An Nguyên Truyện - Chương 10: Tôi Có Tên Rồi
Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:18:10
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Sự thật về cô."
An Nguyên vừa cau mày vừa há miệng, cô quay sang nhìn Diệp Phong, chớp chớp mắt, ý bảo "cái quái gì thế". Nhưng chỉ vài giây sau, dường như cô đã hiểu ra mọi chuyện nên mới khẽ gật đầu.
"Cô nhớ khi tôi đưa cô qua cổng dị biến thời gian, thứ đầu tiên cô thấy là gì không?" Diệp Linh hỏi cô.
Trong cuộc chiến phạt Thương mà An Nguyên tham gia khi xuyên không, cô vì bảo vệ Dương Tiễn mà đã bị pháp bảo Kim Giao Tiễn của Bích Tiêu tiên tử đ.â.m phải rồi tan biến trước mặt mọi người. Tưởng rằng khi ấy cô đã tiêu đời, nhưng nào ngờ cô lại bị Diệp Linh đưa đi. Sau đó An Nguyên đã được Diệp Linh đưa qua cánh cổng dị biến thời gian chứng kiến hết thảy những sự kiện lớn từ khi Bàn Cổ khai thiên, Long Hán sơ kiếp và cả Vu Yêu nhị kiếp.
Cô chống cằm suy nghĩ một hồi rồi đáp: "À, là lúc Bàn Cổ phá vỡ hỗn độn, khi ấy có một nguyên linh bên cạnh ngài ấy. Hình như cô nói nguyên linh kia là muội muội của ngài ấy đúng không?"
Diệp Linh gật đầu, lại hỏi: "Cô biết nguyên linh ấy là ai không?"
"Người đó là tôi, đúng không?" Cô thản nhiên đáp, gương mặt không mảy may biến dạng.
Thật ra ngay từ lúc đầu, khi Diệp Linh đưa cô trở về quá khứ chứng kiến những cảnh tượng ấy thì cô đã cảm thấy thấp thỏm trong lòng. Sau đó có quá nhiều chuyện kì lạ, cô bắt đầu xâu chuỗi nó rồi đưa ra một kết luận cuối cùng. Cô chính là nguyên linh ấy, có nghĩa là Bàn Cổ chính là ca ca của cô. Nhưng nếu phán đoán của cô là sự thật, thì tại sao cô lại chẳng có một chút kí ức nào về nó?
Thấy An Nguyên trả lời một cách thản nhiên như vậy, mọi người cũng khá bất ngờ. Diệp Linh hỏi cô: "Cô biết chuyện này từ khi nào?"
"Tôi không biết, tôi đoán, ai ngờ lại đúng thật."
Diệp Phong khẽ cười, Vương An Nguyên rất thông minh, đoán ra được sự thật này cũng không phải chuyện quá khó với cô ấy.
Trong khi còn đang lơ đãng với câu chuyện vừa rồi, đột nhiên từ trong phòng bếp có một cô gái đi ra chỗ bọn họ. Cô ấy mặc một bộ quần áo màu xanh lam in hình Zoro¹ rất lớn, dáng người nhỏ nhắn, đeo một chiếc mặt nạ che mặt, chỉ để thừa mỗi phần trán.
[¹Roronoa Zoro: một nhân vật nằm trong tuyến nhân vật chính của One Piece - một bộ manga do tác giả Eiichiro Oda sáng tác]
Thấy hướng mắt của ba người còn lại khẽ hướng lên trên, Diệp Phong và Vương An Nguyên quay đầu lại nhìn, cả hai đều rất bất ngờ. Vết bớt màu xanh đang phát sáng trên trán cô ấy rất giống chị gái ngày xưa. Cô ấy tiến đến gần rồi ngồi xuống bên cạnh Diệp Linh.
"Chị, chuyện này là sao?" Diệp Phong hỏi người đối diện. Hóa ra, chuyện hôm nay Diệp Linh muốn nói không chỉ có sự thật của Nguyên, mà còn có một chuyện khác liên quan đến cô gái này.
