Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 240:-- --- Oa! Tóc bạc mắt lục, huynh đệ này không đi đóng ma cà rồng thì thật phí tài ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:27:50
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Thuộc hạ rõ, xem là ba cô nương giả nam trang đến chơi, ha ha, chỉ là hai vị tính tình cho lắm thôi."
"Ha ha, Hồng chưởng quầy xem mắt ngươi thật sự . Người còn là một nam nhân đích thực, là cháu trai của lão ngoan cố Kiều Thái phó Đại Việt đó."
"Xem đến lúc bổn công tử xuất hiện , , xuống xem !"
Thế là bên , Tiền béo tử Thịnh Uyển Thu chỉnh đốn đến mức cầu sống , cầu c.h.ế.t xong, thấy sắp ngất thì Thịnh Uyển Thu và Hàn Khanh Khanh liền dừng tay.
Ánh mắt cả hai đồng thời một nam nhân đang chậm rãi bước đến thu hút.
Nam nhân mái tóc dài màu bạc buông xõa ngang lưng, sợi tóc như gấm vóc bạc tùy ý trải dài phía , theo bước chân mà bay lượn bên khuôn mặt trắng nõn tuấn tú đến mức yêu mị. Thêm đó là trường bào đỏ thẫm bay phấp phới cùng đôi mắt xanh lục biếc như bảo thạch mê hồn, toát một thứ áp lực " trời đất chỉ độc tôn".
Oa! Tóc bạc mắt lục, đóng ma cà rồng thì thật phí tài!
Trong mắt Thịnh Uyển Thu lóe lên một tia kinh ngạc, nàng chợt thấy lúng túng, bởi vì nàng mặt chỉ đến nách thôi. Ông trời khốn kiếp, cho cao thêm chút nữa thì c.h.ế.t !
Hàn Khanh Khanh như s.ú.n.g b.ắ.n trúng yếu huyệt, trong lòng nàng như nai con chạy loạn, thình thịch thình thịch, kiểu nai con sắp tông c.h.ế.t luôn .
Mắt nàng như dán chặt lên hồng y nam nhân, trời ơi, thật ! Mẫu ơi, con yêu !
"Hai vị khách nhân xin chào, tại hạ Phỉ Dụ Hòa, là chủ quán nơi đây!"
"Cái tặng ngươi, coi như bồi thường của . Gây rối đến việc kinh doanh của ngươi là của chúng , xin , nhà cháy , xin một bước!"
Phỉ Dụ Hòa dứt lời, trong tay nhét hai tờ ngân phiếu, liền thấy Thịnh Uyển Thu mỗi tay kéo một , lôi Hàn Khanh Khanh và Kiều Vũ Dật chen qua đám đông bỏ chạy.
"Phụt một tiếng, đúng là một tiểu quỷ lanh lợi."
"Hừm! Chẳng lẽ trông đáng sợ ? Nàng ý gì?"
Phỉ Dụ Hòa mở ngân phiếu Thịnh Uyển Thu bất chợt nhét tay xem, tổng cộng là một ngàn lượng bạc, thừa sức bồi thường cho bàn ghế, ấm rượu, chén đĩa lật tung.
Chẳng qua chạy nhanh như gì? Rõ ràng thấy sự tán thưởng trong mắt nàng dành cho . Đây là đầu tiên lớn đến mà thấy sự tán thưởng chứ sự chán ghét trong mắt khác.
Thuở nhỏ, chỉ vì màu tóc và màu mắt mà đối xử như quái vật, đ.á.n.h mắng như cơm bữa, ánh mắt cũng là chán ghét, khinh bỉ.
Mãi đến khi nương nỗ lực của bản mà dần dần bước trung tâm quyền lực, những xung quanh mới bắt đầu đổi ánh mắt , biến thành sự e sợ. Điều đương nhiên cũng thiếu những thủ đoạn tàn độc, đẫm m.á.u của . Còn trực tiếp tán thưởng thì đây là đầu tiên.
Mèo con Kute
"Đưa về Tiền gia, nhớ tính phí vận chuyển và phí tổn thất!"
Phỉ Dụ Hòa chán ghét liếc Tiền béo tử đang đất như một đống thịt thối, bịt mũi bỏ .
Còn Thịnh Uyển Thu chạy đây thì mặt đầy vẻ hối hận. Mẹ kiếp! Mất một khoản bạc lớn, nếu nãi nãi của nàng , e là sẽ đ.á.n.h cho nàng vỡ đầu mất!
"Tiểu cô cô, của !"
Có lẽ là vẻ mặt vô cùng hối hận của Thịnh Uyển Thu, Kiều Vũ Dật bỗng nhiên đưa cho nàng một xấp ngân phiếu.
