Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 289:-- Sao Lại Không Dám, Sợ Ngươi Ư! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 23:39:27
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Uyển Thu, thật lợi hại, giống một chút nào với mới cưỡi ngựa. Khi học cưỡi ngựa, ngã bao nhiêu mới học , quả thật bình thường!”
Lục Đường Vận cưỡi con tuấn mã màu đỏ tía cũng đuổi kịp. Tốc độ của nàng cũng chậm, điều càng khiến Thịnh Uyển Thu thêm phần ngưỡng mộ nàng.
Biết khiêu vũ, vẽ tranh, kỹ năng cưỡi ngựa cũng giỏi, tuy đôi khi chuyện suy nghĩ, miệng nhanh hơn não, nhưng nàng quả thật là một nhân vật xuất sắc.
Thì các công chúa giáo d.ụ.c trong hoàng gia đều thường. Lục Linh Vận, Lục Đường Vận và cả cái tên đáng ghét Lục Thi Vận, mỗi đều điểm sáng riêng của .
“Đương nhiên , vì là tầm thường! Ha ha!”
Mèo con Kute
“Dám cùng đấu một trận? Xem ai chạy đến ngọn đồi nhỏ ?”
Thịnh Uyển Thu đưa lời thách đấu, đắc ý nhướng mày với Lục Đường Vận.
“Sao dám, sợ ngươi ư!” Lục Đường Vận hào sảng chấp nhận lời thách đấu.
“Giá!”
Thịnh Uyển Thu vỗ lưng ngựa, hắc mã liền phóng như bay.
“Này ! Ngươi chơi ăn gian , ngươi còn bắt đầu mà! Giá!” Lục Đường Vận kẹp hai chân lưng ngựa, cũng đuổi theo!
“Ha ha ha, đây gọi là binh bất yếm trá! Ha ha ha!”
“Trá cái đầu ngươi! Đợi đuổi kịp ngươi nhất định sẽ đ.á.n.h m.ô.n.g ngươi! Giá!”
Cả trường đua ngựa tràn ngập tiếng đùa rượt đuổi của hai . Điều khiến Kiều Vũ Thần vô cùng ngưỡng mộ, rõ ràng đều là đầu cưỡi ngựa, nàng kém cỏi đến ?
Đến bây giờ vẫn leo lên ngựa, dù lên thì con tiểu bạch mã đáng ghét cũng lập tức hất nàng xuống, thật là tức c.h.ế.t nàng mà!
Mãi cho đến khi Thịnh Uyển Thu và Lục Đường Vận chạy mệt, hai nàng mới từ từ trở .
“Lục đại ca, học đến ? Huynh cần dạy , học đấy!”
Thịnh Uyển Thu cưỡi con đại hắc mã dạo về, liền thấy Lục Ly đang cưỡi con bạch mã chầm chậm dạo. Nhìn từ xa, cảnh tượng đến c.h.ế.t a! Đây là hoàng tử bạch mã phiên bản cổ đại ? Khi đối diện với ánh mắt u sầu của Lục Ly, ơi! Nhạc nền trực tiếp vang lên.
Là rung động a, thật tệ ánh mắt thể trốn tránh…
“Này, đại ca, u sầu như một nữ nhân ?”
“Nhanh xuống , để Uyển Thu dẫn dạo một vòng. Cái tính lề mề của các cô gái yêu thích !”
Chiến binh diện Lục Đường Vận trực tiếp đưa tay kéo Lục Ly xuống ngựa, đó ba chân bốn cẳng đẩy lên lưng con đại hắc mã của Thịnh Uyển Thu.
“Lục đại ca, đừng sợ, ôm lấy eo , chúng dạo một vòng !”
Linh hồn của Thịnh Uyển Thu là hiện đại, việc nắm tay, ôm eo, khoác tay choàng cổ đối với nàng chẳng gì to tát. đối với cổ đại như Lục Ly, điều chắc chắn sẽ khiến lúng túng một thời gian, bởi vì giáo d.ụ.c ở đây chính là nam nữ thụ thụ bất , một quân tử chính trực sẽ tùy tiện động chạm cô gái nhà khác.
Thịnh Uyển Thu cảm nhận sự cứng nhắc và gò bó của phía , liền trực tiếp kéo cánh tay của Lục Ly, vòng qua eo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-289-sao-lai-khong-dam-so-nguoi-u.html.]
“Đại Đường ca, ôm chặt Uyển Thu đấy nhé, ngàn vạn đừng để rớt xuống, vững , hì hì! Đi nào!”
Lục Đường Vận với tư cách là tuyển thủ hỗ trợ đắc lực nhất, bất ngờ quất một roi m.ô.n.g con hắc mã. Hắc mã đau điếng, liền phóng vụt . Nó phóng , quán tính khiến Lục Ly ôm chặt lấy eo Thịnh Uyển Thu, cả dán sát lưng Thịnh Uyển Thu.