Vương An Nguyên nhìn thấy cô gái kia cũng rất bất ngờ. Sao cô ấy lại ở đây, Diệp Linh cũng quen cô ấy sao? Cả Sài Hồ, Thương Lục nữa, chẳng lẽ cô ấy là người đã ra lệnh cho quạt ngọc và tiêu trúc đi theo bảo vệ cô? Diệp Linh không nói gì, cô quay sang tháo chiếc mặt nạ trên mặt người kia xuống. Chiếc mặt nạ được tháo xuống, gương mặt của cô ấy khiến Diệp Phong và Vương An Nguyên không khỏi kinh ngạc.
Mắt hai người họ trợn trắng, đôi môi run rẩy. Người này... sao lại như vậy? Hai người họ dạy mắt liên tục, dạy mắt xong lại nhìn cô ta, nhìn cô ta xong lại dạy mắt, cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Có lẽ vì thấy hai người họ chướng mắt, cô gái kia lên tiếng: "Ê, khùng hả? Làm gì mà dạy mắt lắm thế?"
Người này trông giống y hệt Vương An Nguyên, từ gương mặt, giọng nói đến cả vóc dáng. Chỉ khác mỗi vết bớt màu xanh trên trán cô ấy. Trên đời này thật sự có hai người giống nhau đến vậy sao?
Thấy phản ứng của hai người họ như vậy, Diệp Linh cũng rất thông cảm. Vì khi biết được sự thật, phản ứng của cô ấy cũng chẳng khác hai người họ là bao.
"Đây mới là chuyện tôi muốn nói với cô."
Diệp Linh quay sang hỏi cô ấy: "Cô muốn tự nói với hai người họ hay tôi nói?"
"Rốt... rốt cuộc cô là ai?" An Nguyên cau mày, ấp úng.
"Bây giờ phải nói như thế nào nhỉ?" Cô ấy chống cằm suy nghĩ vài giây rồi trả lời. "Cô chính là tôi, nhưng tôi lại không phải cô."
Nghe câu trả lời của cô ấy, Diệp Phong và An Nguyên nghệt ra như pho tượng.
"Để tôi giải thích cho cô hiểu." Diệp Linh lên tiếng. "Thật ra cô ấy mới chính là Vương An Nguyên."
Hai người họ đồng thanh "hả" một tiếng rõ to. Diệp Linh nói tiếp: "Nguyên, thật ra cô chính là phân thân của cô ấy."
Khi nghe câu nói của Diệp Linh, trái tim của cô bỗng đập một nhịp thật mạnh. Cô là phân thân của cô gái kia. Chuyện này, hình như có hơi hoang đường.
Cô gái kia đứng lên, chắp tay ra sau hông rồi đi ra cửa, ánh mặt trời buổi sáng nhẹ nhàng chiếu vào một góc mặt của cô. Ánh sáng màu xanh lấp lánh trên trán không vì vậy mà bị lu mờ đi, thậm chí còn có phần sáng và lấp lánh hơn. Cô ấy thở dài, trong mắt ẩn chứa bao điều phức tạp.
"Thật ra cô ấy mới chính là Vương An Nguyên." Cô ấy nói. "Khi mới sinh ra, tôi chỉ là một nguyên linh yếu ớt, không có sức mạnh, không có nhục thân, cả ngày chỉ bay đi bay lại bên cạnh ca ca. Tuy nhiên, đó lại là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi."
-----------
Từ thời xa xưa, khi trời đất còn chưa được hình thành, chưa có trật tự hay sự sống, vũ trụ tồn tại ở trạng thái hỗn mang, tối tăm và không có hình dạng rõ ràng. Khi ấy, mọi thứ tồn tại trong một khối hỗn độn khổng lồ như một quả trứng. Người ta gọi thời kì này là Hồng Hoang.
