An Nguyên Truyện - Chương 4: Tớ Sẽ Bảo Vệ Cậu, Vương An Nguyên

Cập nhật lúc: 2025-04-15 16:32:19
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Hai đứa tí nữa không được hét lên đâu đấy."

 

Khi cô vừa nói hết câu, đột nhiên có những chùm sáng xanh đỏ đồng loạt hiện lên trong không gian. Ban đầu An Nguyên còn tưởng đó là những con đom đóm nhỏ, nhưng mà có đom đóm nào phát ra ánh sáng đỏ cơ chứ. Hơn nữa, nhìn nó giống những đôi mắt hơn là đom đóm nhiều.

 

Hai đứa nhóc vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y cô gái kia, nép mình sau người cô ấy. Cô quay sang nhìn hai đứa nhóc cười cười rồi lại quay sang chỗ mấy ánh sáng nhỏ kia chẹp miệng, nói với giọng điệu trách móc: "Này này, ma thì cũng phải xuất hiện đẹp đẽ một tí chứ. Ở đây trẻ con không, đừng dọa hai đứa sợ."

 

Chỉ vài giây sau, hàng hoạt những cái bóng trắng, xanh, đen, đỏ hiện lên. Những cái bóng này không có hình dạng rõ ràng, giống như những làn khói đủ màu sắc. Còn những chùm sáng lúc nãy chính là mắt của chúng. 

 

Hai đứa nhóc đứng nấp sau lưng chị gái mới gặp, còn bám chặt lấy áo cô. Không cần hỏi cũng biết bọn họ là những hồn ma rồi, nhưng mà sao một chỗ lại có nhiều hồn ma thế kia, ma cỏ mà cũng sống theo bầy đàn hay sao. Lúc trước An Nguyên xem phim rõ ràng thấy ma có mặt mũi hẳn hoi, nếu làn da không trắng bệch, tóc không dài thòong lòong, bàn chân có chạm đất thì cũng chẳng khác con người bao nhiêu. Nhưng thực tế đúng là khác phim ảnh mà.

 

Cái bóng lớn nhất quỳ xuống dập đầu kính cẩm, những cái bóng còn lại đồng loạt làm theo y hệt. 

 

"Tứ Lạc thần, sao người lại ở đây?" Một giọng nói nữ cất lên, nó phát ra từ cái bóng cao nhất. Thật ra giọng của các âm linh nghe cũng chẳng khác giọng người bình thường là bao nhưng nó có phần vang hơn và còn dội lại mấy lần. 

 

"Tứ Lạc... thần?" Cô gái kia chớp chớp mắt rồi chỉ vào bản thân. "Cô vừa gọi tôi đấy à?"

 

"Vâng." 

 

"Đi dạo, chỉ là đi dạo thôi." Cô ấy gãi đầu, cười gượng.

 

Cô quay sang nhìn hai đứa bé, khom lưng: "Đừng sợ, ở đây đều là ma nhi, chỉ có linh hồn vừa nói chuyện với chị là ma người lớn. Hai đứa không cần phải sợ." Cô ấy mím môi, hai mắt chớp chớp. "Nếu bọn họ đã gọi chị là Tứ Lạc rồi, thì hai đứa cũng cứ gọi chị như vậy đi."

 

Cả hai đứa nhóc chỉ biết gật đầu.

 

Cô kéo hai đứa nhóc ra đằng trước, hồ hởi: "Chào mọi người đi hai đứa."

 

Phong và Nguyên tuy không hiểu nhưng vẫn vẫy tay chào. Chợt nghe thấy giọng nói của một cậu bé, nó phát ra từ cái bóng màu trắng cách đó không xa: "Hai cậu cũng bị bắt đến đây à?" 

 

An Nguyên lắc đầu, cảm giác sợ sệt lúc đầu không còn nữa thay vào đó là sự phấn khích trào dâng mãnh liệt: "Không phải, bọn tớ đến đây để cứu người." 

 

Diệp Phong tiếp lời, chỉ vào An Nguyên: "Chị họ của bạn ấy bị bắt đến đây."

 

"Thì ra là vậy." Cô ma nữ kia nói.

 

Tứ Lạc ngồi xuống rồi kéo hai đứa nhóc ngồi theo, cô nói với các âm linh: "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi."

