Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 209:-- Ta ơi là trời! Chướng mắt quá! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:26:46
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Vẫn là Hàn tỷ thông minh nhất, tỷ mau , sẽ đợi tỷ ở đây!"

 

Giữa với cần duy trì cách nhất định, ngàn vạn nên vượt giới hạn. Người giữ chừng mực dần dần sẽ còn ai giao thiệp nữa.

 

Thịnh Uyển Thu đợi ở hành lang phòng khách tầng hai, nghĩ rằng Hàn Khanh Khanh nhất định lời riêng tư với thị nữ của , tránh một chút sẽ hơn.

 

Hàn Khanh Khanh cũng kẻ ngốc, hiểu rõ ý của Thịnh Uyển Thu. Đối nàng gật đầu, xách mật rắn tìm thị nữ của .

 

Thịnh Uyển Thu bèn vô vị dựa cửa sổ bên hành lang, ngó nghiêng khắp nơi con phố đông đúc bên ngoài là đông ngó, tây .

 

Rồi ngờ, nàng thấy tam thúc Thịnh Đại Lâm của trong một con hẻm nhỏ đối diện, cha ơi, đang ân ân ái ái kéo kéo ôm ôm với một phụ nữ trung niên ăn mặc lòe loẹt.

 

Cứu mạng! Nữ nhân còn véo n.g.ự.c tam thúc, trời đất quỷ thần ơi! Thật chướng mắt!

 

Sau đó tam thúc còn hôn lên má nữ nhân , nữ nhân còn thẹn thùng nắm lấy tay tam thúc mười ngón đan xen, Ọe! Thịnh Uyển Thu chịu nổi sức công phá mà cảnh tượng đó mang , suýt nữa thì nôn !

 

Ngoại tình! Lão Thịnh gia thật tiền đồ!

 

Người của lão Thịnh gia bọn họ ít nhiều đều chút tài diễn kịch, tam thúc bình thường giả vờ một nam nhân yêu vợ , thì vẻ sợ vợ, nhưng lưng chơi bời lêu lổng đến thế!

 

Tam thúc đang tạp vụ ở một tiệm tạp hóa ? Sao bây giờ xuất hiện ở đây? Giờ là giờ ư?

 

"Nhìn gì thế? Ta dặn dò xong , chúng thôi!"

 

Hàn Khanh Khanh khỏi phòng thấy Thịnh Uyển Thu bám bệ cửa sổ hành lang, giống hệt một con thạch sùng, hận thể leo hẳn lên bệ cửa sổ, nửa sắp chui ngoài .

 

"Suỵt! Mau đây, dẫn ngươi xem chút thứ ho!"

 

"Ngươi con hẻm nhỏ phía đông đối diện phố , chính là con hẻm treo một tấm biển hiệu rượu đó, ngươi mau !"

 

"Cái quái gì?" Hàn Khanh Khanh lập tức chen sang, theo chỉ dẫn của Thịnh Uyển Thu mà tới.

 

"Trời đất ơi, uyên ương hoang dã!"

 

Mắt Hàn Khanh Khanh trợn tròn, thế bắt đầu động tay động chân trong con hẻm , thật kích thích!

 

"Nhanh lên, chúng qua đó xem , đừng để hai chạy thoát!" Thịnh Uyển Thu kéo Hàn Khanh Khanh chạy xuống lầu.

 

"Gì cơ? Ngươi quen ư?" Hàn Khanh Khanh chợt nhận , nha đầu phấn khích đến ?

 

"Nam nhân đó là tam thúc của , ngươi nhận ?" Thịnh Uyển Thu híp mắt.

 

"Oa ồ, bắt gian! Ta thích nhất đó, nhanh lên!"

 

Lần đến lượt Hàn Khanh Khanh phấn khích, kéo cánh tay Thịnh Uyển Thu ba chân bốn cẳng chạy.

 

Sau đó, một đám lầu thấy Thịnh Uyển Thu và Hàn Khanh Khanh mặt đỏ bừng, bộ dạng hấp tấp vội vàng, nhanh như một cơn gió lướt qua mặt họ mà chạy .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-209-ta-oi-la-troi-chuong-mat-qua.html.]

"Chuyện gì ? Bị ch.ó đuổi ? Khương chưởng quỹ, ngươi nuôi ch.ó lầu ?" Phạm Kỳ Phong gãi đầu hỏi.

 

Khương Bình: ???

 

Ở đây thể đến lợi ích của khinh công , khinh công của Hàn Khanh Khanh quả thực luyện uổng phí, chê chạy bộ quá chậm, khỏi cửa tửu lầu ôm chặt vòng eo nhỏ của Thịnh Uyển Thu, vù vù vài cái bay lên nóc nhà cạnh con hẻm nhỏ.

 

Cả hai dám thở mạnh, đồng loạt rạp nóc nhà, vểnh tai lén hai bên chuyện.

 

Nữ: "Tên c.h.ế.t tiệt, cho một lời chắc chắn , khi nào thì cưới về nhà?"

