An Nguyên Truyện - Chương 2: Vậy Thì Tớ Cũng Không Sợ

Cập nhật lúc: 2025-04-14 15:57:46
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bắt đầu vào năm học mới, các bạn nhỏ đều rất háo hức đến trường vì trước khi đi học, các em đã được phụ huynh sắm sửa toàn bộ đồ dùng học tập mới, nào là sách vở, cặp sách, hộp bút rồi bút chì, thước kẻ, bộ sáp màu,... Các em ai nấy đều muốn đến trường thật nhanh để khoe với các bạn xem mùa hè này đã được đi chơi ở đâu, làm được những gì, nhưng trên hết là khoe đồ mới.

 

Nhưng không phải là tất cả, thay vào đó có rất nhiều bạn không muốn đi học, không muốn đến trường, một ví dụ điển hình cho trường hợp này chính là cô cháu gái nhỏ của ông Vương, Vương An Nguyên.

 

"Nguyên, dậy đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng nhanh để đi học nè con."

 

Mẹ của bé Vương An Nguyên, cô Cố Vũ Đình đang nỗ lực gọi đứa con gái bướng bỉnh của mình dậy để đi học. Suốt mùa hè này, ngày nào con gái của cô dậy rất sớm để tưới cây cho ông rồi chuẩn bị dụng cụ theo ông khám bệnh. Nhưng nó lại không áp dụng vào những ngày phải đi học, con bé cứ nằm lì chẳng chịu dậy.

 

Gọi không được, cô Vũ Đình lại tung chiêu cũ, đó là cù lét. Vương An Nguyên có cứng đầu thế nào thì cũng chịu thua trước tuyệt chiêu này của mẹ.

 

Cô bé đi ra ngoài sân giếng đánh răng, rửa mặt một cách chậm chạp. Xong xuôi, An Nguyên vào trong nhà ăn sáng rồi thay quần áo chuẩn bị đến trường. Bình thường, mấy chuyện này cô bé chỉ làm 10 phút là xong, nhưng hôm nay mò mẫm thế nào mà đến 40 phút mới hoàn thành.

 

Cô Vũ Đình chở An Nguyên đến trường rồi bản thân mới về nhà chuẩn bị hàng ra chợ bán.

 

- Trường tiểu học thị trấn Vu Hiệp, huyện Vũ Sơn, thành phố Trùng Khánh -

 

Vương An Nguyên đứng trước cổng trường rồi thở dài một hơi. Lại phải đi học rồi, sao mà em ghét việc phải đi học thế nhỉ.

 

Cô bé tìm lớp của mình rồi đi vào, năm nay em học lớp 3A1, lớp chọn của trường. Dù em lười học, nhưng thành tích học tập của em lại rất xuất sắc, chẳng thua bất kì bạn nào trong lớp. À không, vẫn thua bạn lớp trưởng Lý Hạo.

 

An Nguyên ngồi xuống chỗ có ghi tên mình rồi cất cặp sách xuống hộc bàn. Em nhìn các bạn xung quanh, bạn nào cũng đang khoe mẽ bản thân có quần áo mới rồi cặp sách mới này kia. Em không thể hòa nhập được với mấy bạn nhỏ này, vì đối với em, bọn họ quá trẻ con. Còn em thì đã lớn rồi nên chẳng phù hợp để nói chuyện với họ.

 

Đến đúng 7 giờ thì trống đánh, tiết học đầu tiên của năm học bắt đầu. Cô chủ nhiệm lớp 3A1 năm nay là một cô giáo trẻ tuổi mới chuyển công tác đến trường.

 

Cô giáo bước vào lớp, bạn lớp trưởng Lý Hạo hô to: "Cả lớp!''

 

Cả lớp đứng lên, đồng thanh nói: "Chúng em chào cô ạ."

 

Cô giáo gật đầu: "Chào các em, các em ngồi xuống."

 

Cả lớp cảm ơn cô rồi ngồi xuống ghế.

 

An Nguyên nhìn xung quanh lớp rồi nhìn lên bảng, ở góc bên trái bảng có ghi sĩ số lớp là 28, hôm nay lại không có vắng bạn nào. Nhưng bàn nào trong lớp cũng đang có hai bạn ngồi, chỉ có mỗi em là đang ngồi một mình. Cô giáo vụ ghi sai sĩ số lớp hay sao thế?