Bên trong mớ hỗn mang ấy chính là Bàn Cổ. Trải qua hàng vạn năm ròng rã, cuối cùng Bàn Cổ cũng được sinh ra, bên cạnh ngài là một nguyên linh yếu ớt, không có hình dạng rõ ràng. Bàn Cổ có cơ thể vô cùng to lớn, cao vượt 9000 dặm với sức mạnh không ai sánh bằng.
Ngài đã dùng sức mạnh của mình để phá tan hỗn độn, bẻ răng của mình biến thành một chiếc rìu lớn gọi là Bàn Cổ Phù, dùng nó để tách hỗn độn ra thành hai phần trời và đất. Phần nhẹ và trong hơn bay lên cao trở thành trời. Còn phần nặng và đục hơn chìm xuống trở thành đất. Một mình ngài đứng ở giữa để cho trời và đất không sáp nhập trở lại. Mỗi ngày Bàn Cổ lại cao lớn hơn một chút, trời và đất cũng xa nhau hơn một chút. Bàn Cổ chống đỡ trời đất mất 18000 năm.
Bên cạnh ngài lúc nào cũng có một nguyên linh nhỏ với tia sáng yếu ớt màu xanh dương bay đi bay lại xung quanh, Bàn Cổ gọi nguyên linh đó là muội muội. Trái lại với người ca ca vĩ đại, nguyên linh này chưa có đủ hồn phách, cũng chưa có nhục thân, nói trắng ra thì chỉ là một kẻ yếu ớt, vô dụng. Sau hàng trăm vạn năm hấp thụ tinh hoa đất trời, cuối cùng nguyên linh nhỏ kia cũng trở nên hoàn chỉnh hơn. Nhưng lúc này, vì phải chống đỡ trời đất quá lâu nên Bàn Cổ đã đuối sức, ngài đã ngã xuống và qua đời.
Vì sợ đất trời lại hoà làm một, Bàn Cổ đã biến Bàn Cổ Phù thành Bất Chu Sơn để chống đỡ trời đất, không để chúng sáp lại với nhau. Sau khi c.h.ế.t đi, mắt trái của Bàn Cổ biến thành Mặt Trời, mắt phải biến thành Mặt Trăng, m.á.u biến thành sông ngòi, râu tóc biến thành tinh tú và cỏ cây, răng và xương biến thành vàng và đá, đầu và các bộ phận khác biến thành núi, các sinh vật cũng hình thành từ đây. Sau này, người ta gọi nơi ấy là Bàn Cổ giới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/an-nguyen-truyen/chuong-10-toi-co-ten-roi.html.]
Ngoài ra, Thái Dương Chân Hoả của Mặt Trời còn sinh ra Yêu Hoàng Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất, m.á.u của Bàn Cổ sinh ra Vu tộc. Nguyên nhân xảy ra Vu Yêu đại chiến sau này cũng có một phần liên quan đến ngài.
Còn muội muội của ngài, vì nàng chỉ là một nguyên linh, chưa có nhục thân, cũng không có sức mạnh, Bàn Cổ sợ nàng ấy sẽ không tự bảo vệ được bản thân. Vì lo cho muội muội bị người khác tổn hại, ngài dùng năm phần oán niệm tạo ra Ma vương, ba phần tạo ra Ma tộc, còn hai phần ngài trao cho muội muội của mình. Đến khi ấy, Bàn Cổ mới chịu nhắm mắt xuôi tay.
Còn về nguyên linh kia, nàng ấy làm sao có thể tiếp nhận phần sức mạnh khổng lồ ấy. Nó kiểm soát tâm trí của nàng khiến nàng mất kiểm soát mà bay tán loạn khắp nơi. Trải qua không biết bao nhiêu năm, đến khi nguyên linh kia nhập vào một cây cỏ lam tứ diệp thì mới dừng lại.
