Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 61:-- Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của phu quân mình mới bước ra khỏi cửa ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:23:48
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói thì chậm, lúc đó thì nhanh, Thịnh bà bà sắc mặt tối sầm, từ bên cạnh rút một cây chày giã, chính là loại thường dùng để giặt đồ ở bờ sông, liền xông đến đ.á.n.h hai đứa con trai, như mãnh hổ hạ sơn.
Bà sớm đ.á.n.h hai đứa con bất hiếu , bà còn sống sờ sờ đây mà dám tơ tưởng đến đồ của Uyển Thu, xem đ.á.n.h c.h.ế.t hai cái đồ súc sinh con !
“Ta lớn tuổi đúng , lão nương lớn tuổi vẫn đ.á.n.h cho hai đứa bất hiếu các ngươi tìm răng khắp đất! Lời của đứa cháu gái hiếu thảo mua vàng bạc trang sức cho thì , hai đứa các ngươi ở đây mà phóng khí!”
“Sau hai đứa các ngươi đừng đến mặt mà lảng vảng nữa, đứa nào đứa nấy đều chỉ nghĩ đến việc tơ tưởng chút đồ của lão nương, cút hết cho !”
“Lúc lão nương khác ức hiếp, đứa nào đứa nấy đều giả c.h.ế.t, giờ còn mặt dày là đến thăm . Lão nương cần các ngươi thăm , đồ ch.ó má, tơ tưởng đồ của Uyển Thu nhà đúng là mù mắt !”
Cây chày trong tay Thịnh bà bà như mọc mắt, mỗi cú đ.á.n.h đều nhắm thẳng m.ô.n.g hai , khiến hai em nhà họ Thịnh một nữa cảm nhận tình mẫu tử, trong khoảnh khắc trở về tuổi thơ.
Lưu Quyên và Trương Quế Hoa đều vểnh tai ngóng động tĩnh, tiếng kêu t.h.ả.m thiết của phu quân mới bước khỏi cửa.
Rồi liền thấy hai chồng đuổi đ.á.n.h ngoài.
“Sau mà còn dám đến lảm nhảm, động tâm tư bất chính gì, lão nương sẽ đ.á.n.h gãy chân ch.ó của các ngươi!”
Thịnh bà bà dừng tay buông lời hăm dọa, kiêu căng vuốt chiếc trâm cài tóc mạ vàng lệch đầu, lắc hông bước sân.
Hai nàng dâu sớm thấy những món trang sức đầu, tay, tai của chồng. Trương Quế Hoa thì vô tư, dù cũng nàng bỏ bạc mua, cũng sẽ cho nàng, gì mà ghen tị.
Lưu Quyên nghĩ , nàng là con dâu cả của lão Thịnh gia, đồ của chồng chắc chắn sẽ truyền cho con dâu, nàng là con cả, đương nhiên là nàng chọn .
Nếu ý nghĩ của Lưu Quyên Thịnh Xuân Hoa , thì cơ bản nàng sẽ phế bỏ , nửa tháng thể xuống giường cũng coi như là nhẹ .
Không chỉnh cho nàng sống , c.h.ế.t cũng xong, thì Thịnh Xuân Hoa nàng là nữ trung hào kiệt , dám tơ tưởng đến đồ của nàng , đúng là c.h.ế.t!
Thịnh bà bà sân, Thịnh Uyển Thu liền giơ ngón tay cái lên với nãi nàng: “Nãi, vẫn oai phong thật, thủ quả là bảo đao cùn đó!”
“Con bớt nịnh bợ , mau ăn cơm, lát nữa chuyện hỏi con.” Thịnh bà bà lườm nàng một cái thật mạnh.
“Dạ! Ăn cơm ăn cơm!”
Thịnh Uyển Thu mở hộp thức ăn xem, Khương chưởng quỹ đúng là đáng tin, nào là thịt chân giò lớn, gà , thịt viên, thịt kho tàu, thật sự là bốn món mặn, một chút rau cũng .
“Mau ăn , đừng nữa!” Thịnh Uyển Thu đưa tay cốc đầu hai đứa mỗi đứa một cái.
“Nãi, ăn !” Hai đứa nhỏ đều hiếu thảo, mỗi đứa gắp một miếng thịt đặt bát của Thịnh bà bà.
“Tốt lắm, các cháu cũng ăn !” Thịnh bà bà thật lòng vui vẻ, xua tan hết sự bực bội do hai đứa con bất hiếu nãy gây .
Thịnh Uyển Thu bắt đầu thưởng thức , vẫn là thịt ngon, thơm quá!
Bên hàng rào nhà Thịnh đại bá, Thịnh Dao Tổ dùng ánh mắt hung ác chằm chằm Thịnh Hoài Cẩm, cái đồ tiểu dã chủng dựa cái gì mà ăn thịt nhà nãi !
Nhìn những món thịt bàn, ngửi mùi thơm thịt trong khí, thật sự là thèm nhỏ dãi!
“Nãi! Con đói!”
Thịnh Dao Tổ nhịn , úp lên hàng rào đáng thương kêu gọi bốn đang ăn cơm trong sân của Thịnh bà bà.