 

Cô giáo đứng ở giữa bục giảng bắt đầu giới thiệu: "Chào các em, cô là Đường Kim Liên, năm nay 28 tuổi, sẽ là giáo viên chủ nhiệm, đồng thời cũng là giáo viên bộ môn Toán của các em năm nay. Mong lớp mình năm nay sẽ đạt được nhiều thành tích tốt không chỉ môn Toán của cô mà là tất cả các môn học của các em, được không nào?"

 

Cả lớp đồng thanh: "Dạ được ạ."

 

Cô giáo nói tiếp: "Còn một vấn đề nữa, năm nay lớp các em sẽ có thêm một bạn mới." Nói rồi cô nhìn ra ngoài cửa, nói: "Vào đây đi em."

 

Bạn học sinh mới bước vào lớp. Cậu ấy đeo chiếc cặp sách màu xanh, quần áo được sơ vin chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, được cắt tỉa cẩn thận. Hơn nữa, cậu ta cũng khá trắng trẻo, còn rất khôi ngô chẳng giống như mấy đứa con trai đen nhẻm, lôi thôi lếch thếch trong lớp.

 

Vương An Nguyên vừa nhìn đã nhận ra cậu bé ấy. Hóa ra bạn mới chính là thằng bé nhà đối diện đáng ghét tên Diệp Phong.

 

Cậu bé cúi đầu chào cả lớp: "Chào các bạn, mình tên là Diệp Phong, rất vui được làm quen với mọi người."

 

Cả lớp vỗ tay tiếp đón bạn mới, chỉ có một mình Vương An Nguyên là tỏ ra vẻ khó chịu. Em vẫn chưa quên mối thù lần trước, vậy mà hôm nay còn bày đặt "rất vui được làm quen với các bạn".

 

Cô giáo nói với Diệp Phong: "Được rồi, em về chỗ đi. Chỗ của em bên cạnh bạn nữ đang ngồi một mình ở kia." Cô giáo chỉ về phía An Nguyên.

 

Diệp Phong gật đầu rồi đi xuống ngồi đúng chỗ có tên cậu, chính là chỗ ngồi bên cạnh Vương An Nguyên.

 

Các bạn xung quanh ai nấy đều rất tò mò muốn hỏi chuyện Diệp Phong. Nào là "Trước kia nhà bạn ở đâu?", "Bố mẹ bạn làm nghề gì?" rồi "Nhà bạn có mấy anh chị em?". Hàng tá câu hỏi trên trời dưới đất khiến cậu nhóc không thể trả lời kịp.

 

Rất may đã có cô giáo giúp Diệp Phong thoát nạn.

 

"Được rồi, các bạn trật tự để chúng ta bắt đầu vào tiết học nào."

 

Các bạn nghe lời cô không hỏi chuyện Diệp Phong nữa để tập trung vào bài giảng.

 

Đến giờ ra chơi, các bạn trong lớp xúm lại bàn của Diệp Phong và An Nguyên. Mục đích là để làm quen với bạn mới.

 

Hết hỏi chuyện rồi đến tặng quà, dường như các bạn nữ trong lớp rất thích Diệp Phong, chắc bởi vì cậu bé đẹp trai. Các bạn nam thì rủ cậu bé đi chơi với bọn họ, nhưng đều bị Diệp Phong từ chối, lý do là vì chị giúp việc không cho cậu bé đi.

 

An Nguyên ngồi bên cạnh nghe xong chỉ biết cười gượng. Làm gì có chuyện chị giúp việc không cho đi, có mà nó không muốn đi thì có. Chị Linh hiền thế cơ mà.

 

Lý Hạo hỏi cậu: "Vậy nhà cậu ở đâu, chiều nay bọn tớ đến nhà cậu chơi được không?"

 

Diệp Phong nhìn sang phía An Nguyên, đáp: "Nhà tớ ở đối diện nhà bạn này."

 

Mọi sự chú ý đổ dồn vào phía An Nguyên. Em thấy thế thì nhìn mọi người, nói: "Sao? Nhìn gì? Bộ nhà gần nhau thì có vấn đề gì à?"

 

Bạn lớp trưởng nói: "Không có vấn đề gì, vậy chiều nay chúng mình đến nhà bạn Phong chơi rồi ghé luôn nhà cậu chơi có được không, tớ nghe nói nhà cậu mở y quán lớn lắm."

 

An Nguyên gật đầu, nói: "Miễn là các bạn đừng động vào thuốc của ông tôi là được."