Tưởng rằng mọi chuyện đã êm xuôi, nhưng không may, tất cả cỏ tứ diệp trên Bàn Cổ giới bắt đầu héo dần rồi c.h.ế.t hết, chỉ còn duy nhất cây cỏ lam tứ diệp mà nguyên linh kia không may nhập vào. Nguyên linh và cây cỏ nhỏ nhập vào làm một, cuối cùng sau hàng trăm vạn năm, nàng ấy cũng có nhục thân và hình dạng rõ ràng.
Khi ấy, Nữ Oa từ sớm đã tạo ra con người, Bất Chu Sơn cũng đã bị Cộng Công phá vỡ, Nữ Oa cũng từ đó mà luyện ra 365001 viên đá để vá trời. Nhưng trong lúc không may mà một viên đá đã rơi xuống trần gian, lỗ hổng ấy là nguyên nhân của những thiên tai xảy ra ngày nay. Lúc này, lịch sử của nhân loại đã trải qua thời Tam Hoàng với lần lượt là Thiên Hoàng, Địa Hoàng và cuối cùng là Nhân Hoàng. Những vị vua này đều là thiên sứ của thánh nhân, sinh sống trên thế gian với hình tượng nửa người nửa thần. Thời kì Thiên Hoàng kéo dài 18000 năm, thời Địa Hoàng kéo dài 11000 năm và lâu nhất là Nhân Hoàng với 45600 năm.
Sau thời kì Tam Hoàng là đến giai đoạn Ngũ Đế với các vị quân chủ lần lượt là Hiên Viên Hoàng Đế, Huyền Đế Chuyên Húc, Đế Khốc, Đế Nghiêu và Đế Thuấn. Sau thời Đế Tuấn trị vì đến thời nhà Hạ, vương triều phong kiến thị tập đầu tiên. Nàng ấy xuất hiện vào lúc vua Trữ tại vị, cũng là thời điểm triều Hạ hưng thịnh nhất.
Tuy đã sống trăm vạn năm, nhưng nàng chỉ có kiến thức của một đứa trẻ bẩm sinh, không biết cách đi, không biết cách chạy, không có kiến thức về bất kì mảng nào. Tất cả những gì nàng biết là cười, nói chuyện và đứng bởi khoảng thời gian chung sống với ca ca, huynh ấy chỉ đứng nói chuyện và cười với nàng.
Lúc đầu, nàng học theo ca ca lấy một chiếc lá thật lớn để che thân mình. Nhưng hôm trước, nàng nhìn thấy một người có vẻ giống như nàng che thân bằng một thứ khác có vẻ kín đáo hơn, người ta gọi thứ đó là y phục. Người đó cũng có tóc dài, dáng người nhỏ nhắn, trông cũng giống nàng nên nàng mới học theo.
Vì bao năm qua nàng chỉ sống có một mình nên có phần sợ nơi đông người. Đến buổi tối, nàng nhặt những lá cây lớn nhỏ khác nhau rồi kết chúng lại thành cái thứ giống như y phục mà nàng thấy trước đó và mặc vào. Những năm tiếp theo nàng vẫn tiếp tục ở trên núi, đến lúc có người đi qua nàng sẽ ngó ra xem họ như thế nào để rồi học theo. Thấy con người đốn củi thì đến đêm hôm đó nàng cũng đốn củi, thấy họ hái thuốc thì đêm hôm ấy nàng cũng hái mấy cái lá có hình dạng tương tự. Nhưng khi thấy họ săn b.ắ.n thú rừng thì nàng lại không học theo vì nàng thấy hành động ấy có hơi tàn nhẫn.
Nàng cứ sống cuộc sống như thế mười năm cho đến khi có một người tiều phu nhìn thấy nàng. Khi đó nàng đã biến thành khói để trốn đi, tên tiều phu ấy cứ ngỡ nàng là yêu quái định hại người nên ngày hôm sau đã gọi rất nhiều người tới để bắt nàng. Sau lần ấy, nàng không biến thành dạng người nữa mà luôn ở trong tình trạng một làn khói xanh bay đi khắp mọi nơi để ngắm nhìn con người. Nàng luôn giữ một khoảng cách thật xa với mặt đất vì sợ bọn họ sẽ nhìn thấy mình.
