong môi rồi nhếch mày liếc sang phía bàn cúng, con hình nhân rơm và những lá bùa lập tức bốc cháy. Sau khi cháy hết còn có một cây cỏ tứ diệp mọc lên từ đống tro.
Còn người phụ nữ kia, bà ta quay lại thấy đám cháy thì lập tức lao tới dập lửa. Nhưng chưa kịp đến nơi thì mọi thứ đã cháy hết. Bà ta nắm lấy vốc tro rồi ôm đầu gào khóc thảm thiết. Trông người đàn bà ấy bây giờ chẳng khác nào một kẻ điên.
Cả người bà ta run rẩy, đôi mắt đỏ ửng, hai má ướt sũng vì vừa rồi khóc. Bà ta liếc mắt lên nhìn cô, ánh mắt tràn ngập sự thù hận, bà ta quát lớn: "Tại sao lại hại con tao?"
Tứ Lạc khẽ nhíu mày, cô trừng mắt nhìn ả ta, ánh mắt dần trở nên sắc lạnh: "Con cô là con, vậy còn con của người khác là cái gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/an-nguyen-truyen/chuong-5-nguoi-ta-goi-toi-la-tu-lac-than.html.]
Cô tiến đến gần ả ta, chiếc quạt ngọc trên tay đã đóng từ bao giờ. Cô khẽ khom lưng, mặt đối mặt với người phụ nữ kia, dùng quạt nâng mặt ả ta lên, giọng nói dần trở nên đanh thép: "Chính sự ích kỷ với thiếu trách nhiệm của cô đã khiến con cô phải chết, nhưng cô lại đổ hết tội lỗi lên đầu người khác. Cô theo học thứ tà ma ngoại đạo rồi làm hại biết bao nhiêu người vô tội, không những hại đến tính mạng của họ mà còn không cho họ được siêu thoát." Cô siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm. "Cô làm như thế không những không giúp con trai cô sống lại mà còn càng gây thêm tội nghiệt cho mẹ con hai người. Việc hay thì nhác mà việc dở thì hăng."
Người phụ nữ này họ Cao tên Bích, 32 tuổi, là một góa phụ. Khi ả ta mang thai được ba tháng thì chồng bị tai nạn và qua đời. Sau đó vì quá đau lòng mà sa đọa vào rượu bia và thuốc lá, ngày ngày dày vò bản thân và đứa con trong bụng. Khi sinh con ra lại không để ý đến nó, con trai bị bệnh nhưng cũng mặc kệ.
Cậu bé Phú Quý từ lúc mới sinh đã mắc bệnh tim bẩm sinh, sau đó liên tục mắc bệnh vặt, cũng may là có ông bà nội ngoại hai bên chăm sóc và đưa đi chạy chữa khắp nơi. Nhưng vì khi mang thai, Cao Bích buông thõng bản thân quá mức, gia đình lại không đủ điều kiện nên bệnh càng ngày càng trở nặng do đó mới dẫn đến cái chết.
Cao Bích sau khi nghe tin con c.h.ế.t thì không hiểu vì sao lại hoá thành kẻ điên, liên tục đến bệnh viện chửi rủa. Sau đó không biết theo ai học pháp mà quay trở lại trả thù, làm hại đến biết bao nhiêu con người.
Ả ta đứng dậy, vẫn nhìn chằm chằm cô, quát: "Liên quan gì đến mày?"
"Ồ." Cô lại mở quạt ngọc, phe phẩy che miệng. "Hình như không liên quan đến tôi thật."
Nhưng một giây sau cô lại khẽ nhíu mày, bày ra vẻ mặt "tôi đùa đấy": "Ơ đâu, rõ ràng có liên quan mà." Cô liếc mắt sang Vương Uyển Như đang nằm trên giường. "Nhỏ này người nhà tôi."
Cao Bích trừng mắt, con ngươi khẽ chuyển động, hai tay đưa ra đằng sau lưng như đang mưu đồ gì đó. Vài giây sau cô ta rút ra một con d.a.o găm, chẳng nói chẳng rằng liền đ.â.m vào bụng Tứ Lạc. Nhưng d.a.o chưa đ.â.m tới đã bị cô dùng tay chặn lại, đồng thời tay cô ta cũng bị vặn ngược ra sau.
"Nói, ai đã chỉ cô làm mấy trò này?" Chỉ mất tích có một năm mà có thể gây biết bao sóng gió, ma pháp lại toàn là cấp cao. Hơn nữa cô cảm thấy con ả này cũng chẳng để tâm đến con trai mình cho lắm, cô đốt búp bê rơm mà cũng chẳng đau khổ được bao lâu. Người dẫn dắt bà ta ắt hẳn phải rất lợi hại, nhưng lại theo tà đạo, cũng quá là uổng phí tài năng đi.
Không có một loại phép thuật nào dùng sinh mạng để hiến tế đổi sinh mạng cả, trừ khi nó là cấm thuật. Nhưng số lượng tính mạng trao đổi lại quá nhiều, cả việc ả ta cố tình giam những linh hồn kia lại nữa, có lẽ thân xác chỉ là cái cớ, cái đem đi hiến tế chính là linh hồn. Vả lại, vừa rồi cô đã phát hiện trên cổ của ả có một ấn chú, cô không hiểu ý nghĩa của nó là gì nhưng chắc chắn đang có người đứng sau điều khiển ả ta làm những chuyện này.
