Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 34:-- Ngươi đợi ta một chút ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:23:15
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đương nhiên là cái gì quý hiếm, thì trồng cái đó, kiếm tiền chậm rãi phong cách của nàng. Đã một bảo vật nghịch thiên đến mà dùng thì thật phí hoài.
“Thu mua! Tửu lầu của chúng trải khắp Đại Việt Quốc. Nếu ngươi cung cấp nhiều, ở đây dùng hết thì thể vận chuyển đến các tửu lầu lân cận để cùng dùng.”
“Về phần trái cây, Đại Việt Quốc chúng vốn dĩ vì địa chất khá cứng nên các loại trái cây trồng tương đối đơn điệu, táo thì cũng là lê, hoặc là dưa lưới các loại.”
“Rau củ cũng đều là những loại thường thấy, cái thì chẳng khác biệt mấy. Bây giờ là mùa xuân nên rau củ thiếu, chủ yếu là khi trời lạnh, rau củ khan hiếm hơn một chút, giá cả cũng cao hơn.”
Khương chưởng quỹ lý do gì để gạt nàng, những lời y đều là những gì Thịnh Uyển Thu tìm hiểu khi dạo phố.
“À , ngươi đợi một chút.” Khương chưởng quỹ xong liền chạy trong quầy hàng lục lọi một hồi, cuối cùng lấy hai chiếc túi vải nhỏ.
“Cái là do một khách thương của Thiên Tề Quốc để , y là hạt giống gì đó, nay tặng cho ngươi, ngươi cứ mang về trồng thử xem !”
Khương chưởng quỹ đặt hai gói vải nhỏ lên bàn, Thịnh Uyển Thu cầm lấy mở xem, khi nàng cẩn thận phân biệt thì cũng chỉ nhận ba loại: một là hạt nho, một là hạt mướp, còn một loại trông giống hạt lựu, năm thứ còn thì nàng thực sự là gì.
Chỉ về nhà thử xem, mới rốt cuộc là thứ gì.
“Vị khách thương Thiên Tề Quốc đó rằng chúng truyền từ hải ngoại đến, ngay cả bên đó cũng . Hôm đó y mang đủ tiền rượu, cứ nhất quyết lấy những hạt giống cấn trừ một nửa tiền rượu.”
Khi Khương chưởng quỹ kể những chuyện , y vẫn giữ vẻ mặt tiếc nuối. Mấy gói hạt giống rách nát cứ thế cấn trừ ba lượng bạc tiền rượu của y, khiến y đau lòng c.h.ế.t.
“Vậy xin tạ ơn Khương chưởng quỹ, những hạt giống sẽ mang về nghiên cứu. Nếu thật sự nghiên cứu thứ gì , sẽ lập tức đến báo cho ngài.”
Thịnh Uyển Thu cẩn thận từng li từng tí bỏ hai chiếc túi vải nhỏ chiếc túi vải nhỏ đeo bên .
Vật săn cân xong, tổng cộng hơn ba mươi sáu lượng bạc một chút. Thịnh Uyển Thu lấy ba mươi lăm lượng, bạc còn hơn một lượng thì trả .
“Mời Khương chưởng quỹ uống rượu, xin cáo từ!” Thịnh Uyển Thu mỉm .
“Nha đầu ngươi thật khách sáo, cứ gọi là Khương thúc là .” Khương chưởng quỹ nhanh nhẹn nhận lấy bạc, một chút cũng từ chối.
“Vậy Khương thúc, xin cáo từ!” Thịnh Uyển Thu lên tiếng cáo từ.
“Đã gọi một tiếng thúc, cái ngươi mang về ăn đường !” Khương chưởng quỹ nhét tay nàng một chiếc hộp đồ ăn, vẻ mặt cho phép từ chối.
“Vậy xin tạ ơn Khương thúc.” Thịnh Uyển Thu cũng xởi lởi cảm tạ, Khương chưởng quỹ tiễn nàng cửa.
“À , nha đầu, quên với ngươi, nếu sơn hào hải vị gì đó, phía cũng thu mua.” Khương chưởng quỹ thấy nàng lên xe chuẩn rời , lúc mới nhớ câu .
“Vâng, Khương thúc, nhớ !”
Thịnh Uyển Thu giơ cây sào lên, con lừa lập tức kéo nàng tiến về phía .
“Nương, xem, là con nha đầu c.h.ế.t tiệt Thịnh Uyển Thu , nó đến Tùng Hạc Tửu Lầu!”
Ở góc phố, Bạch Giang thị và con gái Bạch Tiểu Liên đang một quầy bánh ngọt nhỏ, trân trân Thịnh Uyển Thu đ.á.n.h xe lừa qua. Chiếc hộp đồ ăn nàng ôm trong lòng vô cùng bắt mắt, Bạch Tiểu Liên cho rõ.
