Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 237:-- Ngươi tiểu tử không được bán đứng hai ta ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:27:47
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Vũ Dật cuộc đối thoại của hai , liền tối sầm mặt mũi. Tình hình gì đây? Chuyện từ bao giờ ? Còn lừa tiền của nữa ư? Đối phương là hoàng tử Ngụy quốc ?
Trái tim bé nhỏ của chút chịu nổi, đêm nay nhất định theo, bằng thực sự sợ hai sẽ chọc thủng một lỗ lớn trời mất!
“Ngươi cũng ư? Ngươi là một đứa trẻ con, đến nơi đó gì? Mau về ngủ , đừng gây thêm rắc rối!” Thịnh Uyển Thu trợn mắt trắng dã đầy vẻ ghét bỏ.
Mèo con Kute
“Ta là để trông chừng và tiểu di. Bằng sợ hai khác lừa gạt. Dù kinh thành quen thuộc hơn hai , hơn nữa ở đây, khác cũng dám tới gây sự!”
Kiều Vũ Dật thật hùng hồn chính nghĩa, kỳ thực, rốt cuộc ý đó thì chỉ chính là rõ nhất trong lòng.
“Hay là cứ mang theo tiểu tử ? Dù đứa trẻ cũng lớn , e rằng đại sư tỷ bình thường quá nghiêm khắc. Ít cũng đến tuổi chớm yêu, cũng để theo chúng mở mang tầm mắt .”
“ ngươi tiểu tử bán hai . Miệng giữ kín cho , bằng sẽ cho ngươi chơi cùng nữa, rõ ?”
Kiều Vũ Dật lời , nào còn chuyện đồng ý, cũng chẳng thèm bận tâm lời Hàn Khanh Khanh là quá bất nhã , lập tức gật đầu lia lịa như giã tỏi mà đồng ý, chỉ thiếu điều thề thốt.
Thế là bộ ba liền lén lút từ cửa Kiều gia , giữ cửa thấy Thịnh Uyển Thu, ngay cả hỏi cũng hỏi, lập tức cung kính mở cửa.
Ba thẳng tiến đến nơi Hàn Khanh Khanh do thám từ tối, là Hoa Mãn Lâu, động tiêu kim lớn nhất kinh thành.
Hàn Khanh Khanh , Thịnh Uyển Thu cảm thấy vị tỷ tỷ là cao thủ thu thập tin tức.
Sở dĩ Hàn Khanh Khanh dò hỏi rõ ràng như , chính là vì nàng cảm thấy khách đến thanh lâu nhất nhất định là kẻ phi phú tức quý, đây chẳng là nhắm một cái trúng một cái chắc, nhất định sẽ mang theo ít tiền .
Kiều Vũ Dật cũng một bên say sưa, tiểu di của xem cũng thường. Chuyện ngay cả cũng , tiểu di chỉ trong một đêm dò hỏi rõ ràng, ngay cả vị trí cửa Hoa Mãn Lâu cũng rõ như lòng bàn tay, quả thực lợi hại.
Tốc độ của ba nhanh, Thịnh Uyển Thu tính toán thời gian, bây giờ cũng chỉ hơn mười giờ đêm. Trên đường cơ bản ai, nhiều lắm cũng chỉ vài tên say rượu, chủ yếu là vì Đại Vũ quốc lệnh giới nghiêm, tửu lầu cũng sẽ mở đến khuya.
Khi bọn họ càng ngày càng gần Hoa Mãn Lâu, và xe ngựa đường dần trở nên đông đúc, xa xa còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng rao hàng quyến rũ của nữ tử.
“Nghe tiếng , là nữ nhân mà còn sắp nổi , nam nhân thấy chẳng sẽ bay thẳng lên trời ? Chậc chậc chậc!”
Thịnh Uyển Thu cảm thán, trong lòng cũng thầm nghĩ, lượng cửa , Hoa Mãn Lâu chẳng là kiếm tiền điên cuồng ? Khiến nàng cũng mở thanh lâu !
Là một thanh niên chí, nàng thề sẽ đội trời chung với cờ b.ạ.c và ma túy. Còn chuyện phong tình, tạm gác , đây là thời cổ đại , chuyện là hợp pháp đó, chỉ là nghĩ trong lòng thôi, chắc đến nỗi bắt c.h.é.m đầu chứ!
Khi nàng thực sự cửa Hoa Mãn Lâu, mắt nàng suýt nữa rớt cả ngoài. Hoàn Phì Yến Sấu, lộng lẫy, duyên dáng đáng yêu, thanh nhã, tóm là đủ loại tiểu thư xinh .
Tất cả đều thành hai hàng, mỗi đều thật . Chậc chậc chậc, chuyện quả thật trách nam nhân . Nàng là một nữ nhân chính trực mà còn suýt thể chống sự quyến rũ như .
Hoa Mãn Lâu là một tòa lầu độc lập, mấy tòa lầu gác đình đài nối tiếp , chỉ là tòa lầu chính cao năm tầng mà thôi, nhưng vị trí địa lý vô cùng , thể coi là ở vị trí trung tâm sầm uất nhất kinh thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-237-nguoi-tieu-tu-khong-duoc-ban-dung-hai-ta.html.]