Chẳng mấy chốc cũng qua gần 4000 năm, nàng đã đi rất nhiều nơi, chứng kiến hết thảy những sự việc trên thế gian, cũng học được rất nhiều những kiến thức của con người.
- Ngày 4 tháng 4 năm 2005, Trùng Khánh - Tại bệnh viện phụ sản tỉnh.
Hôm ấy tỉnh Trùng Khánh xảy ra bão lớn với sức gió kinh người, không biết bao nhiêu cây cối nhà cửa đã bị thiệt hại do bão. Những chú chim tội nghiệp chưa kịp về đàn c.h.ế.t như ngả rạ, ngô mía cũng bị gió quật đổ gần hết.
Nhà họ Vương sống tại thị xã Vu Hiệp huyện Vu Sơn tỉnh Trùng Khánh, là một gia đình có thâm niên trong nghề chữa bệnh cứu người, được truyền qua ba đời. Ông Vương Khang hiện đang là gia chủ căn nhà ấy. Ông có sáu người con, ba nam và ba nữ. Sáu người họ lần lượt là Vương Hách, sau đó là Vương Kim Tiên, Vương Kim Liên, Vương Kim Ngọc, Vương Đình và cuối cùng là Vương An Hùng. Vương An Hùng có một người vợ tên là Cố Vũ Đình, hôm nay lại là ngày cô ấy chuyển dạ trước sinh.
Vương An Hùng đã đưa vợ mình đến bệnh viện phụ sản tỉnh từ ngày hôm trước. Nhưng khi bác sĩ khám lại nói rằng đứa trẻ trong bụng Cố Vũ Đình có khả năng là không thể giữ được. Vương An Hùng khi ấy chỉ nói một câu "có c.h.ế.t hay sống cũng phải trả con cho tôi".
Hôm ấy, nàng lại vô tình dạo chơi đến địa phương đang chịu ảnh hưởng của mưa bão này. Để tránh bị ướt và bị gió cuốn đi nên nàng đã trốn bừa vào một chỗ để tránh bão, nơi ấy chính là bệnh viện phụ sản Trùng Khánh. Khi ấy nàng đã vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của bác sĩ và anh An Hùng nên đã vào phòng của Cố Vũ Đình để xem tình hình của đứa trẻ.
Khi vào phòng, nàng đã bay đến bên cạnh người mẹ để xem tình trạng của đứa bé. Hình như là một bé gái. Kiểm tra kĩ hơn, nàng mới phát hiện đứa bé trong bụng sản phụ này vốn không có linh hồn, cũng đồng nghĩa với việc đứa trẻ này sẽ chết. Vài phút sau, Vương An Hùng mở cửa đi vào, nhưng anh ấy chỉ đứng ở trước cửa.
"Cứ sinh đi, có gì anh sẽ lo liệu." Anh nói xong thì mở cửa đi ra ngoài. Sản phụ không nói gì, mặt cúi xuống, hai mắt ngấn lệ.
Nàng nhìn hai người họ thật lâu, bao nhiêu năm nay nàng học được rất nhiều thứ, nhưng vấn đề duy nhất nàng không hiểu chính là cảm xúc của con người. Nàng không biết tâm trạng của bọn họ hiện tại như thế nào, nhưng chắc chắn là họ đang không hề vui. Vậy thì nàng sẽ giúp họ vui vẻ.
Vì đứa trẻ không có linh hồn nên nó không thể sống, vậy thì nàng sẽ giúp nó có linh hồn. Nàng nhắm mắt lại rồi bay thẳng vào trong bụng sản phụ, nhập làm một với đứa bé, nhục thân cỏ bốn lá và cơ thể con người cưỡng chế hòa làm một. Đứa trẻ đã có thể sống, đứa trẻ ấy chính là nàng.