Tại nàng thể đến Tùng Hạc Tửu Lầu, mà chỉ thể ăn món bánh ngọt rẻ nhất quán vỉa hè? Bạch Tiểu Liên mặt mày đen sì nghiến chặt răng hàm, ánh mắt oán độc chằm chằm chiếc xe lừa .
“Người dám lên núi săn thú, ngươi dám ?”
“Không dám thì ít lải nhải ở đây ! Còn ăn nữa ? Không ăn thì !”
Vốn dĩ Bạch Giang thị phiền lòng, thằng con trai út cứ đòi ăn thịt, kết quả đến trấn thì con gái kêu đói, ăn bánh ngọt. Cứ ngày ngày chỉ tiêu tiền, một chút bản lĩnh kiếm tiền cũng , cái nhà sớm muộn cũng tiêu đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-34-nguoi-doi-ta-mot-chut.html.]
Bạch Tiểu Liên thấy những lời bực bội của nương , chỉ thể cam lòng ngậm miệng .
Người đường đường nhiều như , Thịnh Uyển Thu căn bản chú ý tới hai đó, nàng đ.á.n.h chiếc xe lừa nhỏ đến Hạnh Lâm Các.
Dừng xe xong, nàng bước tiệm, liền thấy lão già Đinh Đại Lực đang một chiếc ghế mây ngủ say sưa.
“Lão già, đêm qua ngươi trộm , ban ngày ban mặt mà ngủ say sưa như là chứ?”
“Có ai ăn như ngươi ? Ta thấy hiệu t.h.u.ố.c của ngươi sớm muộn cũng đóng cửa thôi!”
Thịnh Uyển Thu gõ quầy hàng, trêu chọc một cách tinh nghịch.
Đinh Đại Lực thấy tiếng liền là ai, lập tức mở mắt nhảy dựng lên, giống như một lão hồ ly xảo quyệt.
Nha đầu nhỏ chính là thần tài của y, kiếm hơn vạn lượng bạc, tuyệt đối thể lơ là. Nếu vạn nhất đồ tìm y thì chẳng lỗ to .
“Hôm nay thứ gì ? Lấy lão phu xem thử.” Đinh Đại Lực hưng phấn xoa tay liên hồi, y cứ tưởng Thịnh Uyển Thu đến để bán đồ.
“Hôm nay đến bán đồ, là đến mua đồ.” Thịnh Uyển Thu nhún vai, như Đinh Đại Lực.
Đột nhiên nụ mặt lão già đông cứng , hừ, mừng hụt .
“Cần gì? Ta với ngươi nhé, những hạt giống ngươi , giúp ngươi hỏi , đối phương vẫn trả lời. Nếu ngươi hạt giống thì phía .”
“Quế chi, bát giác, tiểu hồi hương, thảo quả, trần bì, sơn , lá nguyệt quế, sa khương, bạch đậu khấu, hoa tiêu, những thứ hẳn là chứ!”
“Mỗi thứ cân cho một cân, việc dùng!”
“Đây là phương t.h.u.ố.c gì? Ai bệnh ?”
Đinh Đại Lực nàng như thực đơn, lèo nhèo một đống tên t.h.u.ố.c bắc, còn tưởng nhà nàng ai bệnh. Sao còn mua từng cân từng cân, đây là để ăn ? Hay là để tắm rửa đây!
“Hỏi nhiều gì? Lại độc dược, thì cứ lấy cho !”
“Mau mau lên, còn đang đợi về nhà đây!”
Thịnh Uyển Thu trợn trắng mắt, lão già lắm vấn đề thế, trả tiền.
“Những thứ ngươi thì đều , nhưng mấy loại nhiều như . Đã là t.h.u.ố.c lấy từ chỗ , nhất định hỏi kỹ hơn. Vạn nhất khác ăn đau bụng, đến tìm gây phiền phức, chẳng hỏng thanh danh của !”
“Thanh danh của ngươi còn cần hỏng ? Không một ai tiệm cả, mau mau lên !”
“Không một cân thì cứ lấy nửa cân. Ngươi yên tâm , đảm bảo cho dù chuyện gì cũng đến tìm ngươi gây phiền phức, !”
Mèo con Kute
Thịnh Uyển Thu dùng ánh mắt đầy chán ghét quét mắt một vòng trong tiệm, đến mức Đinh Đại Lực nhảy dựng lên đ.á.n.h .
“Được, tiểu cô nãi nãi, đây liền lấy cho ngươi!”
Đinh Đại Lực hừ lạnh một tiếng, bốc thuốc, ngay đó cân lên gói từng bọc từng bọc cẩn thận.
Thịnh Uyển Thu cứ quầy hàng chằm chằm lão già nhỏ . Đừng thấy lão già nhỏ tuổi tác cao, tay chân nhanh nhẹn.
Bàn tính gõ lách cách, miệng vẫn lầm bầm lầu bầu, cũng chẳng đang gì.
“Tổng cộng ba lượng bốn tiền bạc, ngươi đưa cho ba lượng, nhưng ngươi cho rốt cuộc là định dùng để gì?”