Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 257:-- Ba Vạn Lạng, Không Hai Giá ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:28:07
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Phải rằng, một khi Kiều Thái phó giở trò, ngay cả tiên đế cũng thể kiềm chế lão già , nếu để lão thật sự cung tố cáo, cả nhà y coi như xong đời!

 

“Vậy thì phạt như thế nào? Ngươi bao nhiêu côn? Con trai ngươi bao nhiêu côn?”

 

“Còn cả phí tổn tinh thần của nữa? Rốt cuộc bồi thường bao nhiêu bạc đây?”

 

Thịnh Uyển Thu thèm khuôn mặt đen như đ.í.t nồi của Lục Chấp, thẳng thắn hỏi , khiến Lục Chấp chỉ ngậm miệng, bởi vì y nếu phạt hoặc con trai thì khó mà kết thúc chuyện !

 

“Một vạn lạng bạc, Thịnh cô nương xem ?” Trịnh Mai c.ắ.n răng câu , nàng thật sự ngờ vấp một tiểu nha đầu như , tiền là mức cao nhất nàng thể đưa .

 

“Ba vạn lạng, hai giá, rằng nữ nhi của suýt chút nữa thương, bạc của ngươi chẳng là điều hiển nhiên ? Ta cho ngươi , nếu con , sẽ đồng ý !”

 

“Còn một trăm quân côn thì ? Là đ.á.n.h ngươi, đ.á.n.h con trai ngươi? Hay là mỗi một nửa!”

 

Kiều Văn Uyên với vẻ kiêu ngạo vô cùng, lão hề thách giá là nể mặt Võ An Vương lắm , dù cũng là lão cùng việc nhiều năm, vẫn giữ chút thể diện.

 

Lục Chấp trong lòng khó chịu đến c.h.ế.t, chủ yếu là con trai và vợ y đều gì, y là chủ gia đình, lúc lên tiếng thì chắc chắn sẽ càng coi thường.

 

Trịnh Mai mím chặt môi, tròng mắt đảo loạn, dù con trai cũng là m.á.u mủ của , dù là năm mươi quân côn thì con trai bảo bối của nàng cũng chịu nổi.

 

“Được! Bạc đền, một trăm quân côn cứ đ.á.n.h !” Lục Chấp trong lòng buồn bực, chủ yếu là vợ và con trai đều gì, là chủ gia đình, lúc thì chẳng sẽ chê ! Cho nên y !

 

“Rất ! Các tiểu tử, động thủ !” Kiều Văn Uyên để ý đến sắc mặt tối sầm của Lục Chấp, dù tiểu tử cũng đáng đánh, dám động đao với nữ nhi bảo bối của lão, cho y một trận nhớ đời.

 

Tục ngữ câu con dạy là của cha, nhất định cho y nhớ đời.

 

“Hạc Hỉ, Quy Thanh, hai cháu động thủ, nhất định đ.á.n.h đủ một trăm côn đó!” Kiều Văn Uyên gọi hai cháu ngoại học võ của tay.

 

Cho đến khi Lục Chấp hai ấn xuống ghế dài, Lục Sơ Tuyết chớp lấy thời cơ quỳ xuống mặt Kiều Văn Uyên và Thịnh Uyển Thu.

Mèo con Kute

 

“Tiểu nữ cầu xin Kiều Thái phó và Thịnh tiểu thư giơ cao đ.á.n.h khẽ, tiểu nữ lúc phần ép , nhưng tiểu nữ thể trơ mắt cha đ.á.n.h một trăm côn, tiểu nữ chỉ xin hai vị thể giảm bớt vài côn , tiểu nữ cầu xin hai vị!”

 

Sau đó, Lục Sơ Tuyết liền “bộp bộp bộp” dập đầu với hai , quả thật Lục Sơ Tuyết dùng hết sức lực, nỡ bỏ con thì bắt sói, nàng nắm đúng thời cơ, nàng chỉ để cha thất vọng về ca ca.

 

Đừng tưởng nàng thấy ánh mắt thất vọng của cha khi và ca ca , nàng nhất định lật ngược tình thế, chỉ cần cha thương nàng nhiều hơn một chút, nàng sẽ tin bằng cái tên ca ca vô dụng .

 

Thịnh Uyển Thu lúc Lục Thư Tuyết, đưa cho nàng một ánh mắt đầy ẩn ý, nàng thể thấy rõ cô em gái của Thư Tuyết tỷ chút tâm tư, dù đó nàng hề thấy nàng cầu xin, đặc biệt là lúc định đ.á.n.h Lục Duệ, ánh mắt nàng còn ẩn chứa chút hưng phấn.

