Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 200:-- Trời đất của ta ơi! Phát tài rồi! Phát tài rồi! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:26:37
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Linh Vận nhận lấy, ực ực uống liền mấy ngụm, đưa cho Hàn Khanh Khanh bên cạnh, đó Hàn Khanh Khanh đưa cho Lục Thư Tuyết, cuối cùng trở về tay Thịnh Uyển Thu.

 

Không ảo giác , ba còn đều cảm thấy lúc hình như còn thể g.i.ế.c thêm hai con cự mãng nữa, thứ nước Thịnh Uyển Thu cho họ uống quả thật thần kỳ.

 

“Đi thôi! Chúng xem !” Thịnh Uyển Thu cất ấm nước , phất tay áo nhỏ, định xem phía cánh cửa đá.

 

“Con rắn c.h.ế.t ?” Lần là Cố Thừa Phong lên tiếng, mặc dù cự mãng bất động, nhưng vẫn chút sợ hãi.

 

“C.h.ế.t thể c.h.ế.t hơn nữa! Nếu tin ngươi cứ qua sờ thử sẽ ?”

 

Thịnh Uyển Thu liếc mắt trắng bóc , cái thứ vô dụng nhát gan cũng thể hoàng tử ư? Ngụy quốc cũng chẳng cả!

 

“Trời đất của ơi! Phát tài ! Phát tài !”

 

“Chị em mang bao tải ? Ta chứa mấy bao !”

 

Thịnh Uyển Thu và mấy bước bên trong cửa đá, vàng la liệt đất cho mắt thể mở .

 

Phải rằng, bên trong chỉ vàng, mà vách đá cao còn đặt hàng trăm viên minh châu lớn nhỏ, nếu thì trong hang động tối đen như mực sẽ chẳng thấy bên trong gì.

 

Những khác cũng hưng phấn trợn tròn mắt, bởi vì trong hang động rộng lớn sáu bảy đống núi nhỏ chất đầy khối vàng, hơn nữa từ những lỗ tròn vách đá phía vẫn ngừng rơi xuống khối vàng, những núi vàng chính là hình thành như .

 

“Oa! Đây là thật !” Thịnh Uyển Thu cũng sợ chói mắt nữa, nhặt một khối vàng lên c.ắ.n một cái, chà chà, suýt thì gãy răng cửa.

 

“Haha, phát tài ! Lần hoàng nhất định sẽ khen ngợi !” Lục Quan cũng lao tới, mỗi tay một khối vàng như kẻ ngốc.

 

“Chị em, lấy mấy khối nhé, các cứ coi như thấy, dù nhiều thế , cũng thiếu mấy khối của đúng !” Thịnh Uyển Thu nhặt vàng ngay mặt mấy .

 

“Vậy cũng lấy mấy khối, thấy phần đúng !” Hàn Khanh Khanh cũng nương tay, trực tiếp từ trong tay áo móc hai cái túi vải, còn bụng đưa cho Thịnh Uyển Thu một cái.

 

“Vẫn là Hàn tỷ của hào sảng, đào bảo vẫn dẫn nhé!”

 

Thế là Thịnh Uyển Thu và Hàn Khanh Khanh cứ thế đường đường chính chính mà chất vàng túi, cả hai đến nỗi mặt mày như nát !

 

“Hai như !” Lục Quan lẩm bẩm nhỏ giọng.

 

“Sao thế, với lấy mấy khối thì ? Còn lảm nhảm nữa tin dùng một liều độc dược, trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi , ai mà !”

 

“Bớt nhảm , ngươi lấy thì đừng phiền chúng !” Hàn Khanh Khanh trưng vẻ mặt ăn thịt , khiến Lục Quan rùng một cái, dám thêm lời nào nữa, thực sự sợ phụ nữ phát điên.

 

Ba của Ngụy quốc cũng chấn động vàng trong hang động, thì lời đồn là thật, tất cả những thứ đều thuộc về Ngụy quốc của bọn họ!

 

Thấy Thịnh Uyển Thu và Hàn Khanh Khanh lấy vàng hăng say như , Cố Thừa Phong hận thể tự cũng lấy một ít, dù cũng đến , nhưng dám!

 

Lục Linh Vận và Lục Thư Tuyết thậm chí còn thèm , căn bản lên tiếng, dù vàng nhiều như , lấy là phí, nếu Thịnh Uyển Thu và Hàn Khanh Khanh, các nàng căn bản cũng thể đến nơi , lấy một chút thì chứ?

 

“Ôi chao!” Hàn Khanh Khanh suýt nữa thì xách nổi túi vải trong tay, chất quá nhiều !

 

“Không , lát nữa giúp xách, khỏe mà!” Thịnh Uyển Thu nháy mắt với Hàn Khanh Khanh, hảo tỷ việc cần thì nhất định giúp, nàng sức lớn, chuyện nhỏ thôi!

 

“Được thôi!” Hàn Khanh Khanh chất thêm mấy khối nữa, lúc mới dừng tay.

 

Thịnh Uyển Thu xách hai cái túi vải chất đầy của hai cửa, kẻo lát nữa quên.

