Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 296:-- Các ngươi không đói, nàng ta còn đói đây ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 23:39:34
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoài mấy nàng tiến quán, các thị vệ đều bệt xuống đất dùng bữa. Những việc đều do Lục Ngọc sắp xếp.
“Lão cha và Ngô thúc mời , Thư Tuyết sắp xếp xong .” Thịnh Uyển Thu đến bên cạnh Kiều Văn Uyên .
“Hầu gia mời!” Kiều Văn Uyên chút nào cũng để ý cách Thịnh Uyển Thu xưng hô với Tiêu Dao Hầu, hướng về Ngô Nghiêu một thủ thế mời. Hắn đối với tiểu nữ nhi nhà vẫn lòng tin.
Nữ nhi nhà trưởng bối yêu thích là chuyện . Điều khéo chứng minh Thịnh Uyển Thu ưu tú, hà tất để ý những chi tiết , thật sự cần thiết.
“Kiều Thái phó, ngài mời !” Ngô Nghiêu cũng ha ha một thủ thế mời, đối với Kiều Văn Uyên vẫn cung kính.
Chuyện lão già năm xưa hùng biện quần nho, cũng từng qua. Đây thể là công thần của Đại Việt. Hiện tại một nửa văn thần của Đại Việt đều xem là môn sinh của lão già . Mặc dù hiện tại tuổi cao, nhưng thực lực vẫn mạnh.
“Hai đều mời, cứ mời mời như , mì nguội hết sẽ ngon nữa, hai vị mau mau thôi!” Thịnh Uyển Thu giờ khắc thấy động tác mời qua mời của hai , thật sự lườm nguýt.
Mèo con Kute
Các ngươi đói, nàng còn đói đây. Mặc dù ăn hai miếng bánh chà là Lục Ly đưa cho, căn bản thấm . Cũng bận tâm nhiều nữa, nàng một tay khoác lấy một , liền kéo hai nhanh chân bước quán mì.
Kiều Văn Uyên và Ngô Nghiêu hai suýt chút nữa nàng kéo đến rớt cả giày, tay chân luống cuống theo Thịnh Uyển Thu quán mì.
Đem hai vị đại nhân ấn xuống ghế, Thịnh Uyển Thu lúc mới rõ bữa trưa Lục Thư Tuyết sắp xếp bàn: mỗi một bát mì gà, còn đậu phụ kho, thịt bò kho, còn chần một đĩa rau cải nhỏ, một đĩa dưa muối nhỏ rõ tên. Chủ quán còn chu đáo dọn nước.
Thức ăn trông sạch sẽ vệ sinh. Không còn cách nào khác, đây dù cũng là bên đường, cách sắp xếp như là .
Hai vị đại nhân, cộng thêm Thịnh Uyển Thu và Lục Ly, Lục Linh Vận cùng Kiều Vũ Thần mấy một bàn. Hàn Khanh Khanh và Lục Đường Vận dẫn theo tám vị đại ngoại sanh của Thịnh Uyển Thu cùng Lục Ngọc ở một bên khác. Thị vệ cận của Ngô Nghiêu riêng một bàn. Tổng cộng chia thành bốn bàn.
“Đều đừng động, tiên kiểm tra xem độc !”
Mọi định động đũa, liền một tiếng hô hoán của Lục Đường Vận kẻ khờ khạo cắt ngang động tác tay. Mọi cũng một trận câm nín. Nhìn xem, mạch suy nghĩ của kẻ quả nhiên thường.
Chuyện như lén lút tiến hành là , ầm ĩ lên như để gì? Còn nữa, kẻ học cách thử độc từ khi nào ? Đây là việc của nàng !
Ông chủ quán mì bên cạnh mặt đen . Ý gì đây? Coi là kẻ ngốc ? Đây chính là đội ngũ hoàng gia, đầu nữa ? Còn dám hạ độc, đây là định đến một màn diệt sạch cả cửu tộc ?
“Hắc hắc, đây là ngân châm của Hàn tỷ , mượn tới thử xem hiệu quả thế nào!”
Lục Đường Vận mấy cặp mắt trừng tới dọa cho giật , lập tức nhỏ giọng giải thích, động tác tay đương nhiên cũng ngừng , nhanh chóng chọc mấy cái bát của mấy , giả vờ thâm sâu khó lường mà .
“Không độc, các vị thể dùng bữa !”
“Ông chủ, ngươi là một lương dân, lắm! Cứ tiếp tục duy trì nhé!”
Nói xong Lục Đường Vận liền chạy mất, để ông chủ mặt mày ngơ ngác và bàn của Thịnh Uyển Thu , thật là khó xử.
Thịnh Uyển Thu một thủ thế ý bảo Hàn Khanh Khanh trông chừng kẻ ngốc . Hàn Khanh Khanh bất đắc dĩ đáp nàng một ánh mắt nàng cũng đành chịu.
