Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 57:-- --- Có phải khám bệnh? Hay là mua thuốc?

Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:23:44
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh Uyển Thu vác con heo rừng lên, hiên ngang hùng dũng xuống núi.

 

Đại Hổ theo nàng rời , đó nhảy lên một cây đại thụ để chợp mắt. Giao tiếp với nhân loại quả thật quá mệt mỏi, còn cái cây giá đỗ giới hạn sờ m.ô.n.g nữa, đúng là một ngày tệ hại.

 

Hạnh Lâm Y Quán trấn Tứ Thủy.

 

Khi Lục Ly dẫn Lăng Nhị bước y quán thì Đinh Đại Lực ở đó. Trong quầy chỉ một tiểu nam hài ăn mặc giản dị đang cúi đầu luyện chữ một cách chuyên chú.

 

“Khụ khụ khụ!” Lục Ly khẽ ho hai tiếng xem như nhắc nhở.

 

“Đại ca ca, ngươi là khám bệnh? Hay là mua thuốc? Chưởng quỹ mới xem bệnh , chắc cũng sắp trở về, ngươi thể đợi một lát.”

 

Thịnh Hoài Mục thấy tiếng ho, ngẩng đầu lên liền thấy nam tử trẻ tuổi áo trắng mặt . Vị đại ca ca trông thật , là nhất mà từng thấy.

 

“Tiểu hài nhi, ngươi là gì của lão Đinh ?” Lục Ly tiểu nam hài sáu bảy tuổi khẽ hỏi.

 

“Lão Đinh? Đại ca ca ngươi đang chưởng quỹ ở đây, vị lão gia gia râu trắng ?”

 

“Ta đang tạm thời ở đây, vài ngày nữa đại tỷ của sẽ đến đón .”

 

Thịnh Hoài Mục thành thật trả lời, cảm thấy vị đại ca ca , chỉ là vị ca ca áo đen vẻ nghiêm nghị.

 

“Đại tỷ của ngươi? Có quan hệ gì với lão Đinh?”

 

“Vì cho ngươi ? Ngươi quen đại tỷ của ?” Thịnh Hoài Mục vị ca ca áo trắng hỏi về đại tỷ liền lập tức cảnh giác.

 

Có lẽ thấy vẻ cảnh giác gương mặt nhỏ nhắn của Thịnh Hoài Mục, Lục Ly gì nữa, ung dung xuống ghế.

 

Thịnh Hoài Mục , dù cũng theo lời lão gia gia râu trắng , còn chuyện của nữa, thế là bắt đầu luyện chữ bút lông.

 

Lục Ly khá hứng thú vươn đầu một cái, chữ bút lông nguệch ngoạc, là mới bắt đầu tập .

 

“Tiểu hài nhi, ngươi học ? Cây bút lông của ngươi cầm như thế .”

 

Thịnh Hoài Mục ngẩng đầu , gì, chỉ chớp chớp đôi mắt to tròn như thể hiểu lời .

 

Lục Ly dậy bên trong quầy, đó nắm lấy tay Thịnh Hoài Mục, đặt từng ngón tay của đúng vị trí thích hợp cây bút lông.

 

“Bút cầm như thế , cánh tay giơ cao lên, chữ mới . Ngươi thử xem!”

 

Thịnh Hoài Mục gật đầu, đó bắt đầu đặt bút chữ lên giấy, cũng là ảo giác của , nhưng chữ thật sự dường như hơn nhiều.

 

“Đại ca ca, ngươi cũng là sách ?” Thịnh Hoài Mục xong một hàng chữ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi .

 

“Ừm, lẽ !” Lục Ly , khi , Thịnh Hoài Mục cảm thấy vị đại ca ca lên càng hơn.

 

“Tiểu hài nhi, hỏi ngươi, ngươi sách học chữ là để ?”

 

Thịnh Hoài Mục cau mày nhỏ, nhất thời trả lời thế nào, thế là nghĩ đến đại tỷ của .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-57-co-phai-kham-benh-hay-la-mua-thuoc.html.]

“Bây giờ vẫn sách học chữ là để gì. đại tỷ của , sách học chữ nhất định là để thi quan, điều quan trọng nhất là sách học chữ để hiểu đạo lý, để trở thành một hữu dụng.”

 

Lục Ly kinh ngạc câu trả lời , hơn nữa đây là lời một nữ tử , khỏi khiến suy ngẫm.

 

Hắn thấy quá nhiều sách chỉ vì thi cử đỗ đạt quan, đó lợi dụng quyền lực trong tay để vơ vét tài sản, cứ như thể đó mới là mục đích cuối cùng của việc sách.

