Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 226:-- Thịnh Uyển Thu đau đầu muốn nổ tung, ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:27:36
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hiểu , tuyệt đối sẽ để ngươi công !” Lục Linh Vận cũng , đây chính là sự ăn ý giữa bằng hữu, lông cừu mà vặt thì thật uổng phí, nàng nhất định sẽ tranh thủ lợi ích lớn nhất cho Thịnh Uyển Thu, dù Thịnh Uyển Thu cũng ngoài, cho nàng còn hơn là để tiện nghi cho kẻ khác. “Cái gì! Ngươi cũng theo chúng về ? Ngươi gì? Ngươi đến tuần tra ?”
“Ta là về nhà con gái nhỏ của , ngươi một lão già thối tha theo tính là chuyện gì, chỉ gây phiền phức, ngươi cứ ở đây giúp Đại công chúa !”
Mèo con Kute
Khi Thịnh Uyển Thu, Kiều Văn Uyên và Hàn Khanh Khanh ba chuẩn trở về, Lục Hằng sống c.h.ế.t cũng đòi theo các nàng.
“Ngươi cũng đến tuần tra ? Ngươi , tại ?”
“Huống hồ nha đầu Uyển Thu còn hoan nghênh , ngươi cút sang một bên ! Đừng tưởng ngươi cắt đuôi , cửa !”
Lục Hằng bắt đầu giở trò vô , lão trộm những lời nhỏ của lão Kiều và nha đầu Uyển Thu đó , lén xem Đại Hoa Mị Mị gì đó, đừng hòng cắt đuôi lão.
“Ngươi xem cái lớn tuổi mà còn giở trò vô , mau buông tay !” Kiều Văn Uyên vươn tay mạnh mẽ vỗ tay Lục Hằng đang nắm chặt ống tay áo của , đáng tiếc lão già thối tha đó vẫn chịu buông.
Nhìn thấy hai lão già sắp cãi ỏm tỏi, Thịnh Uyển Thu đau đầu nổ tung. Nếu hai lão tuổi tác cao, đều lập gia đình và cả cháu chắt , nàng định 'ship' hai thành một cặp . Đây chẳng là kiểu 'tình yêu khắc cốt ghi tâm' !
“Được ! Đi, tất cả đều ! Hai vị đừng cãi , đừng tranh cãi nữa ?”
“Hàn tỷ, tỷ hãy chuẩn sẵn sàng, nếu ai còn dám vẻ gây sự, hãy châm cho thành câm lặng!”
Hai lão già thấy Thịnh Uyển Thu động thật, thấy Hàn Khanh Khanh từ lúc nào rút một cây châm dài sáng lấp lánh, cả hai lập tức chọn cách im lặng.
Lục Linh Vận cố gắng nhịn , xem hai lão già vẫn cần đối xử 'đặc biệt' mới chịu ngoan ngoãn.
“Vận tỷ, chúng đây!”
“À đúng , nếu tiện thì cho đào một ít than đá mà đây, đưa đến nhà , việc cần dùng.”
“Được, , lát nữa sẽ để Thư Tuyết đưa qua cho ngươi! Ngươi đường cẩn thận chút!” Lục Linh Vận gật đầu đáp.
Thế là Thịnh Uyển Thu dẫn theo hai lão già cùng Hàn Khanh Khanh, vác một túi diêm tiêu xuống Đại Thanh Sơn.
Trong tiếng lẩm bẩm ngừng của Kiều Văn Uyên suốt đường , Thịnh Uyển Thu dẫn lão đến địa bàn của Đại Hoa và Mị Mị.
“Lão Vương gia, lát nữa ngài đừng sợ, đảm bảo chúng sẽ tấn công ngài .”
“Hàn tỷ, trông chừng lão Vương gia hộ nha!” Thịnh Uyển Thu dặn dò xong, ba hai cái trèo lên cây, đó thổi một tiếng huýt sáo vang dội.
“Ngao ô!”
Chỉ trong chớp mắt, tiếng hổ gầm vang lên, Thịnh Uyển Thu nhanh nhẹn nhảy xuống cây, cạnh Kiều Văn Uyên.
Lục Hằng liền thấy một con mãnh hổ hình vạm vỡ tảng đá cách đó mười trượng, ánh mắt lộ vẻ bá khí, nó gầm nhẹ một tiếng, tuy lớn nhưng cũng đủ khiến các loài vật xung quanh cảm thấy nguy hiểm.
“Còn mau qua đây, bày đặt tạo dáng gì chứ?”
Thịnh Uyển Thu vẫy tay gọi Đại Hoa, cái tên hễ thấy lạ bên cạnh nàng là giở trò .
Đại Hoa khẽ nheo mắt, lập tức đổi vẻ mặt hổ, nhanh chóng chạy về phía Thịnh Uyển Thu. Đây là đầu tiên Lục Hằng sống đến tuổi thấy vẻ mặt lấy lòng mặt một con hổ.
Đại Hoa: !!! Cái gì gọi là lấy lòng? Đây là nó thức thời là kẻ thức thời đấy, chẳng lẽ giật điện thêm nữa thì dễ chịu hơn !
