Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 5:-- Bắt Được Một Ổ Thỏ ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:22:45
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Vậy đại bá mẫu xem phân chia ruộng đất thế nào? Chia phần của chúng cho nhà ?" Thịnh Uyển Thu lườm một cái .

 

"Ngươi là đứa nhỏ chỗ nào cho ngươi chuyện ?" Lưu Quyên lập tức quát mắng.

 

"Sao thế! Dựa mà nha đầu Uyển Thu nhà thể chuyện? Lão nhị mất , nàng chính là chủ nhà . Lưu Quyên, ngươi đừng tưởng lão bà tử ngươi đang nghĩ gì?"

 

"Chẳng ngươi sợ khi trăm tuổi, ruộng đất sẽ rơi tay Uyển Thu bọn chúng ?"

 

"Ta cho ngươi , lão nương còn hai đứa con gái. Đợi c.h.ế.t , ruộng đất ai thì bỏ tiền mua, bạc bán , hai đứa con gái của chia đều!"

 

"Nhà cửa con gái thể phân chia, dù đây cũng là gia sản mà và cha ngươi kiếm , cho ai thì cho!" Thịnh bà bà với vẻ mặt giận dữ, trực tiếp phun nước bọt mặt Lưu Quyên.

 

"Nương, con gái xuất giá thể chia bạc của nhà đẻ chứ? Không cái quy củ !" Lưu Quyên lớn tiếng quát, còn véo một cái Thịnh Đại Sơn đang im lặng.

 

"Ngươi trọng nam khinh nữ nghĩa là ai cũng giống ngươi. Ngươi coi ba đứa con gái nhà ngươi bằng , chẳng lẽ còn tưởng khác cũng giống ngươi ?"

 

"Ngươi thì chia bạc của nhà đẻ ngươi đấy, ngươi chia ?"

 

"Lão đại! Nếu nó còn lằng nhằng, thì hưu nó , nương sẽ tìm cho ngươi một cô nương chồng khác!" Thịnh bà bà oai.

 

Lưu Quyên thấy chồng hưu , lập tức dám gì nữa. Nhà đẻ của nàng cũng tương tự như nhà nhị , phỏng chừng nàng hưu bên , ngày hôm cha nàng cũng thể gả nàng để đổi lấy bạc.

 

Cái nhà cứ thế mà phân chia xong!

 

Thịnh bà bà cũng là cương quyết nhanh gọn, việc hừng hực khí thế. Buổi chiều bà tìm lên núi chặt trúc về, đan thành hàng rào tre, trực tiếp ngăn cách bức tường sân thành các phần riêng.

 

Sân ngăn cách bằng hàng rào tre, nhà bếp nhỏ và chuồng heo đều bà nội nàng trực tiếp ngăn sang bên , đồ đạc vài nhà đều chia .

 

Tiếng đại bá nương Lưu Quyên đập phá đồ đạc vọng từ sân viện bên cạnh sang, tiếng tuy lớn, nhưng những trong sân đều rõ.

 

"Bà nội, dắt Hoài An ngoài dạo một lát!"

 

Buổi trưa chỉ ăn chút màn thầu ngũ cốc thô, một miếng nuốt xuống, suýt chút nữa gãy răng cửa của nàng.

 

Thịnh Uyển Thu bữa ăn thịt, cả đều thoải mái. Nhìn ngọn núi cao ngất ở đằng xa, nàng, mang song dị năng trong tay, liền tin kiếm thịt để ăn.

 

Thịnh Uyển Thu cứ thế dắt Thịnh Hoài An cửa, Thịnh Hoài An còn chu đáo mang theo một cái gùi, cứ ngỡ đại tỷ nhà đào rau dại, ngờ đại tỷ của đổi một linh hồn khác, là một kẻ thịt vui.

 

Hai chị em trò chuyện, Thịnh Uyển Thu lúc mới triều đại nàng đang ở gọi là Đại Việt, dù nàng nghĩ nát óc cũng chẳng nhớ đây rốt cuộc là triều đại nào, hình như sách sử hề ghi chép, e là một triều đại hư cấu mà thôi.

 

Nhìn trang phục cùng cách ăn mặc của dân làng tựa hồ như phục sức thời Tống, tùy tiện , đến thì an phận. Dù sống thì hãy sống thật , ít nhất nơi đây núi xanh nước biếc, khí trong lành, vẫn dễ sống hơn nhiều so với mạt thế.

 

“Chị, chúng đang định lên núi ư? Bà nội cho chúng lên núi , núi sói, còn cả hổ nữa!”

 

Nhìn Thịnh Uyển Thu cứ một mực tiến lên phía , dáng vẻ như sắp lên núi, vội vàng khuyên can.

 

Nếu để bà nội hai chị em lên núi, về nhà chắc chắn sẽ cầm gậy gõ đầu họ.

 

“Sói?!” Ánh mắt Thịnh Uyển Thu sáng bừng.