 

Các hồn ma gật đầu, có hành động ngồi xuống y như bọn cô, có điều bọn họ vẫn cứ lơ lửng trên mặt đất, hình dáng dặt dà dặt dẹo trông chẳng giống ai.

 

"Đầu đuôi chuyện này là như thế nào?" Cô hỏi.

 

Ma nữ đáp: "Tôi vốn là thần thổ mẫu ở đây." 

 

"Hả?" Tứ Lạc mím môi, ngữ điệu như thể vừa nghe được chuyện gì bất ngờ lắm. "Vậy sao cô lại trở thành một âm hồn thế này?"

 

"Chuyện này phải bắt đầu nói từ hai năm trước, từ khi người phụ nữ kia chuyển đến đây. Bà ta có một đứa con trai, nhưng đứa trẻ ấy đã mất 13 năm trước tại trạm y tế này. Bà ta không chấp nhận sự thật, suốt ngày đến gào khóc bắt mọi người trả lại con gái của bà ta. Nhưng sau một năm không ai thấy bà ta xuất hiện nữa, mọi người đều nghĩ rằng bà ta đã chấp nhận cái c.h.ế.t của con trai." Thần thổ mẫu thở dài, tuôn ra một luồng khí lạnh làm hai đứa trẻ sởn gai ốc. "Chỉ một năm sau đó, liên tiếp những biến cố ập đến đây. Có rất nhiều đứa trẻ vừa sinh ra đã bị bệnh rồi c.h.ế.t yểu, trạm trưởng sau đó nợ nần triền miên, bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật của con trai bà ta lúc đó không hiểu vì sao mà lại treo cổ tự tử. Trạm xá này sau đó càng ngày càng vắng bóng người, cuối cùng lại bị bỏ hoang. Những căn nhà xung quanh cũng dần dần chuyển đi mà không rõ lý do."

 

Tứ Lạc suy nghĩ đôi giây rồi hỏi: "Theo như lời cô nói thì chuyện này có liên quan đến người đàn bà đó?"

 

Ma nữ gật đầu, nói tiếp: "Hai năm trước bà ta trở về đây, mang theo rất nhiều dụng cụ hành pháp. Bên cạnh đó còn có hai con rối gỗ và một đứa trẻ 8 tuổi."

 

"Hai con rối gỗ đó là hai chú lúc nãy, phải không thổ mẫu thần?" An Nguyên chen lời.

 

Thổ mẫu gật đầu, có chút xúc động vì lâu lắm rồi nàng mới được nghe ba chữ "thổ mẫu thần" này. 

 

"Hai con rối gỗ đó có nhiệm vụ đi tìm những đứa trẻ con theo yêu cầu của bà ta. Bà ta sẽ dùng tà chú để tìm kiếm những kẻ có mệnh căn giống con gái mình, mỗi tháng sẽ hiến tế một đứa." Thổ mẫu nhìn một lượt qua các ma nhi. "Chúng đều là nạn nhân."

 

Tứ Lạc đưa tay xoa xoa đầu một ma nhi gần nhất, cảnh tượng này làm hai đứa nhóc rất kinh hãi vì chị gái trước mặt có thể chạm vào hồn ma. Cô hỏi: "Mấy đứa c.h.ế.t như thế nào?" 

 

Một ma nhi đáp: "Bà ta thiêu sống bọn em."

 

Tứ Lạc và An Nguyên đồng thời siết chặt tay, hai bên huyệt thái dương giật giật, ánh mắt tràn ngập vẻ tức giận. Diệp Phong quay sang nhìn hai người bọn họ rồi giật mình thon thót. Cậu bé cảm thấy hai người trước mặt giống nhau đến lạ thường, hai người họ giống như phiên bản lớn và nhỏ của nhau vậy.

 

"Nhiều đứa trẻ mất tích như thế, lẽ nào mấy chú công an không điều tra sao?" An Nguyên hỏi.

 

Tứ Lạc quay sang nhìn em, hỏi: "Em có nhớ lớp sương mù dày đặc bên ngoài không?"

 

An Nguyên gật đầu.

 

"Có tìm cũng tìm không ra." 