Ả ta không chịu khai mà cứ vùng vẫy mãi, nhưng có lẽ vì cô quá khoẻ nên ả chẳng làm được gì, hai tay vẫn bị cô khoá chặt. Cô thấy vậy thì dùng hai ngón tay điểm vào một huyệt trên người ả, tức thì người phụ nữ đó ngồi im bất động. Cô đi đến trước mặt ả ta và ngồi xổm xuống, nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mặt: "Không nói thật à?"
Thấy ả không có phản ứng gì, cô chỉ nhoẻn miệng cười đểu một cái rồi không biết từ đâu lấy ra một chiếc lông gà, cô bắt đầu quét nhẹ vào hông, tai và lòng bàn chân Cao Bích. Ả ta mím môi, cố nhịn cười nhưng một lúc sau vẫn là không nhịn được nữa mà cười phá lên.
"Đừng...đừng...tao nói." Ả ta lắp bắp.
Đến bây giờ cô mới chịu dừng lại và ngồi khoanh chân xuống đất, mặt đối mặt ả ta, khẽ hếch mặt: "Nói đi."
"Tao không biết rõ vị cao nhân đó là ai, nhưng lòng bàn tay ngài có một kí tự..." Ả ta nhìn chằm chằm lên hoa điền trên trán cô, gật đầu lia lịa. "Đúng, đúng, rất giống."
Tứ Lạc khẽ nghiêng đầu, giống hoa điền trên trán cô sao? Cô hỏi lại thêm một lần nữa để khẳng định: "Cô nói thật không?"
"Cũng không giống lắm, nó phát ra ánh sáng màu đen tím, không phải màu xanh giống cô."
Tứ Lạc khẽ nhăn mặt, cô không thấy một dấu hiệu bất thường nào trên khuôn mặt ả ta, cô khẳng định ả không nói dối. Người có kí tự trên tay giống hoa điền của cô, lại phát ra ánh sáng màu đỏ, lẽ nào...
Cô lại mở quạt ngọc phe phẩy, cô từ từ đứng lên rồi cúi xuống nhìn Cao Bích, nở một nụ cười ranh mãnh. Lúc đầu ả ta có hơi không hiểu nụ cười này, nhưng không để ả kịp suy nghĩ gì nhiều mà chỉ trong giây sau ả đã ngã vật ra đất và bất tỉnh ngay tức khắc.
Tứ Lạc búng tay một cái, những lá bùa, kiếm gỗ, hình nhân treo quanh căn phòng ngay lập tức cháy rụi. Cô vòng ra sau lưng ả ta rồi lấy ra một tờ giấy đồ lại ấn kí trên cổ kia, đợi lúc về sẽ nghiên cứu sau. Sau đó cô liền đặt tay lên cổ ả ta, nhắm mắt niệm chú, dùng sức mình để xoá đi ấn kí điều khiển kia. Không biết khi tỉnh lại ả có nhớ những chuyện bản thân đã làm trong suốt bằng ấy năm không, nhưng dù gì ả cũng phải trả giá cho những sai lầm của mình bởi vì ả không hoàn toàn bị người khác khống chế mà ý thức vẫn có phần tự chủ cao. Ví dụ điển hình nhất là trường hợp vừa rồi, nếu hoàn toàn bị kiểm soát thì ả có cười đến c.h.ế.t cũng chẳng hé ra nửa lời.
Xong xuôi, cô bế Vương Uyển Như lên rồi đưa cô bé xuống sân đồng thời phá bỏ lớp Đạo gia cang khí để cùng các linh hồn đoàn tụ với Nguyên và Phong. Tứ Lạc đặt Vương Uyển Như xuống đất, cô cúi xuống nhìn An Nguyên, nghiêng đầu cười cười: "Bị thương rồi hả?"
Em gật đầu, ngẩng lên nhìn Diệp Phong đang mặt nhăn mày nhó trên lưng Diệp Linh: "Em chỉ bị trầy da một tí thôi, cậu ấy bị thương nặng hơn em nhiều."
Cô gật đầu ý bảo "chị hiểu rồi", cô đặt tay lên vai Diệp Phong rồi nhắm mắt lại. Tức thì, chỗ tiếp xúc ấy phát ra một luồng sáng màu xanh da trời. Nửa phút sau khi cô bỏ tay xuống, Diệp Phong ngay lập tức trở lên tỉnh táo, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn cô: "Cảm ơn chị."
Cô gật đầu coi như chấp nhận lời cảm ơn. Diệp Phong đã khoẻ, cậu nói với Diệp Linh: "Chị ơi, cho em xuống."
Diệp Linh gật đầu, cô thả Diệp Phong xuống rồi khẽ gật đầu với Tứ Lạc. Cô cũng chớp mắt một cái để đáp lại cái gật đầu ấy. Hai người bọn họ hình như có quen biết từ trước thì phải.
Vương An Nguyên đến lúc này mới phát hiện ra trên trán Tứ Lạc có một hình vẽ gì đó, nó còn lấp lánh và phát ra ánh sáng nữa. Em hỏi cô ấy: "Chị ơi, trên trán của chị..."
Tứ Lạc mỉm cười, cô cúi xuống hỏi hai đứa nhóc: "Sao? Thấy đẹp không?"
Hai đứa trẻ gật đầu, đồng thanh: "Dạ đẹp."
Cô xoa đầu hai đứa bé, đột nhiên hai mắt phát ra một thứ ánh sáng xanh, hai đứa trẻ khi nhìn thấy nó thì lập tức ngất đi mà không rõ nguyên nhân. Cô đỡ cả hai đứa trẻ rồi quay sang nói với Diệp Linh: "Những chuyện tiếp theo chắc phải nhờ cô rồi."