 

Cả lớp vỗ tay vui mừng. Bạn lớp trưởng nói: "Như vậy đi, chiều nay 3 giờ chúng ta sẽ đến nhà hai bạn này chơi các cậu nhé!"

 

Cả lớp đồng thanh: "Oke!"

 

Đến 10 giờ 30 phút, trống đánh báo hiệu đã đến giờ được về. An Nguyên thu sách vở vào cặp rồi chạy như bay ra khỏi cửa lớp. Em vươn vai, cuối cùng thì buổi sáng tra tấn này cũng kết thúc rồi.

 

Đột nhiên có một người ở phía sau vỗ vai An Nguyên. Theo phản xạ, em quay lại vặn ngược tay của đối phương.

 

Cậu bé kêu lên vì đau, em thấy vậy liền bỏ tay cậu bé ra. Thì ra người ấy chính là Diệp Phong, làm em giật cả mình.

 

"Bạn muốn nói với tôi cái gì?" An Nguyên hỏi Diệp Phong.

 

Cậu bé xoa xoa cánh tay đau. Con bé này đúng là mạnh thật, vừa rồi vặn tay cậu đau c.h.ế.t khiếp.

 

"Bọn mình chung đường về nhà, mình chưa quen đường, bạn đi chung với mình được không?" Diệp Phong đáp.

 

"Được thôi." An Nguyên nói. "Nhưng mà đi chung chứ đừng có nói chuyện với tôi."

 

Nói rồi em xỏ tay vào túi quần, đội chiếc mũ phớt màu xanh da trời mà em thích rồi đi về, còn Diệp Phong đi phía sau em.

 

Diệp Phong cũng làm y theo lời em nói, cả đoạn đường đi hai đứa nhóc chẳng nói với nhau câu nào, đến khi về đến nhà thì mỗi đứa một bên, ai về nhà nấy.

 

Đúng như đã hẹn, vào 3 giờ chiều các bạn học sinh lớp 3A1 đã có mặt đầy đủ tại nhà Diệp Phong. Có bạn thì được bố mẹ chở đến, có bạn thì đạp xe đạp đến đây. Tất cả đều đã có mặt, chỉ còn thiếu mỗi Vương An Nguyên đang ở tiệm thuốc cạnh nhà phân loại thuốc giúp ông nội.

 

Diệp Linh mang rất nhiều bánh kẹo, trái cây và nước ngọt ra đãi các bạn.

 

Bạn lớp trưởng Lý Hạo cảm ơn Diệp Linh, chị giúp việc cũng lui ra bếp để các bạn có thể nói chuyện thoải mái.

 

Trong lớp có một bạn nữ có vẻ ngoài khá xinh xắn, chiều hôm nay bạn ấy mặc chiếc váy màu hồng, tóc búi hai chùm, cài hai chiếc cặp tóc nhỏ hai bên, trông nổi bật nhất lớp. Bạn ấy tên là Vương Uyển Như, chị họ của Vương An Nguyên. 

 

Bố của Vương An Nguyên, chú Vương An Hùng và bố của Vương Uyển Như, Vương Hách là anh em ruột. Cô bé Uyển Như này hình như rất có cảm tình với Diệp Phong thì phải. Cô bé liên tiếp bắt chuyện với Diệp Phong, kể các thành tích của mình trong lớp cho cậu biết, rồi bắt đầu khoe mẽ về gia đình của mình.

 

Diệp Phong nghe xong chỉ biết cười gượng. Cậu bé không quan tâm đến câu chuyện của Uyển Như lắm, nãy giờ cậu bé cứ nhìn ra ngoài cửa, hình như là đang chờ ai đó.

 

Diệp Phong quay sang nói với Lý Hạo: "Thật ra nhà tớ cũng không có gì để chơi, bọn mình sang nhà bạn Nguyên chơi được không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/an-nguyen-truyen/chuong-2-vay-thi-to-cung-khong-so.html.]

 

Lý Hạo thấy thế thì cũng gật đầu rồi bảo cả lớp: "Bây giờ chúng ta cùng sang nhà bạn Nguyên chơi các bạn nhé!"

 

Cả lớp đồng thanh: "Được."

 

Thế rồi cả lớp kéo nhau sang tiệm thuốc nhà Vương An Nguyên. Vừa đi đến cổng thì đã trông thấy cô bé đang phơi thảo dược giúp ông nội.

 

Lý Hạo trông thấy An Nguyên liền gọi: "Nguyên ơi, chúng tớ vào có được không?"