 

“Huynh , , bà nội ? Lẽ nào cáo mật?” Thịnh Uyển Thu dùng ánh mắt nghi hoặc Thịnh Hoài An.

 

“Chị, sẽ cáo mật , chỉ sợ núi nguy hiểm thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-5-bat-duoc-mot-o-tho.html.]

 

“Chỉ cần ngoan ngoãn, theo chị, chị đảm bảo thịt ăn, sẽ gặp nguy hiểm , cứ yên tâm!”

 

Thịnh Uyển Thu xong liền nắm lấy tay Thịnh Hoài An, kéo lên núi.

 

Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Hoài An tức khắc đỏ bừng, bàn tay chị đang nắm, chút ngượng ngùng, đây vẫn là đầu tiên chị kéo tay mà.

 

Hắn cảm thấy chị hôm nay là lạ, nhưng thể rõ là cảm giác gì, lẽ là do , chị kích động chăng.

 

Xem vẫn những gan dám lên núi, bãi cỏ giẫm một con đường mòn nhỏ, con đường nhỏ giữa núi, hai bên cây cối xanh tươi rậm rạp.

 

Càng gần càng cảm thấy khí trong lành, Thịnh Uyển Thu hít sâu mấy !

 

Hai cứ thế mãi, cho đến khi Thịnh Uyển Thu thấy bãi cỏ dấu chân động vật lộn xộn, nàng mới dừng .

 

“Hoài An, leo cây ?” Thịnh Uyển Thu hỏi Thịnh Hoài An.

 

Mèo con Kute

“Biết chứ! Chị, lẽ nào chị quên , chúng còn từng leo cây lấy trứng chim đó thôi?” Thịnh Hoài An trong giọng lộ vẻ vui mừng, lẽ nào chị leo cây lấy trứng chim, bà nội họ cho họ leo cây , sợ họ ngã gãy chân.

 

“Vậy , lên cây đợi, xem xét xung quanh, một lát sẽ trở .” Thịnh Uyển Thu là sợ một đứa trẻ con ở một nơi đây an , mới để lên cây đợi nàng.

 

“Chị, cùng chị nhé, chị một yên tâm!” Thịnh Hoài An nàng , vội vàng bày tỏ theo bên cạnh nàng.

 

“Đừng nhảm, theo gì! Mau lên cây cho , bớt lảm nhảm!” Thịnh Uyển Thu trừng mắt một cái, Thịnh Hoài An vẫn chút sợ hãi, chị gái của mà đanh đá lên thì quả thực tài nào chống đỡ nổi, là cứ lời nàng .

 

Thấy thiếu niên nhỏ bé tay chân cùng dùng để leo lên cây, Thịnh Uyển Thu lúc mới hài lòng gật đầu.

 

“Chị, chị về sớm một chút, gặp nguy hiểm ngàn vạn nhớ chạy thật nhanh!” Thịnh Hoài An hướng về Thịnh Uyển Thu xa mà gọi.

 

“Biết , cứ yên tâm!” Thịnh Uyển Thu hề đầu , chỉ vươn tay vẫy mấy cái trong trung xem như đáp .

 

Thoát khỏi cái đuôi nhỏ phía , Thịnh Uyển Thu nhanh sự tìm kiếm kỹ lưỡng của nàng phát hiện một ổ thỏ, vui đến mức mắt nàng híp cả !

 

Tay búng ngón tay, phóng một tia chớp nhỏ, trực tiếp diệt sạch cả nhà thỏ.

 

Tổng cộng bảy con thỏ, hai lớn năm nhỏ, con lớn xách lên nặng bốn năm cân, con nhỏ nặng hai ba cân, chắc là đang ngủ trong hang, thế , trực tiếp diệt sạch cả tộc.

 

Bỏ thỏ giỏ mây, Thịnh Uyển Thu vác giỏ mây về, đường phát hiện một cây hoa tiêu, vì đến mùa chín, chỉ thể hái một ít lá và hoa mang về, đợi đến khi chín, sẽ hái hết hoa tiêu về.

 

Thịnh Hoài An từ xa thấy chị dáng vẻ vô cùng thoải mái, miệng còn ngậm một cọng cỏ đuôi chó.

 

“Chị, chị về nhanh thế?”

 

“Hoài An, tối nay chúng ăn thịt thỏ!” Thịnh Uyển Thu nghịch ngợm chớp mắt với Thịnh Hoài An.

 

“Thật giả ?” Thịnh Hoài An nhảy xuống cây, chạy lon ton đến gần, thò đầu giỏ mây một cái, tức thì kinh ngạc trợn tròn mắt.

 

Toàn bộ là do chị bắt ư?

 

“Tổng cộng bảy con, hai con lớn, năm con nhỏ, tối nay chị bếp, để các ăn ngon!”

 

“Đi thôi! Chúng xuống núi!” Thịnh Uyển Thu chút sốt ruột.

 

 

Loading...