 

Nam: "Ai da, nhưng nàng cũng đấy, nhà bây giờ chỉ một tạp vụ trong tiệm, căn bản kiếm bao nhiêu bạc. Ta vẫn luôn nghĩ chờ thêm chút nữa, tích góp thêm bạc để cưới nàng về, đáng tiếc chẳng bản lĩnh gì! Ai da, ủy khuất cho nàng !"

 

Nữ: "Chẳng chỉ là vấn đề bạc ? Chỗ bạc cứ cầm mà dùng. Chàng tranh thủ thời gian về hưu bỏ cái tiện nhân già ở nhà !"

Mèo con Kute

 

"Ta cho nha, con gái của thể giữ , nhưng con trai thì tuyệt đối giữ, hiểu ? Đến lúc đó sẽ mang theo hai con trai của cùng gả sang đó, đợi chúng thành xong, sẽ mở cho một tiệm tạp hóa, để chưởng quỹ."

 

Nam: "Mộng Vân, nàng thật sự quá với , nhất định sẽ giải quyết hết những vấn đề càng sớm càng , nhất định sẽ cưới nàng về nhà một cách vẻ vang."

 

Thịnh Uyển Thu và Hàn Khanh Khanh cũng chỉ đến đây, lẽ là do khác hẻm, hai nhanh tách và rời .

 

Hai đợi trong hẻm yên tĩnh, Hàn Khanh Khanh mới đưa Thịnh Uyển Thu nhảy từ nóc nhà xuống.

 

"Làm bây giờ? Có nên về báo cho nãi nãi ?" Hàn Khanh Khanh cau mày hỏi, tam thúc Thịnh gia quả thực hổ, xài tiền của nữ nhân, vì bạc còn bỏ vợ con, đúng là đồ vô dụng.

 

Thịnh Uyển Thu cũng thật ngờ tam thúc của nàng vẻ dáng tử tế mà là kẻ ăn bám, chậc chậc chậc, nữ nhân lớn tuổi hơn y, tam thúc của nàng quả thực chẳng cố gắng chút nào!

 

"Dù tam thúc cũng trưởng thành , chuyện riêng tư cũng tiểu bối như nên xen ."

 

"Thôi bỏ , cho lão nhân gia nữa, kẻo nãi nãi của tên con trai bất hảo cho tức c.h.ế.t mất."

 

Thật là Thịnh Uyển Thu vốn cận với gia đình tam thúc, lo chuyện bao đồng. Chứ nếu gặp đại cô phụ và tiểu cô phụ ở bên ngoài mà giở trò mèo , chỉ cần nàng thấy, căn bản cần nhiều, xông lên là , đảm bảo đ.á.n.h cho nam nữ cấu kết quỳ xuống cầu xin tha thứ.

 

"Cũng , vẫn là sức khỏe của Chu nãi nãi quan trọng hơn, đúng , mau thôi, chúng đổi bạc!"

 

Hàn Khanh Khanh chợt nhớ còn kiểm tra thật giả của ngân phiếu, kéo Thịnh Uyển Thu chạy như bay đường phố, khiến Thịnh Uyển Thu dở dở , một giây còn đang lén khác chuyện, một giây nghĩ đến việc kiểm tra thật giả của ngân phiếu. Vị tỷ tỷ quả thực là nghĩ cái gì cái đó, còn tùy hứng hơn cả nàng.

 

Ngay lúc , trong đội quân lớn đang tiến về phía Tứ Thủy Trấn, hai lão già hơn bảy mươi tuổi còn tùy hứng hơn cả Hàn Khanh Khanh.

 

"Ai!" Đây thở dài thứ ba trăm của Triệu Vận , nếu hoàng đế hạ thánh chỉ, y bây giờ đầu về , cái công việc rách việc cũng !

 

Y chẳng hiểu nghĩ việc sắp xếp hai tên Diêm Vương sống cùng một cỗ xe ngựa, vốn nghĩ nhẹ nhàng lên đường cũng dễ nhanh hơn, sớm thành công việc, sớm về.

 

về cơ bản đều cưỡi ngựa, những còn cưỡi ngựa thì xe ngựa, nên xe ngựa sắp xếp khá ít.

 

Cha ơi, mới nửa ngày, hai lão già tìm y phân xử tám !

 

Lần đầu tiên là vì màu sắc tấm nệm mềm trong xe ngựa giống , theo y thấy thì kiểu gì chẳng là ? Hai lão già cứ khăng khăng của đối phương hơn, bắt y đổi , nhưng chịu, kéo y đến phân xử. Cuối cùng còn cách nào, y đành cấp cho mỗi một tấm nệm mềm nữa mới yên, vốn dĩ bây giờ chỉ bốn cỗ xe ngựa, hai cỗ chở , hai cỗ chở công cụ và đồ đạc, điều khiến bây giờ y tự xe ngựa mà m.ô.n.g còn chẳng tấm đệm nào!

 

 

Loading...