 

Cô bé quay ra trông thấy các bạn thì gật đầu: "Ừ, vào đi."

 

Các bạn vừa vào đến cửa thì đã tròn mắt kinh ngạc. Y quán của nhà Vương An Nguyên xịn thật đấy. Có những ba tủ phân loại dược liệu lớn, còn có bảy người gỗ để phục vụ cho việc học tập châm cứu và hai giá để thảo dược đã phơi khô. Ngoài ra còn có cả kính lúp, kính hiển vi, các lọ đựng dung dịch hoá học. Ngay bên cạch cửa ra vào là một tủ sách lớn, toàn là những sách liên quan đến kiến thức y học.

 

Vương An Nguyên đi lên đầu giới thiệu cho các bạn biết từng đồ vật ở đây, tiện giới thiệu cho các bạn một số loại dược liệu và PR trá hình cho y quán nhà mình.

 

Vương Uyển Như thấy mọi người đều tập trung vào em họ thì cảm thấy đố kị vô cùng. Từ trước đến giờ cô bé chẳng ưa An Nguyên, có lẽ vì đứa em họ này quá xuất sắc, vì vậy tất cả mọi người đều tán dương em, ngay cả ông bà nội cũng yêu quý Vương An Nguyên hơn hẳn. Đến cả thành tích học tập Vương Uyển Như cũng chẳng bằng Vương An Nguyên, một đứa lúc nào cũng nằm trong top 3 và một đứa lúc nào cũng xếp gần chót của lớp.

 

Tuy giỏi nhưng Vương An Nguyên cũng chỉ có 8 tuổi, ở đây lại có hàng trăm loại thuốc, hôm nọ Uyển Như có hỏi ông nội nhưng ông nói có vài loại mới, ông cũng chưa rõ lắm. Chắc gì nó đã biết được hết tất cả. Phải tìm cách để cho nó bẽ mặt mới được.

 

Vương Uyển Như ngó một hồi thì thấy mẹt táo đỏ đang ở trên giá. Cô bé chưa từng nhìn thấy táo đỏ ở trong y quán của ông, hình như cái này ông nội mới mua về. Chắc chắn Vương An Nguyên cũng chẳng biết gì về nó đâu.

 

Uyển Như đến gần mẹt táo đỏ, cầm một quả nên ăn rồi gọi Vương An Nguyên: "Nè, Vương An Nguyên."

 

Nghe thấy tiếng Vương Uyển Như gọi, An Nguyên tự ý thức được rằng người chị họ này lại chuẩn bị kiếm chuyện với mình. Em lườm Uyển Như một cái, đáp: "Gì?"

 

Ánh mắt của An Nguyên như một con d.a.o đ.â.m thẳng vào bụng Uyển Như. Cô bé cố trấn an bản thân một lúc rồi mới lắp bắp nói: "Mày biết đây là thứ gì không?" Cô bé giơ quả táo đỏ lên.

 

An Nguyên gật đầu: "Biết. Rồi sao?"

 

"Vậy chắc mày biết rõ công dụng của nó lắm đúng không?"

 

Thấy Vương An Nguyên nhìn mình chăm chăm mà chẳng nói gì. Tuy trong lòng Uyển Như vẫn có chút sợ hãi nhưng mặt vẫn ngước lên tận trời cao. Làm sao mà nó biết được, có giỏi như thế nào thì cũng phải có sơ hở mà thôi.

 

"Chị có thật sự muốn nghe không?" An Nguyên gằn giọng. "Nếu chị muốn tìm hiểu về táo đỏ thì tôi sẵn sàng trình bày cho chị nghe."

 

Biết ngay Vương Uyển Như sẽ kiếm chuyện với mình, nhưng mà cái này thì cũng chẳng có gì mà khó cả. Hàng trăm loại thuốc ở đây, loại nào em cũng biết, cũng đã thuộc làu làu công dụng và cách sử dụng của chúng từ lâu, có điều là em chưa biết nhiều về cách kết hợp thảo dược trong việc trị bệnh thôi.

 

Quả táo đỏ trên tay Uyển Như rơi xuống, chưa bao giờ cô bé hết sợ Vương An Nguyên. Không biết là vì lý do gì, cứ mỗi lần đứng trước mặt em họ, tay chân cô bé cứ mềm nhũn cả ra, trong mình luôn mang một cảm giác sợ sệt mặc dù em chẳng làm gì Uyển Như cả.