Tiêu Dao Hầu Ngô Nghiêu trong lòng hiện giờ triệt để gạch tên Tam công chúa Đại Việt . Đại chất tử của cưới ai cũng thể cưới nàng .
Trời ạ, dám nghĩ nếu rước vị công chúa ngốc nghếch về, trí thông minh của các hoàng tử Bắc Húc quốc tuyệt đối sẽ lao dốc phanh. Đây chính là một đả kích mang tính hủy diệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-296-cac-nguoi-khong-doi-nang-ta-con-doi-day.html.]
Yên dùng xong bữa trưa, nghỉ ngơi chốc lát, đoàn tiếp tục tiến về phía .
Lúc Thịnh Uyển Thu từ bỏ việc cưỡi ngựa, lấy bộ bài lá phiên bản đơn giản mà nàng nhờ Khâu ma ma đó. Đây là nàng kéo mấy đứa đại ngoại sanh cùng vẽ, chính là để dành đường g.i.ế.c thời gian.
“Ngô thúc, mau đến đây, dạy chơi bài, vui đó, mau lên !”
Thịnh Uyển Thu kéo Tiêu Dao Hầu Ngô Nghiêu lên xe ngựa của Kiều Văn Uyên, nàng cầm bài lắc một cái về phía những còn : “Vẫn còn thiếu một , ai chơi? Ai thì đó !”
Nói xong nàng đắc ý một tiếng, lập tức trở về khoang xe.
Giống như cảnh trong phim của Châu Tinh Trì, hô to một tiếng "bảo vệ Hoàng thượng", tất cả đều chen chúc trong lều. Bên cũng , đầy ba giây, trong cỗ xe ngựa vốn dĩ khá rộng rãi của Kiều Văn Uyên, thoáng chốc chen chín .
“Này , ai giẫm lên chân bản tiểu thư , đau c.h.ế.t !”
“Buông tay cho ! Đừng túm tóc bản công chúa! Sẽ hói mất!”
“Ta chính là Hầu gia, kẻ nào chạm , mau cút đây!”
“Tay áo là ai giật , suýt chút nữa lột sạch y phục của !”
“Này, một lão già chen đến còn chỗ , tránh cho !”
“Cút xuống! Ta là đường ca của ngươi, ngươi đùi thì thích hợp ! Còn mau xuống!”
Trong xe ngựa ồn ào như một chợ rau, Lục Đường Vận, Hàn Khanh Khanh, Lục Ly, Du Quy Thanh, Du Quy Nguyệt, Tưởng Hạc Hỷ, tất cả đều trong. Đương nhiên còn chen , kéo xuống .
Lúc mới thể thấy tầm quan trọng của việc luyện võ. Ngoại trừ Lục Ly là ở gần, nhanh chóng chui lên đầu tiên, mấy học văn khác thì ai lên cả.
“Được ! Quy Thanh, cái cho ngươi, ngươi dẫn bọn họ sang xe ngựa khác mà chơi !” Thịnh Uyển Thu chen ở một góc, chỉ đành lấy một bộ bài khác đưa cho Nhị Du.
Kiều Văn Uyên đồng thời phối hợp với lời của Thịnh Uyển Thu. Chỉ cần trừng mắt một cái, những khác đừng chi. Dù nhà họ Kiều đều xuống cả. Lục Đường Vận và Hàn Khanh Khanh thì cố tình ở trong xe ngựa.
Lục Ly, Kiều Văn Uyên, Thịnh Uyển Thu, Tiêu Dao Hầu Ngô Nghiêu vây thành một vòng trong xe ngựa. Thịnh Uyển Thu bắt đầu dạy bọn họ chơi Đấu Địa Chủ.
Hai khác lượt phía Thịnh Uyển Thu, đồng thời thề thốt đảm bảo nhất định sẽ lung tung. Thịnh Uyển Thu lúc mới miễn cưỡng đồng ý cho hai ở .
Buổi chiều đầu thu, ánh mặt trời tựa như vàng nóng chảy đổ xuống quan đạo đặc biệt yên tĩnh. Chỉ thể thấy tiếng xe ngựa kẽo kẹt lăn bánh. Bầu trời xanh biếc đến , mấy đóa bạch vân nhàn nhã tự tại bay lượn giữa trung.
“Lục Ly, là của ngươi đó! Ngươi thể nhường một chút ! Tại cứ chặn bài của mãi!”
“Tam nha đầu, ngươi kỹ năng bằng thì đừng vung tay múa chân nữa!”
“Này! Kiều lão đầu, đúng, Kiều Thái phó, ngươi là phe nào ? Ngươi , còn giúp chỉ điểm, mà chỉ điểm nông nỗi ?”
“Ta mặc kệ, chơi chơi ! Thêm một ván nữa!”
“Ta Tam công chúa, thể dán tờ giấy phạt lên mặt hẵng chơi ? Chẳng lẽ đường đường là Tam công chúa Đại Việt chối cãi ?”