Ban đêm, đèn lồng đỏ treo kín cả tòa lầu cao, cùng với kiến trúc cổ kính, trông vẻ xa hoa trụy lạc, chìm đắm trong tiền bạc và tửu sắc.
Mà Thịnh Uyển Thu cảm thấy, tâm tư của ông chủ quả thực tầm thường. Nếu gió thổi một cái, chỉ cần một chiếc đèn lồng lệch, bén lửa sang những chiếc đèn lồng khác, ôi chao! Đây là kiến trúc bằng gỗ, chẳng sẽ bùng cháy ngút trời , quân diệt, ai sống sót tuyệt đối là chuyện chắc như đinh đóng cột!
Hoa Mãn Lâu thích hợp để trèo cao xa, bởi vì thể thấy bộ cảnh của Vọng Nguyệt Hồ xa ở một bên. Hơn nữa điều khiến kinh ngạc nhất chính là, nó chỉ là thanh lâu, ban ngày là tửu lầu, chỉ đến đêm mới là động tiêu kim lớn nhất kinh thành.
Bởi vì Hoa Mãn Lâu là kiến trúc cao nhất ngoài hoàng cung, nên từ đến nay vẫn là nơi đầu tiên các văn nhân nhã sĩ kinh thành lựa chọn để ngắm cảnh uống rượu.
“Tiểu cô cô, tiểu di, đừng nữa, chúng chứ?”
Kiều Vũ Dật Thịnh Uyển Thu và Hàn Khanh Khanh cách Hoa Mãn Lâu mười trượng nữa, chỉ là ánh mắt của hai ngừng quét những nam nhân Hoa Mãn Lâu.
“Đại cháu, ngờ ngươi còn sốt ruột hơn cả hai nữa, chậc chậc chậc.”
Kiều Vũ Dật chỉ thiếu điều quỳ xuống đất kêu oan, đến là do hai đến, đến chịu cũng là hai , bản chỉ nhắc nhở một chút liền tiểu di đón đầu giáng đòn đau, mắng đồ , thực sự oan uổng c.h.ế.t !
“Đại cháu, ngươi nhận tên béo mặc hoa phục màu tím thẫm ?”
Thịnh Uyển Thu mắt rời chằm chằm cỗ xe ngựa xa hoa đỗ cửa Hoa Mãn Lâu. Giờ phút , một nam nhân tầm ba mươi tuổi đang nhích từng bước từ xe ngựa xuống, , là nhích từng bước, bởi vì tên ước chừng hai trăm cân, động tác trông vô cùng vụng về chậm chạp.
“Nhận chứ, đây là đại công tử Tiền Kim Nham của phủ Tín Quốc công, một tên bất học vô thuật, cực kỳ thích đến thanh lâu. Tiểu cô cô đừng thế , béo như gấu ch.ó , nhưng nhà mười mấy tiểu đó!”
“Ta gần đây để mắt tới Đào Hoa cô nương, hoa khôi của Hoa Mãn Lâu, chỉ là Đào Hoa cô nương bán nghệ bán , e rằng lão già đang ý đồ xa.”
“Tiền Kim Nham? Tiền Vô Số? Ha ha, cái lối chơi chữ đồng âm nhà coi như là chơi đến mức quá rõ ràng . Xem nhà cũng khá giàu nhỉ?” Thịnh Uyển Thu âm thầm nắm chặt nắm đấm. “Mẹ kiếp, chính là , đêm nay cứ lấy để tay !”
“Ưm! là giàu , bằng cũng thể cưới mười mấy tiểu , cũng thể ăn béo đến .”
Kiều Vũ Dật tiểu cô cô hỏi chuyện để gì. Dù tiểu cô cô hỏi gì, cứ trả lời nấy, thì sẽ sai.
“Đi thôi! Đêm nay chính là !” Thịnh Uyển Thu đầu, đưa cho Hàn Khanh Khanh một ánh mắt đầy ẩn ý.
Hàn Khanh Khanh lập tức nhe răng , nàng liền tâm tư của Uyển Thu, nàng cũng thấy tên béo c.h.ế.t tiệt chướng mắt.
Vừa nãy ánh mắt của tên béo c.h.ế.t tiệt hận thể dán chặt lên những cô nương xinh , trắng trợn khiến ghê tởm.
Kiều Vũ Dật đông tây, nhất thời hiểu ý trong lời của Thịnh Uyển Thu. Thôi cứ mặc kệ, theo tính !
“Chao ôi, thật là một tiểu công tử tuấn tú khôi ngô, đây là đầu tiên công tử đến đây ? Đã cô nương nào lọt mắt xanh của công tử ?”
Ba tới cửa, một phụ nhân vô cùng yêu kiều liền tiến đến đón. Thịnh Uyển Thu chỉ cảm thấy một trận hương phong ập tới, thơm đến nỗi nàng lùi ba bước, suýt nữa sặc đến viêm mũi.