 

Tuy là vậy nhưng lúc nào Uyển Như cũng muốn kiếm chuyện với em chỉ để chứng minh là cô bé giỏi hơn. Nhưng chưa lần nào Uyển Như thành công nên vẫn ôm hận Vương An Nguyên suốt từ lúc hai đứa mới 6 tuổi.

 

"Ừ, mày nói thử xem."

 

"Được rồi." An Nguyên đến bê mẹt táo đỏ đi chỗ khác. Để một lúc nữa chắc con nhỏ đó ăn hết mẹt táo đỏ của ông mất. Táo đỏ này ông nội nhập ở Tân Cương, mãi mới mua được một mẹt này, không thể để nó ăn hết được.

 

Em cầm quả táo đỏ lên rồi bắt đầu trình bày: "Táo đỏ có vị ngọt, tính bình, giúp bổ huyết, cường lực, ích khí, kiện tỳ, giải độc và rất nhiều công dụng khác. Ngoài ra, táo đỏ kết hợp với những loại thảo dược khác có thể chữa được khá nhiều bệnh." 

 

Em vừa nói vừa đi đến tủ thuốc tìm các ngăn tủ có ghi chữ "bán hạ", "kỉ tử", rồi lấy ra mỗi loại một ít để cẩn thận vào từng chiếc giấy gói thuốc.

 

"Ví dụ như táo đỏ kết hợp với bán hạ sẽ thích hợp chữa các bệnh như táo bón, tiêu hóa kém, buồn nôn, đầy bụng, khó tiêu, tỳ vị hư." Em cho vài quả táo đỏ vào giấy gói thuốc chứa bán hạ vừa rồi, buộc vào cẩn thận rồi đưa cho Lý Hạo. "Ngoài ra nó còn giúp kiềm dầu trên da mặt, giúp loại bỏ đàm, kích thích vị giác giúp bạn ăn uống ngon miệng hơn. Dạo này tôi thấy cổ họng bạn không được tốt cho lắm, còn bị vướng đờm nữa.  Nhưng cũng chưa phải bệnh tật gì, thời gian sắp tới bạn nên hạn chế uống nước lạnh, ăn đồ cay nóng và đồ dầu mỡ.

 

Lý Hạo nhận thuốc rồi cảm ơn Vương An Nguyên. 

 

Em tiếp tục trình bày: "Táo đỏ kết hợp với kỷ tử giúp giữ dáng, đẹp da, khi uống có thể kết hợp hai loại này với mật ong. Không những thế, nó còn hỗ trợ làm hạn chế các bệnh về mắt, hỗ trợ tim mạch, ngừa ung thư, giúp ngủ ngon. Tóm lại là nhiều công dụng lắm, kể đến sáng mai cũng không hết được đâu."

 

Cả lớp vỗ tay khen ngợi Vương An Nguyên. Cô bé đúng là quá giỏi, lại có thể nhớ chi tiết như thế, chắc bình thường phải học hành chăm chỉ lắm.

 

Vương Uyển Như có tức cũng chẳng làm gì được, cô bé chỉ biết đứng một chỗ xị mặt rồi giậm chân tức tối bỏ đi. Cả lớp chẳng ai ngó ngàng gì đến Uyển Như, mọi sự tập trung đều đổ dồn lên người Vương An Nguyên hết cả.

 

"Được rồi, y quán của nhà tôi cũng chẳng có gì chơi." An Nguyên nhìn lên xem đồng hồ. "Mà bây giờ cũng còn sớm, cách đây 500m có một công viên khá rộng, mọi người có thể ra đấy chơi."

 

Mọi người tán thành: "Đồng ý."

 

Nói rồi cả lớp kéo nhau ra công viên gần đó. Ở đây đúng là rộng thật, bọn họ có thể chơi trò gì cũng được.

 

Lý Hạo nghĩ một lúc rồi nói với các bạn: "Chúng ta chơi trò trốn tìm ở đây có được không? Vì chúng ta có khá nhiều người nên sẽ có ba bạn đi tìm. Ba bạn nào bị tìm thấy đầu tiên thì lần sau sẽ là người phải đi tìm."

 

Cả lớp đồng thanh: "Được."

 

Sau khi đã phân chia xong, mọi người tách nhau ra để đi trốn.

 

Vương An Nguyên trèo lên nơi cao nhất ở công viên, nơi mà người ta dùng để đặt miếu thờ thổ địa. Tình cờ, Diệp Phong cũng đang ở nơi đây.