 

Một nữ tử nhỏ bé kiến giải như , thật sự gặp vị nữ tử cái độc đáo .

 

···

Mèo con Kute

 

Thịnh Uyển Thu vác con heo rừng lớn nghênh ngang xuống núi thôn. Giờ đây, dân làng Thanh Sơn Thôn quen thuộc , nha đầu nhà họ Thịnh lão nhị sức mạnh hơn , từng theo lão thợ săn mù học hỏi, thỉnh thoảng săn chút thịt rừng mang về thì quá đỗi bình thường.

 

Đương nhiên cũng những kẻ lắm mồm khó chịu, ví như Ngụy bà tử. Mụ Thịnh nãi nãi khoe khoang trang sức mà tức đến nửa sống nửa c.h.ế.t, giờ thấy Thịnh Uyển Thu vác heo rừng về mà xỉa xói vài câu thì trong lòng thoải mái, thế là mụ liền vặn vẹo cái m.ô.n.g già lết qua.

 

“Ta nha đầu Uyển Thu , ngươi thích ăn một thế hả? Đại Thanh Sơn của một ngươi, ngươi ngày nào cũng lên núi săn thịt rừng lẽ nào nên chia cho chúng một chút ?"

 

“Cả một con heo rừng lớn như , dù nhà ngươi cũng ăn hết, ngươi nên chia sẻ với dân làng, như mới lợi cho tình đoàn kết, đúng ?”

 

Lời của Ngụy bà tử thốt , những dân làng đang việc hai bên đường đều cảm thấy hổ phát hoảng. Trước đây Thịnh Uyển Thu bán thịt heo rừng giá rẻ cho dân làng, chuyện ai nấy đều hưởng lợi, huống hồ một tiểu cô nương liều mạng rừng sâu săn con mồi, vì lẽ gì vô điều kiện chia cho ngươi?

 

Lẽ nào chỉ dựa cái mặt dày, da mặt trơ trẽn, hổ của ngươi ?

 

Trên đời thì cũng kẻ , mấy bà thím vốn thích chiếm tiện nghi cũng bắt đầu rục rịch.

 

“Phải đó! Uyển Thu, con xem con heo rừng cũng khá lớn, con chia cho mấy thím một ít, mấy thím sẽ ghi nhớ tình !”

 

“Con xem chúng đều là hàng xóm láng giềng, nếu nhà con chuyện gì, chúng cũng dễ bề giúp đỡ, ?”

 

Ngụy bà tử xong, thấy về phía , liền càng cảm thấy những gì là đúng.

 

Thịnh Uyển Thu gần như tức đến bật , một nàng bỏ công sức, khác đến hái quả miễn phí ư? Nàng là kẻ chuyên chịu thiệt thòi ?

 

“Gọi ngươi một tiếng Tiền nãi nãi là vì tôn trọng ngươi, nhưng lớn tuổi hổ, cũng cần tôn trọng ngươi nữa.”

 

“Đại Thanh Sơn của , cũng của ngươi, ai bản lĩnh thì mà săn? Ta chặn cửa nhà ngươi , khóa cửa sổ nhà ngươi ?”

 

“Cả nhà ngươi là đồ lười biếng, thối tha vô dụng, ăn thịt thì tự lên núi mà săn . Vừa sợ c.h.ế.t chiếm tiện nghi của khác, da mặt ngươi thật sự dày bình thường!”

 

“Sau nhà ngươi giày, cứ việc dùng da mặt của ngươi mà đế giày , dày như chắc chắn bền bỉ!”

 

“Còn mấy vị nữa, đầu heo rừng giữ để ngày đãi tiệc dân làng đến nhà ăn cỗ. Bây giờ mấy vị đây, ai cũng như ai, xin , ngày tiếp đón!”

 

“Mau tránh ! Bằng lưỡi hái của mắt , c.h.é.m c.h.ế.t một kẻ tính một kẻ!”

 

Thịnh Uyển Thu xả một tràng Ngụy bà tử, đó rút chiếc lưỡi hái dắt bên hông cầm trong tay, vung về phía mấy đang mặt.

 

Ngụy bà tử loạng choạng phịch xuống đất, mụ cảm thấy má và lưỡi hái chỉ cách một tấc, ánh sáng lạnh lẽo từ lưỡi hái còn chói mắt mụ. Trời ơi! Con nha đầu c.h.ế.t tiệt thật sự dám g.i.ế.c !

 

Mấy bà thím chuyện cũng sợ đến run lẩy bẩy, nha đầu nhà họ Thịnh thật sự quá điên , bọn họ chỉ mấy câu mà c.h.é.m !

 

 

Loading...