Mặc dù Kiều Văn Uyên đây gặp hổ vài , nhưng thấy một con hổ lớn lao về phía thì ít nhiều vẫn thể chống đỡ nổi, trái tim lão cứ như nhảy khỏi cổ họng.
Không ngờ là khi Đại Hoa chạy tới, nó ngửi ngửi lão, vươn móng vuốt gạt nhẹ cánh tay Kiều Văn Uyên.
“Nó đây là còn nhớ ?” Kiều Văn Uyên cả kích động thôi, cũng chẳng bận tâm gì nữa, vươn tay liền vuốt ve đầu Đại Hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-226-thinh-uyen-thu-dau-dau-muon-no-tung.html.]
Lục Hằng trực tiếp nhắm mắt , dám .
Ối!
Sao thấy lão Kiều kêu cứu mạng nhỉ?!
Ngay đó lão mở mắt liền thấy Kiều Văn Uyên đang vuốt ve đầu con hổ lớn, con hổ vẫn vẻ mặt hưởng thụ.
Điều quả thực khiến lão ngứa ngáy trong lòng, cũng vuốt ve hổ. Hổ c.h.ế.t thì lão từng sờ qua , nhưng hổ sống thì đúng là từng.
“Đại Hoa, hỏi ngươi , Mỹ Mỹ, Lệ Lệ, Nữu Nữu ? Với nương tử của ngươi qua đây?”
Kiều Văn Uyên sung sướng vuốt ve lông Đại Hoa, hì hì, lão thấy ánh mắt ghen tị của cái lão già thối tha Vũ An Vương .
Lời lão còn dứt, liền thấy ba con hổ con như ba quả pháo nhỏ từ trong bụi cỏ lao , tất cả đều phóng về phía Kiều Văn Uyên.
“Ôi chao ôi, mấy bảo bối nhỏ của , các con đều lớn thế ! Vẫn còn nhớ , haha, thật là quá!”
“Dù lão phu cũng từng ôm ba đứa các con, giờ thì ôm nổi nữa !” Kiều Văn Uyên thấy mấy con hổ con đứa nào đứa nấy đều vội vã nhào lão, giọng lão biến thành giọng the thé, mà Thịnh Uyển Thu bên cạnh nổi hết da gà.
Mấy con hổ con lớn gấp đôi, Kiều Văn Uyên dùng hết sức lực mới ôm nổi một con, nhưng đầy năm giây đặt xuống.
“Mấy con hổ con thật đáng yêu, thể sờ chúng ?” Hàn Khanh Khanh cũng phấn khích theo, quả nhiên nữ nhân nào thể từ chối những món đồ chơi lông xù đáng yêu, đương nhiên hổ con sống sờ sờ cũng tính.
Thịnh Uyển Thu vẫy tay gọi Hàn Khanh Khanh, Hàn Khanh Khanh quả thực gan , thấy Thịnh Uyển Thu vẫy tay với , liền lập tức hớn hở đưa tay ôm hổ con.
Đại Hoa cũng chỉ liếc mắt một cái, căn bản thèm để Hàn Khanh Khanh mắt, chỉ lo vây quanh Thịnh Uyển Thu mà vòng vòng.
Lục Hằng thấy Hàn Khanh Khanh cũng chạm , tuy lão cũng thèm c.h.ế.t , nhưng vẫn dám động đậy, vì lão thấy một con hổ lớn khác đang tới.
Khi lão thấy Kiều Văn Uyên ba con hổ con nhào xuống đất, chơi đùa vui vẻ, cuối cùng lão cũng nhịn nữa.
“Nha đầu Uyển Thu, thể sờ hổ một chút ? Chỉ sờ một cái thôi, ?”
“Hahaha, lão già thối tha ngươi cũng lúc sợ hãi ?”
Chưa đợi Thịnh Uyển Thu mở lời, Kiều Văn Uyên phá lên ha hả mà tiếp lời.
“Ta sợ, chỉ là xin phép nha đầu Uyển Thu thôi, đây gọi là lễ phép, ngươi hiểu cái thá gì!”
Ba còn lập tức ồ lên, nếu thấy Vũ An Vương run chân dữ dội, các nàng thực sự tin lời lão .
“Mấy con hổ đều là bạn của , sẽ hại ngài .”
Thịnh Uyển Thu Lục Hằng chỉ là cứng miệng, thế là liền ôm một con hổ con về phía lão, tiện thể kéo tay lão để lão vuốt ve đầu hổ con.
“Hahaha, lão phu cũng là từng sờ hổ đấy.”
“À đúng , đều m.ô.n.g hổ sờ , đây đây, sờ một cái m.ô.n.g hổ nữa!”
Thế là Lục Hằng như ý nguyện sờ con hổ còn sống, hơn nữa còn hưng phấn vỗ mấy cái m.ô.n.g hổ con, cho hổ con kẹp chặt đuôi , lúc đó lão mới chịu thôi.
Hổ con: !!!
···