"A, tiểu tử ngươi hóa giàu như ? Ta thể lấy tiền của ngươi, mau cất !" Thịnh Uyển Thu kinh ngạc , ngờ tiểu tử lắm tiền như , chẳng lẽ đại ca hờ của nàng tham ô nhận hối lộ ? Thế thì hình tượng thiết diện vô tư sụp đổ mất!
"Không , tiểu cô cô, đây là gầm bàn nhặt , là của Tiền béo tử!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-240-oa-toc-bac-mat-luc-huynh-de-nay-khong-di-dong-ma-ca-rong-thi-that-phi-tai.html.]
"Nhặt ?" Thịnh Uyển Thu kinh ngạc Kiều Vũ Dật ngốc nghếch, nhất thời nghĩ rốt cuộc đây là chuyện gì.
"Hừm! Phải, đó tiểu cô cô chẳng thách thức Tiền béo tử, còn đặt ngân phiếu lên bàn ? Lúc lật bàn lẽ là chọc tức đến quên mất bàn còn ngân phiếu ."
"Sau đó gầm bàn, những tờ ngân phiếu đó liền rơi vãi mắt , thấy cũng ai nhặt nên liền nhặt lấy."
Lúc Kiều Vũ Dật lời , ánh mắt vẫn đầy vẻ ai oán lén Hàn Khanh Khanh mấy . Chính kẻ ấn xuống gầm bàn, nhưng cũng coi như là họa trong phúc !
"Ha ha ha, ngờ tiểu tử ngươi lanh lợi đến ? Không hổ là đại cháu trai của , điểm giống !"
"Hàn tỷ, xem? Có giống , ha ha!"
"Ơ! Tỷ , ? Trúng tà ? Hay là lúc nãy đ.á.n.h đ.á.n.h nội thương , ánh mắt đờ đẫn ? Này! Này! Này!"
Thịnh Uyển Thu đầu , vô cùng tự mãn nhận sự đồng tình của Hàn Khanh Khanh. Không thì , giật , vị tỷ tỷ như định trụ ? Ánh mắt đờ đẫn cả ? Lại còn đến chút đáng sợ.
Vãi chưởng, bất kể là ai, xin hãy rời khỏi tỷ của !
Thịnh Uyển Thu bắt đầu quanh, định chặt cành đào, đ.á.n.h c.h.ế.t nó.
"Ta thấy hình như rung động , bây giờ đây?"
"Với lúc nãy tại kéo chúng chạy ? Tại ở thêm một lát?"
Trong mắt Hàn Khanh Khanh là sự ai oán, là sự thẹn thùng, tốc độ chuyển biến qua khiến Thịnh Uyển Thu vô cùng ê răng.
"Không chứ? Muội thích con vịt đầu bạc ? Tỷ , là điên đó chứ!"
"Tên đó thể bán đến tám trăm , cũng phát hiện , chừng còn vui vẻ đếm tiền giúp nữa!"
"Uyển Thu tử, thấy ?" Hàn Khanh Khanh mặt đỏ bừng bừng như một quả táo đỏ chín mọng.
"Gì chứ? Ta thấy gì cơ?" Thịnh Uyển Thu như hòa thượng sờ mó hai trượng, hiểu . Vị tỷ tỷ chẳng lẽ thể thấy quỷ ? Mẹ ơi, đừng dọa chứ!
Trên đường chỉ ba họ, chủ yếu là vì họ chạy một con hẻm, sợ trong Hoa Mãn Lâu đuổi theo.
Xung quanh tối om, thời cổ đại đèn đường, trông quả thật đáng sợ. Thịnh Uyển Thu thoắt cái chui lưng Kiều Vũ Dật, cảnh giác quanh.
"Sự yếu ớt trong đáy mắt ? Chẳng lẽ , thật sự khiến đau lòng."
"Với đừng gọi là vịt đầu bạc, kỳ lắm, rõ ràng trông mà."
Thịnh Uyển Thu giờ phút chỉ nhảy dựng lên đá cho cái đầu óc yêu đương của Hàn Khanh Khanh một phát. Gì mà yếu ớt chứ? Nàng yếu ớt ?
Vị tỷ tỷ cứ thích những nam nhân kỳ quặc như . Trông thì đúng là , chỉ là Tống Quan bất cần, chút đáng tin, nhưng chung cái thể uốn nắn .
Còn Phỉ Dụ Hòa thì càng đơn giản. Cái đầu tiên Thịnh Uyển Thu quả thực vẻ ngoài của thu hút, trông đúng là .
mang cho nàng cảm giác áp bức mạnh, hơn nữa nàng thấy Phỉ Dụ Hòa khó mà thật lòng với ai, phòng nặng, tuyệt đối lương phối của Hàn tỷ.