“Đói thì tìm cha ngươi, gọi ích gì?”
“Gọi thì ngươi sẽ đói ? Nếu ích, ngươi cứ gọi thêm vài tiếng!” Thịnh bà bà một tay cầm đùi gà nướng, gặm .
Tục ngữ câu thượng lương bất chính hạ lương oai, thằng cháu nhỏ Thịnh Diệu Tổ Lưu Quyên dạy dỗ cũng chẳng thứ gì. Ngày thường thấy nó gọi bà, đôi khi thấy còn trốn , thật ngỡ mắt kém thấy !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-61-nghe-thay-tieng-keu-tham-thiet-cua-phu-quan-minh-moi-buoc-ra-khoi-cua.html.]
Ô ô ô! Thịnh Diệu Tổ lóc chạy nhà, một là vì chọc tức, hai là thật sự thèm thịt mà .
“Cha, con ăn thịt!”
Thịnh Diệu Tổ lập tức nhào tới Thịnh Đại Sơn đang úp giường, vặn nhào trúng ngay m.ô.n.g thương của .
Thịnh Đại Sơn kêu lên một tiếng 'ao', chim chóc mái nhà đều dọa bay mất.
“Quyên tử, ngươi là c.h.ế.t ! Con trai đói ngươi thấy ! Còn mau cơm !”
Thịnh Đại Sơn nỡ mắng con trai út, liền sang mắng Lưu Quyên đang giả vờ bận rộn trong sân.
“Hai đứa bây là c.h.ế.t ! Còn mau đào rau dại , chỉ ở nhà lười biếng. Cũng là con gái, các ngươi xem, bản !”
“Từng đứa từng đứa còn mặt mũi lên bàn ăn cơm, đúng là đồ đòi nợ!”
Cái gọi là cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm tép, chính là đạo lý . Thịnh Đại Sơn mắng Lưu Quyên, Lưu Quyên liền mắng con gái.
Thịnh Chiêu Đệ Lưu Quyên một cách âm trầm, nếu ánh mắt thể g.i.ế.c , Lưu Quyên sớm ánh mắt của Thịnh Chiêu Đệ “xử lý” .
“Chẳng lẽ ngươi thấy trời tối ? Bây giờ đào rau dại gì!”
“Con trai ngươi ăn thịt, ngươi đào rau dại ích gì? Phải chăng trong nhà thêm một đứa con gái dã thú c.ắ.n đứt chân ngươi mới cam lòng!”
Lưu Quyên ánh mắt như ăn thịt của Thịnh Chiêu Đệ dọa sợ. Đứa con gái của ả bây giờ trông như ác quỷ bò từ địa ngục, mỗi ả đều cảm thấy ánh mắt của con gái lớn khiến ả dựng tóc gáy.
Ngày mai ả sẽ về nhà đẻ tìm hỏi xem, liệu thể sớm gả đứa con gái lớn , đỡ ngày ngày ở nhà ăn bám.
Lưu Quyên bĩu môi, lườm nàng một cái mới nhà.
“Nàng sai, Thịnh Uyển Thu bản các ngươi, trông cậy khác là đáng tin!”
Thịnh Chiêu Đệ vịn tường dậy, trầm giọng xong câu đó phòng .
Tia sáng cuối cùng bầu trời biến mất nơi chân trời, bầu trời màn đêm vô tận bao phủ, tựa như một tấm màn đen khổng lồ che khuất cả thế gian.
Cũng như nội tâm nghèo nàn của Thịnh Chiêu Đệ, chỉ còn một mảng tối đen và tĩnh lặng.
Về phía , Thịnh Uyển Thu đang đối diện Thịnh bà bà. Sau khi ăn xong, hai tiểu tử bao hết việc rửa bát dọn dẹp, nàng liền Thịnh bà bà kéo trong nhà.
“Bà nội, bà cứ con như , chút rợn ! Ha ha!”
“Ngươi nhất nên thành thật khai báo, con heo rừng hôm nay là ? Ngươi đừng cái cổ heo rừng là do ngươi c.ắ.n đứt đó nhé?”
Thịnh Uyển Thu thở phào nhẹ nhõm. Nàng còn tưởng bà nội tìm nàng việc gì, là phát hiện nàng chủ nhân cũ, đến để tra hỏi nàng!
“Ai! Chuyện đến nước con cũng giấu giếm nữa, bà nội, con chỉ với một bà thôi, bà ngàn vạn đừng lỡ lời nhé!”
Thịnh Uyển Thu vẻ thần thần bí bí cao thâm khó lường, nhỏ giọng .
Mèo con Kute
“Nói ngắn gọn thôi, bớt lằng nhằng cho !” Thịnh bà bà bắt đầu cầm đế giày lên. Bất cứ khi nào đứa cháu gái dám bậy bạ lừa gạt bà già , bà sẽ vả cho một đế giày.
“Con nuôi một con hổ, con heo rừng và những con thú săn lớn đều là nó giúp con bắt đó!”
Kinh lôi thông thiên tu vi, trời sập đất nứt tử kim chùy!
Nếu Thịnh bà bà là hiện đại, chắc hẳn bài thần khúc chính là nhạc nền hiện tại của bà.