Sinh ra đã là thần, sau đó lại nhập ma, tiếp theo trở thành yêu tinh, cuối cùng lại sống dưới hình thức một con người.
Vài tiếng sau, sản phụ chính thức được đưa đi vượt cạn. Mất một giờ, đứa trẻ đã được sinh ra với sự kinh ngạc của các bác sĩ và y tá cùng với sự vỡ oà của gia đình sản phụ. Trước đó, đứa trẻ này còn được dự đoán là không có khả năng sống sót, nhưng bây giờ nó lại được sinh ra khoẻ mạnh, không có bệnh bẩm sinh nhưng cũng không có tiếng khóc.
Trẻ em khi mới sinh ra thường sẽ khóc để hít thở và kích thích hô hấp, tuần hoàn. Nhưng đứa trẻ này hoàn toàn không khóc, ngược lại, nó còn cười rất lớn, có điều đứa trẻ này hơi nhỏ, còn chưa nổi 2kg. Nhưng như vậy cũng được, đứa trẻ còn sống đã là một kì tích rồi, miễn là nó được khoẻ mạnh, bình an.
12 giờ 44 phút, ngày 4 tháng 4 năm 2005 tại Trùng Khánh, một thiên thần nhỏ đã ra đời.
Một tuần sau, Cố Vũ Đình xuất viện. Đứa trẻ được sinh ra trong tình yêu thương của cả gia đình, chắc chắn rằng nó sẽ có một tuổi thơ thật hạnh phúc.
Cố Vũ Đình ngồi trên giường, mọi người ngồi xung quanh để xem thiên thần nhỏ. Đúng là em bé, làn da mịn màng, trắng nõn, mắt 2 mí rõ ràng, đôi môi chúm chím nhìn rất dễ thương. Có mỗi một điều là nó quá giống bố, lớn lên mũi tẹt như bố thì lại khổ.
"Bố nó định đặt tên cho con gái là gì?" Mẹ của Vương An Hùng, bác Kim Hồng hỏi.
Anh đặt bàn tay nhỏ xíu của con gái lên tay mình, anh cười với con rồi nói: "Bố mong con sẽ có một cuộc sống bình yên, hạnh phúc, viên mãn. Bố mong con sẽ là một người có tấm lòng lương thiện, trong sáng, sống chan hòa và yêu thương mọi người. Từ nay tên của con sẽ là Vương An Nguyên."
"Vương An Nguyên sao? Được, tên hay, tên hay." Bác Vương Khang tấm tắc khen.
Nói rồi bác lấy ra một chiếc ống nghe đồ chơi đưa cho cháu gái, hớn hở: "Cháu gái, ông mong sau này cháu có thể nối nghề tổ tiên, làm một bác sĩ tốt."
Bác Kim Hồng đánh bác trai một gái, cằn nhằn: "Cháu nó mới được một tuần tuổi thôi."
Cả nhà cười lớn. Sự xuất hiện của thành viên mới khiến gia đình có thêm thời gian ở bên nhau nhiều hơn, cũng gắn kết gia đình hơn.
"Vương An Nguyên là tên của mình sao?"
Tồn tại hàng trăm vạn năm, cuối cùng nàng cũng có một danh phận, cuối cùng nàng cũng có tên. Sau bao nhiêu năm chỉ có một mình, cuối cùng nàng cũng có gia đình, có một mái nhà thực thụ, có ông nội, có bà nội, có bố, có cả mẹ nữa.
Từ nay, nàng sẽ không còn một mình nữa. Nàng đã có nhà để về, nàng cũng không cần phải làm một làn khói nay đây mai đó không có chốn dung thân. Nàng cũng có tên của riêng mình rồi, nàng tên là Vương An Nguyên. Từ nay mọi người sẽ gọi nàng bằng cái tên này, nàng sẽ có bạn, có thật thật nhiều bạn.
"Ca ca ơi, muội có tên rồi, muội đã có tên rồi nè."