“Đừng căng thẳng, thả lỏng một chút, Lục Đại ca! Có đây! Sẽ để té ngã ! Xích!” Thịnh Uyển Thu nắm chặt dây cương, cùng Lục Ly phóng ngựa .
Mặt Lục Ly đỏ bừng như Quan Công, giờ phút , ngượng ngùng căng thẳng, chỉ thể ôm chặt lấy eo Thịnh Uyển Thu, dám nhúc nhích một li.
“Muội gì thế? Đại ca của ngựa của Uyển Thu ?”
lúc Lục Đường Vận đang xoa xoa cằm, chằm chằm hai chạy xa, nghĩ xem thế nào để tống tiền Đại Đường ca, thì Lục Ngọc dắt ngựa tới, ngựa còn Kiều Vũ Thần đang căng thẳng .
“Ta đang đại tẩu tương lai của đó, hì hì hì!” Lục Đường Vận ranh mãnh .
“Oa! Huynh ? Huynh bằng cách nào? Vì ?” Lục Ngọc kinh ngạc hỏi liền ba câu, khiến Kiều Vũ Thần đang lưng ngựa ngơ ngác hiểu gì, bọn họ đang gì thế? Nàng hiểu nổi!
“Ta nữa, là nhị, kẻ ngốc! Đến cả đồ ngốc như còn , bổn công chúa thông minh lanh lợi thế ?”
“Hì hì hì, Đại Đường ca nợ một ân tình trời biển, nghĩ xem nên đòi thứ gì thù lao mới .”
“Không nhảm với nữa, uống nước đây, hai cứ từ từ dạo chơi nhé!”
Lục Đường Vận đắc ý đầu, vỗ vỗ m.ô.n.g rời , để một Kiều Vũ Thần còn đang mơ hồ như tương hồ, và Lục Ngọc nàng công kích cá nhân. Phía Thịnh Uyển Thu đưa Lục Ly chạy một vòng trường đua ngựa, nàng để ý gì, trong lòng chỉ nghĩ đến việc hôm qua sẽ dạy Lục Ly học cưỡi ngựa, thì mới thôi.
Nghĩ đến đây, Thịnh Uyển Thu liền kéo chặt dây cương. Đại hắc mã cảm nhận Thịnh Uyển Thu nó chậm , cũng lập tức theo mệnh lệnh.
“Lục Đại ca, thế nào ? Chạy một vòng thấy tệ chứ?”
“Này! Huynh còn buông , ôm nữa là trả phí đó!”
Thịnh Uyển Thu bàn tay trắng nõn vẫn đang ôm eo , khẽ vỗ một cái, ngữ khí mang theo chút tinh nghịch .
“Ô! Ngại quá!” Lục Ly vội vàng buông tay . Tuy rằng sắc mặt vẫn còn đỏ bừng, nhưng đáy mắt vẫn thoáng qua một tia nỡ.
Hắn nãy Thịnh Uyển Thu, cảm nhận làn gió mát thổi mặt cùng một lọn hương thơm từ mái tóc của Thịnh Uyển Thu, tâm tình căng thẳng và rung động đó là điều từng trải qua, cảm thấy tim như nhảy khỏi lồng ngực.
“Chúng đều là quen, gì mà ngại ngùng. Đây, nắm lấy dây cương, đừng sợ, con ngựa hiền, tự thử xem!” Thịnh Uyển Thu nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, nhét dây cương lòng bàn tay Lục Ly, ánh mắt lấp lánh khích lệ Lục Ly.
Lời dứt thì sự việc xảy trong chớp mắt, liền thấy một tiếng mũi tên xé gió lao tới, nhắm thẳng lưng Thịnh Uyển Thu.
“Cẩn thận!”
Lục Ly đang ngựa, thấy cảnh tượng , gan mật run rẩy, lạnh lẽo, cần nghĩ ngợi, liền nhảy vọt xuống khỏi lưng ngựa, một phát nhào tới đẩy Thịnh Uyển Thu ngã xuống, ôm nàng lăn tròn mấy vòng bãi cỏ.
Mũi tên tập kích lướt qua má Lục Ly, thẳng tắp găm bãi cỏ.
“Mẹ kiếp! Có kẻ tập kích! Đồ khốn! Thật đúng là vô liêm sỉ!”
Lục Đường Vận uống nước xong, từ xa thấy cảnh , cũng sợ đến tái mặt, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng sắc bén, tiện tay nhặt lên một cái chĩa bằng thép dùng để cào cỏ mặt đất, lật lên ngựa, phi nước đại về phía hai .