 

Lớp sương mù ấy có tà khí, mục đích là để che mắt thiên hạ. Người ngoài tìm không thấy, người bên trong chạy không thoát. Cũng giống như An Nguyên lúc nãy, rõ ràng chỉ đi theo một hướng nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó lại trở lại bệnh viện, chính vì vậy nên cơ quan điều tra không thể tìm ra chân tướng vụ án này. Nếu cảnh sát có theo đuôi hai con rối gỗ thì cũng bị lớp sương mù che mất và bị tà khí dẫn dắt, sẽ không ai có thể tìm được nơi này.

 

An Nguyên nghe xong đã hiểu ngay, nếu em đi một vòng vẫn không thoát khỏi đây thì những đứa trẻ bị bắt có cơ hội cũng không thể bỏ trốn. Người bên trong không thể ra ngoài thì người bên ngoài cũng không thể vào trong.

 

Thổ mẫu ghé vào tai Tứ Lạc, nói nhỏ: "Người có thấy con bé này nói chuyện giống y hệt người lớn không?"

 

Tứ Lạc khẽ gật đầu, khẽ liếc sang Vương An Nguyên rồi thì thầm: "Chắc hay đọc trinh thám nên vậy, thông cảm đi."

 

An Nguyên bị nói xấu mà không biết gì, em thấy hai người kia nhìn mình thì chỉ biết ngẩn ra. Em biết hai người bọn họ đang nói xấu em, nhưng mà em cũng mặc kệ.

 

"Vậy còn cô thì sao? Tại sao từ một thổ mẫu lại trở thành một hồn ma thế này?" 

 

"Tôi biết được những việc xấu bà ta làm nên đã ra tay ngăn cản. Nhưng bà ta lại dùng kế hút mất linh hồn của tôi, khiến tôi trở thành một hồn ma vất vưởng như người đang thấy. Bà ta cũng giam bọn tôi ở đây, không cho chúng tôi cơ hội được siêu thoát."

 

"Khỉ thật." Tứ Lạc nghiến răng kèn kẹt, đôi mắt vì tức giận mà nổi đầy những tia gân máu. Dáng vẻ thân thiện lúc nãy biến mất, thay vào đó là sự tức giận ngập tràn, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

 

Thổ mẫu và cái ma nhi quỳ rạp xuống, cầu xin: "Tứ Lạc thần, mong người hãy giúp chúng tôi."

 

Cô ấy đứng lên, phủi qua quần áo rồi gật đầu: "Mọi người không cần nhờ tôi cũng giúp. Đừng quỳ nữa, ngại quá." Vừa nói cô vừa làm mặt quỷ, cô ấy đúng là không thể nào nghiêm túc nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/an-nguyen-truyen/chuong-4-to-se-bao-ve-cau-vuong-an-nguyen.html.]

 

"Vậy bọn em phải làm gì?'' Diệp Phong và An Nguyên đứng lên phủi quần, hai đứa nhìn Tứ Lạc, ánh mắt tràn đầy hi vọng.

 

Cô cúi xuống, cười mỉm: "Cho hai đứa làm thịt hai con rối gỗ." Cô xoa đầu hai đứa nhóc. "Làm được không?"

 

An Nguyên gật đầu, trông rất tự tin. Diệp Phong thấy vậy cũng gật đầu theo bạn.

 

Sau đó, An Nguyên và Diệp Phong dẫn nhau đi quanh trạm xá để chuẩn bị cho kế hoạch bài trừ hai con rối gỗ của mình. Đằng sau bệnh viện có một mảnh vườn nhỏ, hai đứa lòng vòng một hồi để tìm xem có gì đáng dùng được không. 

 

"Có cần chị giúp gì không?" Tứ Lạc chắp tay sau lưng đi sau hai đứa nhóc, nhoẻn miệng cười toe. Thật ra việc đánh bại hai con rối gỗ ấy đối với cô dễ như trở bàn tay, nhưng trông Vương An Nguyên thích thú thế kia, con bé sẽ không chịu ngồi im xem người ta làm trò đâu.

 

"Dạ không." An Nguyên vội vã ngó đầu nhìn hết chỗ này đến chỗ khác nhằm tìm những vật dụng cần thiết. Cuối cùng em nhặt một sợi dây thừng dài rồi mới tách nhỏ nó ra, một bên buộc vào gốc cây, một bên buộc vào ống nước. Khoảng cách từ sợi dây đến mặt đất chỉ khoảng 30cm. Tiếp theo, em ôm khá nhiều lá cây khô rải đều về phía trước đoạn dây ấy.

