Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 299:-- Ngươi mau câm miệng lại đi ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 23:39:37
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Đường Vận chẳng hề khách khí chút nào, nếu đang cây, nàng dám nhảy xuống, thì sớm nhào tới đ.á.n.h .
Tần Hựu cũng bật khúc khích. Cái vị Tam công chúa Đại Việt Quốc gì đó tay còn độc địa hơn cả , kịp hiểu rõ sự tình ném loạn xạ b.o.m về phía .
Nàng ném thì cũng xem thời cơ chứ, nếu sớm thấy tiểu chất nữ nhà , kịp thời đ.á.n.h bay quả b.o.m đó , e rằng giờ phút vị công chúa ngốc nghếch tự nổ tung !
Đương nhiên, con gái của Lục sư nhà cũng là kẻ đầu óc chẳng lành gì, còn tệ hơn cả cha nàng, Lão Lục. Chẳng mấy quả b.o.m trong tay nàng kiếm từ , thấy ném là nàng cũng móc ném theo. Nếu kịp thời phá vỡ Lưới Khóa Hồn, một tay xách một bọn họ ngoài, e rằng giờ phút cả hai nàng thiếu tay chân !
"Ngươi mau câm miệng ! Đợi về sẽ tính sổ với ngươi!" Thịnh Uyển Thu chút thiện cảm gầm lên với Lục Đường Vận.
"Các ngươi là Thiên Tề Quốc, bằng chứng gì ?" Lu Linh Vận tiến lên hỏi. Tuy Hoàng đế Thiên Tề Quốc giờ ngoài ba mươi nhưng vẫn còn độc , song tỷ của Hoàng đế thì ít. Nếu thanh niên là thật, e rằng cũng là của Hoàng đế Thiên Tề hoặc là con cháu của đại thần Thiên Tề.
"Ta thì bằng chứng đó, nhưng giờ đang trói, ngươi bảo lấy bằng cách nào?"
"Ta tên là Nhiếp Trí Hiên, là con trai Hữu Thừa tướng Thiên Tề Quốc, xếp thứ ba trong nhà. Lần dẫn theo đội ngũ xuất phát sớm tới Bắc Húc. Các đội khác sẽ đến trễ hơn một chút. Nếu các ngươi tin , thì cũng chẳng còn cách nào, g.i.ế.c xẻo tùy các ngươi !"
Nhiếp Trí Hiên xong liền trưng vẻ mặt phó mặc cho trời định, như thể heo c.h.ế.t chẳng sợ nước sôi.
Hắn cũng c.h.ế.t, nhưng là d.a.o thớt, là cá thịt. Nhìn thái độ của những , e rằng dù cầu xin cũng khó thoát , đặc biệt là cái con công chúa ch.ó má , đúng là một mụ điên. Giờ đầu vẫn còn đau c.h.ế.t, chắc chắn tóc ở gáy nàng túm rụng hết !
"Cửu sư thúc, xem đây? Hay là giúp thả ?" Thịnh Uyển Thu lời tên tiểu tử lý cứ, mười phần thì chín phần là thật, liền lập tức về phía Tần Hựu vẫn đang cây.
"Tiểu tử , hỏi ngươi, Lưới Khóa Hồn là ai đưa cho ngươi? Nếu ngươi thật, con bọ cạp sẽ chui miệng ngươi đó!"
Tần Hựu từ cây bay xuống, xổm bên cạnh Nhiếp Trí Hiên, vươn tay, một con bọ cạp nhỏ màu đỏ tươi, giương nanh múa vuốt bò từ trong tay áo .
Thủ đoạn của đừng là Nhiếp Trí Hiên, ngay cả mấy Thịnh Uyển Thu cũng giật kinh hãi. Ai ai cũng , loài vật màu sắc càng rực rỡ thì độc tính càng mạnh, tinh mắt con bọ cạp đỏ độc tính hề thấp.
Nếu nó chích một cái, hậu quả sẽ khôn lường.
"Đừng... đừng... , ! Đây là Miêu Quốc sư đưa cho !"
Nhiếp Trí Hiên bịt miệng , nhưng cánh tay căn bản nhúc nhích chút nào, chỉ thể sốt ruột thôi, Tần Hựu hỏi gì là đáp nấy.
"Miêu Cần cái lão bất tử đúng là chịu chơi thật, , xem phận của ngươi thành vấn đề. Cái lão bất tử đó theo thì đang mưa gió ở Thiên Tề Quốc đó! Ta sẽ tháo trói cho ngươi đây!"
Tần Hựu nhấc tay, con bọ cạp nhỏ màu đỏ lập tức bò nhanh về trong tay áo , khiến Thịnh Uyển Thu sởn gai ốc. Nàng chẳng dám nghĩ Cửu sư thúc rốt cuộc giấu bao nhiêu con độc trùng như , cũng sợ bản thương lầm, thật là đáng sợ quá đỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-299-nguoi-mau-cam-mieng-lai-di.html.]