 

An Nguyên nhìn thấy Diệp Phong cũng đang ở đây thì định quay đầu bỏ đi, nhưng lại nghe thấy tiếng các bạn đã đếm tới 100 nên đành phải ở lại.

 

Hai đứa chẳng nói chuyện gì với nhau. Một lúc sau, Diệp Phong mở lời: "Có phải tớ đã làm sai chuyện gì không?"

 

Em khá bất ngờ vì câu hỏi của cậu bé nhưng vẫn thờ ơ đáp: "Không."

 

"Vậy tại sao bạn không nói chuyện với tớ nữa?" Diệp Phong hỏi.

 

Suốt cả mùa hè này, gần như ngày nào em cũng sang nhà Diệp Phong chơi. Lần nào gặp em cũng vẫy tay chào cậu bé nhưng cậu đều ngó lơ. Vì lần trước chị giúp việc đã kể cho em nghe về hoàn cảnh của Diệp Phong nên em tạm bỏ qua, còn rất hay bắt chuyện với cậu ta. Nhưng Diệp Phong vẫn chẳng ngó ngàng gì đến em, chỉ có một lần duy nhất khi em hỏi "Sao cậu không nói chuyện với tôi, cậu thấy tôi phiền sao?" thì cậu bé lại "Ừ." Từ đó Vương An Nguyên chẳng thèm sang nhà Diệp Phong chơi nữa, khi có việc gì thì chỉ đứng ở ngõ nói chuyện với Diệp Linh chứ nhất quyết không vào nhà.

 

Từ khi không thấy Vương An Nguyên sang nhà mình nữa, Diệp Phong bắt đầu cảm thấy khá trống trải. Chẳng ai nói chuyện với cậu bé, chẳng có ai cứ lảm nhảm bên tai, cũng chẳng có ai cứ chạy đi chạy lại quanh nhà. Khi ấy chị Linh có nói nếu muốn thì cậu có thể sang nhà An Nguyên chơi, nhưng vì ngại nên suốt một tháng từ khi chuyển đến đây, hôm nay là lần đầu tiên cậu bé đi ra khỏi nhà, mục đích là để đi học.

 

Diệp Phong quay sang đang định nói gì với Vương An Nguyên thì lại thấy mắt cô bé trợn trắng rồi không biết vì lý do gì mà đột nhiên chạy đi. Cậu bé thấy vậy cũng lập tức đuổi theo. Mấy bạn đang phải đi tìm khi thấy Vương An Nguyên liền gọi tên em, ý chỉ cô bé đã thua nhưng chỉ thấy em chạy đi, theo sau là Diệp Phong. 

 

Hai đứa nhóc chạy mãi chạy mãi, Diệp Phong cố gắng đuổi theo tốc độ của An Nguyên để chạy ngang hàng với em, cái bạn này sao chạy nhanh thế không biết.

 

"Sao bạn chạy nhanh thế?"

 

"Nhìn thấy chiếc ô tô đen kia không?" An Nguyên hất mặt lên phía trước, Phong nhìn theo chỉ thấy một chiếc ô tô đen đang đậu ở cách đó không xa. 

 

"Có."

 

"Con nhỏ Như nó bị hai người lạ mặt bế lên đấy rồi." 

 

Đột nhiên đồng tử An Nguyên giãn ra, em nắm tay Phong rồi kéo cậu bé chạy đi thật nhanh. Hình như ô tô kia vừa nổ máy, nếu đuổi theo không kịp thì sớm muộn gì Vương Uyển Như cũng bị đưa đi mất. 

 

Em vốn muốn hét lên để người lớn cứu nhưng quanh đây không có hộ dân, có hét đứt dây thanh quản cũng chẳng có tác dụng gì, hơn nữa còn bị kẻ xấu phát hiện.

 

Cũng may là hai đứa đuổi theo kịp, An Nguyên giơ ngón tay lên miệng "suỵt" một tiếng với Phong, ý bảo cậu nhóc hãy giữ im lặng. Sau đó em len lén mở cốp xe rồi chui vào, Diệp Phong thấy thế cũng chui vào theo bạn. 

 

"Không sợ à?" Sau khi đóng kín cốp xe, Nguyên hỏi Phong, giọng em lí nhí vì sợ bị phát hiện.

 

"Bạn không sợ à?" 

 

"Không, sợ thì đâu có chui vào đây."

 

"Vậy thì tớ cũng không sợ."

 

Loading...