 

Xong xuôi, em đứng lên phủi tay rồi quay lại hỏi Tứ Lạc. "Chị có bật lửa hay vật gì có thể tạo ra lửa không chị?"

 

"Lửa hả?" Cô ậm ừ rồi lấy ra ba lá bùa giấy từ trong túi quần đưa cho An Nguyên. "Nè, cho em."

 

An Nguyên nhận lấy ba lá bùa, mặt em ngẩn ra: "Chị ơi, cái này dùng sao?"

 

"Lúc cần đốt cái gì thì em chỉ cần nhìn chằm chằm nó, nhìn như thế này này." Cô căng mắt ra nhìn chằm chằm vào An Nguyên khiến em không khỏi rùng mình. "Rồi nói với nó là em muốn lửa, bao nhiêu lửa cũng được."

 

"Ồ." An Nguyên thích thú. Từ lúc những linh hồn kia quỳ trước mặt chị gái này em đã biết cô ấy không phải người bình thường. Hình như thổ mẫu gọi chị ấy là thần gì đó, vậy xem ra chị ấy rất lợi hại. "Cảm ơn chị."

 

"Mà cưng ơi, em biết sợi dây thừng này là của ai không?" Tứ Lạc cúi đầu xuống, mặt đối mặt An Nguyên, nở một nụ cười u ám.

 

An Nguyên không có phản ứng gì với nụ cười này của cô nhưng Diệp Phong thì có. Cậu bé kéo em ra sau lưng, dang hai tay như bảo vệ cô bé rồi ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt rất quyết liệt. 

 

"Chị muốn gì?"

 

Tứ Lạc khẽ cau mày, cô gõ nhẹ vào trán thằng bé, giọng đầy nghi hoặc: "Ý cưng là sao?"

 

"Em không nói chị." Cậu bé khẽ di chuyển tầm mắt lên trên. "Chị chính là bác sĩ đã treo cổ tự tử đó đúng không?"

 

Sau lưng Tứ Lạc có một âm linh, vấn đề là hồn ma này lại thấy rõ hình dạng và khuôn mặt chứ không phải một làn khói đầy màu sắc như những linh hồn trước đó. Diệp Phong thấy ma nữ ấy mặc áo blouse nên mới đoán âm linh đó chính là bác sĩ đã treo cổ tự tử lúc nãy thổ mẫu thần kể. Cậu bé đứng lên trước bảo vệ An Nguyên là vì nghe thấy câu hỏi của Tứ Lạc và nhìn thấy âm linh kia. Chiếc dây thừng đó chắc chắn là cái khi còn sống cô ta đã dùng để tự tử, cậu bé lo sợ ma nữ kia sẽ làm hại An Nguyên.

 

Tứ Lạc quay đầu ra sau rồi chỉ cười cười: "Cô ấy không làm hại các em đâu."

 

Ma nữ đó gật gật đầu, miệng mấp máy gì đó nhưng lại không phát ra âm thanh. Tứ Lạc gật đầu với ma nữ rồi nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ giúp mọi người mà. Còn bây giờ mau đi tìm những người còn lại và trốn đi."

 

Ma nữ gật đầu, vẫy tay tạm biệt ba người kia rồi bay đi trốn. Sau khi ra khỏi căn phòng ở tầng một, Tứ Lạc đã bí mật lập ra một bức cang khí của Đạo gia để bảo vệ những âm linh kia. Cô sợ vào lúc giao chiến với người đàn bà trong căn phòng đó sẽ ảnh hưởng đến bọn họ.

 

"Cô ấy nói gì vậy chị?" An Nguyên kéo Phong sang một bên rồi hỏi cô.

 

"Không có gì đâu, cô ấy muốn cảm ơn hai đứa thôi." Tứ Lạc chắp hai tay ra sau lưng rồi khom lưng nhìn An Nguyên. "Bây giờ nhóc muốn dụ hai người kia đi bằng cách nào?"

 

An Nguyên ngẩng lên rồi chỉ cười "hì hì", vẻ mặt trông thần thần bí bí. Em thì thầm vào tai Phong cái gì đó một lúc, cậu bé gật đầu xong thì lập tức chạy đi. Còn em dắt tay Tứ Lạc đến cầu thang nấp ló một lúc, đến khi nhìn thấy Diệp Phong thì em mới quay lại dặn cô ấy: "Chị lên đó trước đi, em sẽ dụ tên còn lại đi." 