Tần Hựu lấy một lọ sứ nhỏ, phun về phía tấm lưới tơ trắng đang trói Nhiếp Trí Hiên. Tấm lưới tơ liền tan chảy nhanh chóng như bọt xà phòng, quả thực vô cùng kỳ diệu, khiến Thịnh Uyển Thu ngây .
Nhiếp Trí Hiên ánh mắt của , rơi bịch xuống đất, ngã đau đến kêu "ai ôi" một tiếng, mới từ từ bò dậy.
Khi dậy, Thịnh Uyển Thu mới nhờ ánh sáng của ngọn đuốc mà rõ khuôn mặt của . Chà! Chẳng lẽ cổ đại ai xí , đây là một trai trẻ kiểu dáng tươi sáng, hoạt bát nữa.
Tuổi tác chừng mười bảy mười tám, chiều cao ít nhất cũng một thước tám, vai rộng eo thon chân dài, mày kiếm mắt , vẻ mặt chính khí, thật khó mà tưởng tượng bộ dạng lúng túng, nhếch nhác khi nãy treo ngược.
"Vị tiền bối , Lưới Khóa Hồn thể trả cho ? Tuy nó phá hủy , nhưng mang về cũng tiện bề báo cáo với Quốc sư."
Nhiếp Trí Hiên căn bản chẳng dám tới gần Tần Hựu, chủ yếu là sợ kẻ vẻ tà dị tay với , hoặc ném một con bọ cạp gì đó về phía , thế thì chẳng c.h.ế.t chắc . Hắn chỉ dám yên tại chỗ dám nhúc nhích, rướn cổ họng cầu khẩn.
"Báo cáo cái rắm! Quay về nếu Miêu Cần lão già đó mà tìm ngươi đòi, ngươi cứ là lấy , bảo tới tìm mà đòi!"
"Nếu hỏi là ai, ngươi cứ là Cửu sư của !" Tần Hựu liếc Nhiếp Trí Hiên một cái đầy khinh thường, đoạn đầu bay trở cây, xách Lục Đường Vận và mấy đứa cháu ngoại nhà họ Kiều xuống.
Hàn Khanh Khanh với vẻ mặt hưng phấn bay xuống khỏi cây, thoắt cái mặt Nhiếp Trí Hiên.
"Ngươi gì? Chẳng lẽ còn đ.á.n.h nữa !" Nhiếp Trí Hiên lập tức tư thế phòng thủ. Chủ yếu là vì cũng sợ , đây là đầu tiên phụ nữ đ.á.n.h giật tóc hung hãn đến . Quốc gia của từng thấy nữ nhân nhà nào bạo dạn như thế, là những tiểu thư khuê các dịu dàng hiền thục.
"Đánh đ.ấ.m gì chứ, hỏi ngươi, Miêu Cần giờ là Quốc sư Thiên Tề ư? Chuyện khi nào ? Giờ khỏe ?"
Nhiếp Trí Hiên thoạt tiên ngẩn , chẳng nên . Chủ yếu là Quốc sư của họ xem quẻ, còn đo lời dối, động một cái là hạ cổ khác. Hắn dám trả lời bừa, sợ lỡ như về Quốc sư , cha chắc chắn sẽ lột da , chỉ đành gật đầu.
"Ha ha ha, Ngũ sư bá lão thần côn mà thật sự thành Quốc sư , Cửu sư thúc, ha ha ha, cá cược thua đó."
Hàn Khanh Khanh gian Tần Hựu. Năm xưa hai đúng là như kim châm đối đầu với mũi nhọn, thể coi là mối quan hệ sư yêu hận đan xen. Tuy hai họ tuổi tác xấp xỉ, nhưng Ngũ sư bá Miêu Cần bái sư sớm hơn, Cửu sư thúc Tần Hựu thì muộn hơn một chút, đó hai thường xuyên thích gây sự với .
Sư phụ của bọn họ, tức là sư tổ của Hàn Khanh Khanh, nhận tử bao giờ tuổi tác mà là linh tính của họ. Bởi , mười ba tử đều xếp theo thứ tự bái sư, theo tuổi tác.
Vì trong đám sư lớn tuổi, nhỏ tuổi.
Ví như Thập Tam sư thúc Quý Hạc Lĩnh theo tuổi tác còn lớn hơn cả cha nàng, Hàn Lão Lục, nhưng vẫn xếp cuối cùng, còn là tử nhập môn cuối cùng của sư tổ.
Mèo con Kute
"Được ! Cái cho ngươi, các ngươi tự chơi ! Ta rút đây!"
Tần Hựu mặt dài , ném cái lọ sứ nhỏ cho cô cháu gái lớn cứ thích khơi chuyện của , đoạn nhấc chân bay thẳng , thoắt cái biến mất màn đêm.