Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 198:-- Những người khác nằm rạp xuống, đều cẩn thận một chút! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:26:35
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ừm, chúng nghĩ cách khác !” Lục Linh Vận cũng gật đầu .
“Thằng nhóc , ngươi xem Ngụy quốc các ngươi nhiều tâm nhãn đến , bày đặt nhiều cơ quan gì, giờ thì , qua nữa!” Lục Thư Tuyết cất cung tên, hung hăng liếc Cố Thừa Phong một cái.
Cố Thừa Phong vô cùng tủi , cúi đầu dám gì, cái do sắp xếp, hơn nữa, chẳng lẽ ngươi thấy những mũi tên b.ắ.n cả cũng chừa ?
Cái liên quan gì đến , huhu!
“Linh Tứ, Linh Bát, Thư Tuyết tỷ, ba mỗi nhắm trụ đá cuối cùng của một hàng, đó khẩu lệnh của b.ắ.n tên từ .”
“Những khác rạp xuống, đều cẩn thận một chút!”
Thịnh Uyển Thu định dùng biện pháp mạnh , dùng phương pháp loại trừ để loại bỏ những trụ đá nguy hiểm , còn việc độc thì tính .
“Rõ!”
Ba lập tức thành hàng, Thịnh Uyển Thu và Lục Linh Vận , nhanh chóng ba , những khác cũng rạp xuống.
“Một, hai, ba, bắn!”
Theo lời Thịnh Uyển Thu dứt, kèm theo tiếng cung tên bay , hai trụ đá b.ắ.n trúng biến mất, còn một trụ đá bên trái vẫn vững, đồng thời kèm theo những ngọn lửa phun từ vách đá phía , chiếu sáng đến mức khiến thể mở mắt.
“Một, hai, ba, bắn!”
Ba b.ắ.n tên xong liền lập tức xổm xuống, đó vẫn là ba trụ đá biến mất hai, vách tường lập tức phun chất lỏng màu đen, kèm theo mùi hôi thối nồng nặc.
“Bịt miệng mũi , cái độc!” Hàn Khanh Khanh hô lên, nhanh chóng bịt mũi, tay còn bịt lên miệng mũi Lục Quan.
Lục Quan suýt chút nữa cảm động, đầu thấy ánh mắt ghét bỏ của Hàn Khanh Khanh, lập tức ngoan ngoãn!
Ghét bỏ chậm chạp ! Hắn hiểu !
Mùi hôi thối nhanh chóng lan tỏa, Thịnh Uyển Thu cùng mấy mới tiếp tục, một hàng mười lăm bệ đá, bộ đều ba b.ắ.n một lượt, đương nhiên họ cũng chứng kiến đủ loại cơ quan, lửa, tên, độc, đao dài, tiễn ngắn, đều trải qua hết.
Cuối cùng, hiện mắt là một hàng bệ đá theo quy tắc, tóm , dẫm lên những bệ đá còn sót thể đến đại bình đài đối diện.
“Nhìn xem, lúc đó dù chúng chọn hàng nào, cuối cùng cũng chỉ đường c.h.ế.t, vẫn là Uyển Thu thông minh!” Lục Thư Tuyết búng tay tán thưởng.
“Tiếp theo, Hàn tỷ, đến lượt tỷ , giúp chúng xem những bệ đá độc !”
Thịnh Uyển Thu vẫy tay với Hàn Khanh Khanh, nàng cũng may mắn, may mà Hàn tỷ cùng, đợi về nhất định sẽ nhiều món ngon cho Hàn tỷ.
“Hì hì, yên tâm, chuyện cứ giao cho ! Xem đây!”
Hàn Khanh Khanh lề mề, từ trong lòng lấy một cái hộp nhỏ màu đỏ, mở mặt , bên trong nhảy một con cóc nhỏ màu đỏ.
Không đúng, là ếch con màu xanh.
Cũng đúng, là tiểu Xích Ếch!
“Bảo bối nhỏ, nhảy qua đó đợi nhé!” Hàn Khanh Khanh vươn ngón tay chọc nhẹ đầu tiểu Xích Ếch, đó những khác liền thấy con tiểu Xích Ếch ngoan ngoãn nhảy theo những bệ đá còn .
“Đây là Xích Ếch mà sư bá tặng, đừng thấy nó nhỏ bé, chỉ cần gặp độc, nó sẽ biến thành màu trắng, độc thì vẫn là màu đỏ, lợi hại !”
Hàn Khanh Khanh đắc ý chỉ tiểu Xích Ếch gần nhảy đến phía đối diện mà giới thiệu.
“Hàn tỷ, sư bá tỷ còn tiểu Xích Ếch ? Ta cũng một con!” Lục Thư Tuyết hưng phấn xoa tay .
“Hàn tỷ, cũng !” Thịnh Uyển Thu cũng hứng thú, tuy nàng sợ loài động vật nhỏ dính dính , nhưng thể phủ nhận vật nhỏ hữu dụng!
“Được thôi! Lần các ngươi theo về Độc Trúc Sơn, sẽ trộm về cho hai !” Hàn Khanh Khanh lập tức bịt miệng, đúng , vật nhỏ là nàng lén lấy , sư bá nàng bóp c.h.ế.t nàng .