 

Vừa nói dứt câu thì hai người họ thấy một tên rối gỗ chạy xuống, hình như là đuổi theo Diệp Phong. An Nguyên cũng nhân cơ hội đó chạy lên tầng ba, nơi người đàn bà kia đang giam giữ Uyển Như. Em đứng trước mặt tên rối gỗ còn lại làm ra toàn những hành động kì lạ nhằm để khích tướng nó. Khi thấy nó có động tác như muốn lao đến bắt mình thì em mới co chân nhanh chóng chạy mất. 

 

Lúc nãy em đã bàn với Diệp Phong rằng hai đứa sẽ dụ hai tên rối gỗ đi để chị gái kia có thể vào trong căn phòng đó. Diệp Phong là người đầu tiên, sau đó đến em, hai đứa chạy vòng vòng đến khi gặp được nhau rồi thì dụ hai tên rối gỗ ra đằng sau để chúng vấp dây rồi ngã xuống đám lá khô kia. Khi ấy em sẽ dùng bùa của 001 đốt bọn chúng, đằng nào thì gỗ cũng bén lửa mà.

 

Chạy lòng vòng một lúc cuối cùng em cũng đuổi kịp Diệp Phong. Hai đứa nắm tay nhau, chạy như bay ra đằng sau bệnh viện, khi nhìn thấy đống lá, cả hai nhìn nhau như ngầm hiểu ý rồi chạy chậm lại, vượt qua đoạn dây kia rồi chạy thêm một đoạn nhỏ. Đợi khi hai con rối gỗ bị vấp dây, An Nguyên nhanh chóng quay lại rồi ra lệnh cho lá bùa: "Cháy, cháy đi, cháy to lên."

 

Tức thì, một ngọn lửa lớn bùng lên che tầm mắt hai đứa. Đám lá khô lúc nãy cháy sạch chỉ trong vài giây, Vương An Nguyên còn thổi phù phù vào đám cháy để tiếp sức. Diệp Phong khều tay em, hỏi: "Cách của cậu có được không?"

 

Em mím môi, lắc đầu: "Không biết."

 

Một lúc sau khi ngọn lửa tắt dần, hình bóng của hai con rối gỗ từ từ hiện ra. Hai đứa vội lùi lại vài bước, bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh. Thật ra hai con rối gỗ lúc nãy đã kịp thời đứng dậy và lùi lại, nhưng các chi tiết cũng đã bị cháy xém. 

 

An Nguyên thở dài một hơi để lấy lại bình tĩnh, Tôn Tử¹ nói rồi “người giỏi dùng binh, gặp kẻ mạnh không khinh suất, gặp kẻ yếu không khinh thường, biết tiến thoái tùy cơ, không vì thuận mà mừng, không vì nghịch mà lo²”. Em đưa một lá bùa cho Diệp Phong, căn dặn: "Cậu dán lá bùa này vào tên bên trái, tôi là tên bên phải."

 

[¹ - Tôn Tử: là một nhà quân sự, triết gia nổi tiếng sống vào thời Xuân Thu (khoảng thế kỷ 5 TCN) ở Trung Quốc. Ông là tác giả của “Tôn Tử Binh Pháp” — bộ sách chiến lược quân sự được xem là cổ xưa nhất và có ảnh hưởng sâu rộng nhất trong lịch sử nhân loại.

 

² - năm ở thiên 9 "Hành Quân" trong bộ sách "Binh Pháp Tôn Tử".]

 

Diệp Phong gật đầu, hai đứa đợi ngọn lửa tắt hết rồi mới xông lên. Vương An Nguyên luồn lách để thoát khỏi sự tấn công của rối gỗ, chỉ trong chưa đầy mười giây em đã thành công dán lá bùa lên chân nó. Tức thì, một ngọn lửa lớn bùng lên, con rối gỗ lúc nãy cũng lập tức đứng im và không còn cử động được nữa. 

 

Em quay qua phía Diệp Phong thì thấy cậu ta đã bị con rối gỗ kia nhấc bổng lên, lá bùa trong tay cậu bé đã không còn. Nó bay thẳng vào đám lửa lớn kia, trong chưa đầy một giây đã cháy rụi. Ba lá bùa chị gái kia cho em đã dùng hết, nhưng vẫn còn một tên chưa xử lý xong. Bây giờ em phải cùng với Diệp Phong đánh bại nó.