 

“Sao thế? Các ngươi nên gì thì cứ chứ? Ở đây trợn mắt gì?” Thịnh Uyển Thu tới mấy còn nhúc nhích .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-200-troi-dat-cua-ta-oi-phat-tai-roi-phat-tai-roi.html.]

 

“Linh Tứ, Linh Bát, lên bẩm báo chủ tử của các ngươi, lập tức dùng bồ câu đưa thư báo tin cho Hoàng thượng!”

 

“Thư Tuyết! Đi thông báo cho Hổ Uy quân đến canh giữ nơi , động tác nhanh!”

 

“Đưa ba lên , cùng với thị vệ của bọn họ mà canh giữ, nghĩ bụng Ngụy quốc chắc hẳn sẽ nhanh đến đòi thôi!”

 

Thịnh Uyển Thu thấy Lục Linh Vận tính toán trong lòng, sự sắp xếp đều hợp lý, liền bắt đầu dạo trong hang động , xem thử thể nhặt nhạnh , dù nàng gian mà!

 

Cái minh bạch thì cứ minh bạch, cái ngấm ngầm thì cứ ngấm ngầm, chẳng lẽ bỏ nhiều sức lực như , lấy chút đồ cũng ?

 

Hang động rộng lớn như một sân bóng đá, phía cùng còn một tấm bia đá khổng lồ, những chữ khắc đó nàng cũng hiểu, bèn vòng phía tấm bia đá.

 

Ánh mắt nàng chợt sáng bừng, bởi vì phía tấm bia đá là một quan tài đá khổng lồ, mà thứ lót quan tài đá chính là những viên gạch vàng, xa hoa, quá xa hoa , ít nhất cũng hơn ba trăm viên gạch vàng.

 

Cứ thu , Thịnh Uyển Thu ý niệm động, những viên gạch vàng liền biến mất mắt, quan tài đá mất chỗ chống đỡ, đổ sập xuống phát tiếng “rầm” lớn!

 

“Vân tỷ, mau đây!” Thịnh Uyển Thu lớn tiếng gọi Lục Linh Vận, bởi vì khi quan tài đá đổ sập, những thứ bên trong quan tài đều vương vãi mặt đất, ngoại trừ một bộ hài cốt khô héo của con , tất cả những thứ khác đều là những viên bảo thạch lớn bằng quả trứng ngỗng, đỏ cam vàng lục xanh lam tím, chà chà, đều đủ cả .

 

Hiện tại trong hang động chỉ còn bốn là Hàn Khanh Khanh, Lục Quan, Lục Linh Vận và Thịnh Uyển Thu, những khác đều lên việc.

 

“Haha! Ta thích màu , cái cũng lấy mấy viên nhé!” Hàn Khanh Khanh tay còn nhanh hơn cả Thịnh Uyển Thu, nhanh chóng nhặt mấy viên.

 

“Hai tỷ chúng quả là tâm hữu linh tê, cũng thích mấy màu .” Thịnh Uyển Thu cũng lấy mấy viên nhanh chóng cất .

 

Lục Linh Vận và Lục Quan mà khóe miệng giật giật, hai thể tiết chế một chút , ở đây còn nữa đó!

 

“Vân tỷ, xem ở đây cũng chẳng còn việc gì của chúng nữa , là hai chúng nhé?”

 

! Bây giờ cũng chẳng còn nguy hiểm gì nữa, chắc hẳn viện quân sẽ sớm đến thôi, đói !”

 

Thịnh Uyển Thu và Hàn Khanh Khanh bắt đầu kẻ xướng họa, bây giờ thì đợi đến bao giờ, nhỡ đại quân kéo đến, đồ đạc khó bề mang ngoài.

 

Lục Quan quả thực cạn lời, hai nàng là cảm thấy thứ gì lấy thì lấy hết, nên hết hứng thú ư!

 

“Ừm! Hai nàng cứ !”

 

“Uyển Thu, đợi bên xong việc sẽ tìm nàng!”

 

Lục Linh Vận gật đầu, nàng kẻ ngốc, hai nghĩ gì trong lòng nàng thể đoán , liền sảng khoái đồng ý.

 

“Được thôi! Đến lúc đó nhớ dẫn theo Thư Tuyết tỷ, sẽ đồ ăn ngon cho các nàng!”

 

“Vậy và Hàn tỷ đây! Nàng cũng cẩn thận nhé! Gặp !”

 

Sau đó Thịnh Uyển Thu liền nghênh ngang mang theo Hàn Khanh Khanh, xách những chiếc túi vải chất đầy đến sắp tràn hề ngoảnh đầu , nhanh chóng biến mất ở lối cửa đá.

Mèo con Kute

 

“Con mãng xà tiếc thật, nếu còn moi mật rắn của nó , mang về cho sư bá dùng t.h.u.ố.c thì mấy!” Hàn Khanh Khanh đến mặt con cự mãng c.h.ế.t ngắc, vô cùng tiếc nuối .

 

“Nàng chế biến mật rắn ?” Thịnh Uyển Thu cũng dừng bước hỏi.

 

“Ừm, rành lắm, nhưng cách bảo quản độ tươi của nó! Cứ để thị nữ của đưa về cho sư bá, thời gian vẫn kịp!”

 

“Vậy thì moi! Tránh , để !”

 

 

Loading...