 

Lục Thư Tuyết Lục Sơ Tuyết đang dập đầu, Lục Chấp cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, sang Thịnh Uyển Thu gật đầu, quả đúng là cô nha đầu diễn tròn vai, dù thế nào nữa, chỉ cái dáng vẻ dập đầu lia lịa , nếu là nàng thì nàng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-257-ba-van-lang-khong-hai-gia.html.]

 

Hơn nữa, nàng còn cảm thấy Lục Sơ Tuyết thủ đoạn cao hơn tên ca ca ngu ngốc gấp nhiều , đến lúc hai đấu đá nội bộ, hì hì, chắc chắn sẽ thú vị.

 

“Được , ngươi đừng dập đầu nữa, nể tình lòng hiếu thảo của ngươi, thì bớt hai mươi côn !”

 

là con gái vẫn hơn, như kẻ, gây chuyện giả vờ cháu, đẩy cha chịu tội, đúng là một tên vô dụng!”

 

Ống tay áo của Kiều Văn Uyên Thịnh Uyển Thu kéo nhẹ, lão liền hiểu ý tiểu nữ , già thành tinh, lẽ nào những đứa nhỏ mà lão già ư!

 

Lục Sơ Tuyết lập tức dừng động tác dập đầu, trong lòng hận thể hô to: “Kiều Thái phó, thì xin hãy thêm nhiều nữa, cầu xin !”

 

“Động thủ ! Còn đợi về nhà ăn cơm !”

 

Kiều Văn Uyên Lục Sơ Tuyết lão giảm hai mươi côn là lập tức ngừng động tác, cái trán sưng đỏ tróc da của nàng, lão liền cô nha đầu là một kẻ tàn nhẫn, ít nhất là mạnh hơn cái tên Lục Duệ vô dụng .

 

Tam Tưởng và Nhị Du bắt đầu động thủ, hai xoa tay từ nãy đến giờ, chỉ chờ đợi thể hiện!

 

Côn đầu tiên giáng xuống, mặt Lục Chấp lập tức đen tám phần, trong lòng thầm mắng hai tên tiểu súc sinh tay thật nương tình, đây là đ.á.n.h c.h.ế.t y mà!

 

Ngay đó là côn thứ hai, thứ ba, thứ tư, tất cả đều là côn côn đến thịt, hai chủ yếu là đ.á.n.h thật tay.

 

Trịnh Mai đau lòng mừng thầm, may mà đ.á.n.h con trai bảo bối của nàng, nếu con trai nàng chắc chắn mất mạng , dù tướng công nhà cũng là luyện võ, chắc chắn thể chịu đựng .

 

Lục Duệ sợ hãi đến mức hồn vía lên mây, cái m.ô.n.g cha dần dần rỉ máu, y cảm thấy m.ô.n.g như d.a.o nhỏ rạch mà đau, may mà đ.á.n.h , nếu là thì chắc chắn chịu nổi mười côn c.h.ế.t .

 

Lục Sơ Tuyết thể hiện đúng nghĩa một con gái hiếu thảo, trực tiếp gục xuống vai Lục Chấp than t.h.ả.m thiết, trông thật đáng thương.

 

Khiến Thịnh Uyển Thu và Lục Thư Tuyết với biểu cảm như đang xem kịch, thầm nghĩ đúng là diễn, một diễn viên thực thụ.

 

Lục Chấp dù cũng là võ tướng, y sĩ diện, vẫn luôn hét thành tiếng, chỉ tiếng rên rỉ nghèn nghẹn, nhưng cũng từ chỗ c.ắ.n răng rên rỉ chuyển sang run rẩy rên rỉ, thể thấy y đau đớn đến nhường nào.

 

Kiều Văn Uyên nháy mắt với hai cháu ngoại đang động thủ, hai cũng hiểu ý, , năm mươi côn thì sẽ nhẹ tay hơn.

 

Nghe Tam Tưởng và Nhị Du vung gậy "phập phập", Thịnh Uyển Thu trong đầu tự động lặp lời thoại của tiểu phẩm trong đêm hội Xuân năm nào: Tám mươi, tám mươi, tám mươi!

 

Lục Chấp đến cuối cùng bắt đầu tê liệt, tiếng con gái , y cảm thấy như thật sự sắp c.h.ế.t , con gái y bắt đầu tang .

 

Quay đầu đôi con đang một bên vẫn còn thút thít lóc, trong lòng y càng thêm khó chịu, dù con gái còn cầu xin cho , dập đầu bình bịch, hai con miệng nhưng chẳng việc gì thực tế, thật là tâm hàn!

 

 

Loading...