 

An Nguyên siết chặt tay, em nhặt bừa một cây gậy ở gần mình nhất rồi lao đến quật thật mạnh vào tay con rối gỗ kia. Nhưng đã là rối thì làm gì biết đau, nó vẫn không chịu thả Diệp Phong. Em liên tiếp giáng những gậy thật mạnh vào con rối gỗ kia. Sau một lúc, có lẽ cảm thấy vướng tay vướng chân nên nó đã chịu thả Diệp Phong. 

 

Em kéo Diệp Phong ra sau lưng mình, dặn: "Tôi có võ, cứ để tôi lo."

 

Em siết chặt cây gậy trong tay, hừng hực quyết tâm lao đến quật rối gỗ. Nhưng em chỉ là một đứa trẻ con, vốn khó để đấu lại người lớn, đây còn là một con rối gỗ vốn chẳng biết đau. 

 

Rối gỗ không né mà cứ đ.ấ.m tới, cây gậy trong tay em cũng bị nó giằng lấy, bẻ thành đôi thành ba rồi quăng đi. An Nguyên siết chặt nắm đấm, thân thủ nhanh nhẹn tránh né những cú đ.ấ.m chí mạng của rối gỗ. Nhưng dần dà thể lực cũng cạn, động tác của em ngày càng chậm và yếu hơn. 

 

Đến lúc thể lực sắp cạn kiệt, em đành kéo theo Diệp Phong chạy đi, vừa chạy vừa thở dốc. Nhưng cũng chẳng chạy được bao xa, Diệp Phong chạy đằng sau đã nhanh chóng bị rối gỗ tóm lại. Vương An Nguyên chẳng còn cách nào khác, em đành phải quay lại đạp vào tay rối gỗ để cứu Diệp Phong.

 

Nhưng khi em còn chưa kịp đứng vững thì tay còn lại của rối gỗ đã đ.ấ.m xuống. Khi đó An Nguyên chỉ kịp đưa tay lên che mặt và thầm ước mong bản thân sẽ không sao. Vài giây sau, em cảm thấy bản thân bị cái gì đó đập vào người rồi em và thứ ấy đồng thời bị văng ra xa, nhưng hình như không phải là nắm đ.ấ.m của rối gỗ.

 

Khi tiếp đất, em cảm thấy hình như có ai đó đang ôm lấy đầu mình. Em mở mắt ra thì mới phát hiện người đó là Diệp Phong, vừa rồi cậu bé đã lao lên trước đỡ cho em thoát khỏi nắm đ.ấ.m của rối gỗ. Cả người cậu bé run rẩy, mi tâm nhíu chặt, hai tay vẫn ôm chặt lấy An Nguyên.

 

An Nguyên ngồi dậy, hỏi Phong: "Có sao không?"

 

Cậu nhóc cắn môi, lắc đầu ý bảo không sao nhưng có lẽ vì đau nên trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng. Cậu bé chống tay định ngồi dậy nhưng vừa nhấc người lên một tí đã lập tức ngã xuống. Tuy nhiên, Diệp Phong vẫn cố gắng chống tay xuống đất để đẩy người mình ngồi dậy, cậu bé cắn răng: "Tớ sẽ bảo vệ cậu, Vương An Nguyên."

 

An Nguyên định đỡ cậu bé ngồi dậy nhưng lại thấy rối gỗ đang đến gần nên mới đứng lên dang tay bảo vệ Diệp Phong. Em xông lên muốn đẩy rối gỗ ra xa Phong nhưng cũng rất nhanh đã bị nó nắm lấy và quăng đi. Đến bây giờ cả hai đứa nhóc đã nằm bẹp dí trên nền đất xám xịt, còn con rối gỗ to lớn kia thì đang tiến về phía hai đứa nhóc. Biết mình đánh không lại, An Nguyên cố gắng đẩy người mình ngồi dậy sau đó chống tay ngang qua người Diệp Phong. Lúc nãy cậu ta đỡ cho em một đòn mới bị như thế này, vậy bây giờ em sẽ bảo vệ cậu ấy.

 

Loading...