Mấy thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Hàn Khanh Khanh thì còn gì mà hiểu, xem vị tỷ tỷ đợi về nhà, m.ô.n.g e rằng cũng sẽ nở hoa.
“Trên bệ đá độc, chúng thể qua !” Hàn Khanh Khanh vội vàng chuyển chủ đề, chỉ tiểu Xích Ếch đến bình đài đối diện mà vẫn đổi màu mà hô lên.
Không chút nghi ngờ, cả nhóm vô cùng thuận lợi đến đại bình đài.
Hàn Khanh Khanh cẩn thận thu tiểu Xích Ếch , khiến Lục Quan vô cùng thèm , cũng một vật nhỏ như .
Ba Ngụy quốc lúc cũng vô cùng may mắn vì gặp đội , nếu , đoàn Ngụy quốc bọn họ dù tìm địa động , e rằng ngay ở cửa ải đầu tiên c.h.ế.t hết cả , thể tới đại bình đài hiện tại .
Chưa mấy bước, một cánh cửa đá khổng lồ chắn mặt đoàn , xem đằng cánh cửa đá chính là kho báu hoàng thất Ngụy quốc.
“Uyển Thu , nên phá tung cánh cửa ? Bên chúng còn ít t.h.u.ố.c nổ!”
Lục Thư Tuyết chút sốt ruột, đến cửa , nếu thật sự sẽ khiến nàng điên lên mất.
“Khoan , đừng vội, cứ kiểm tra hẵng !”
“Vạn nhất nổ sập, chúng đều chạy thoát .” Thịnh Uyển Thu chỉ đỉnh cửa đá .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-198-nhung-nguoi-khac-nam-rap-xuong-deu-can-than-mot-chut.html.]
Lục Thư Tuyết lúc mới phát hiện cánh cửa đá tựa như một cây cột trụ, kẹt chặt giữa bình đài và đỉnh đá, nếu cánh cửa các nàng nổ sập, bên trong đây chắc chắn sẽ sập bộ, khi đó các nàng một ai cũng chạy thoát , sẽ chôn vùi trong .
“Là quá sốt ruột , , !” Lục Thư Tuyết ngại ngùng, ngờ tuổi lớn hơn Thịnh Uyển Thu mà cẩn thận bằng nha đầu nhỏ .
“Mọi cùng thương lượng, ba tên thợ giày tồi cũng hơn một Gia Cát Lượng, nếu tiễn thuật cao siêu của Thư Tuyết tỷ, chúng thể thuận lợi đến đây như chứ.”
Thịnh Uyển Thu thấy vẻ mặt ủ rũ của Lục Thư Tuyết, lập tức lên tiếng an ủi.
“ ! Người sở trường của , ngươi sở đoản của ngươi, cần quá bận tâm, ngươi xem thúc thúc đây từng bận tâm khác nghĩ chu đáo hơn , khác ưu tú hơn , đó gọi là khoáng đạt!”
Lục Quan vui vẻ tới, kết quả mở miệng, Lục Thư Tuyết bóp c.h.ế.t vị tiểu đường thúc .
“Cái đó của ngươi gọi là khoáng đạt, gọi là mặt dày, gọi là heo c.h.ế.t sợ nước sôi!”
“Tuyết Tuyết nhà chúng thể giống ngươi, ưu tú hơn ngươi vạn dặm!”
“Đi, chúng kiểm tra xem gần đây còn cơ quan gì , đừng ai để ý tên ngốc !” Hàn Khanh Khanh mỗi tay một , ôm Thịnh Uyển Thu và Lục Thư Tuyết luôn, thèm liếc Lục Quan một cái.
Thịnh Uyển Thu trao cho Hàn Khanh Khanh một ánh mắt khen ngợi, vị tỷ tỷ thật sự quá xuất sắc! Quá hiểu chuyện .
Hàn Khanh Khanh cũng đắc ý đáp Thịnh Uyển Thu bằng một ánh mắt tinh nghịch kiểu “Thấy , thấy , đội mà thì tan rã hết!”
Mèo con Kute
Lục Quan: ??? Ngươi vẻ đây , ai là heo c.h.ế.t sợ nước sôi chứ? Ánh mắt kiểu gì ! Không thấy đang an ủi cháu gái !
Mấy bắt đầu tìm kiếm theo kiểu rà soát từng tấc đất, ngay cả ba Ngụy quốc cũng tìm kiếm, chỉ là Cố Thừa Phong dám tùy tiện chạm lung tung nữa.
“Trên cánh cửa đá chữ gì ? Hình như của Ngụy quốc chúng ?”
Cố Thừa Phong cúi đầu những ký tự khắc hai bên cửa đá, cũng hiểu đó gì.
Không đây là kho báu của hoàng thất tiền triều Ngụy quốc ? Sao những chữ nhận một chữ nào?
“Cái cũng hiểu? Trên đó là kẻ trộm mộ c.h.ế.t!” Lục Quan từ phía lạnh lùng thốt một câu như .
Hàn Khanh Khanh bĩu môi, đây là lời nàng đó ? Hảo gia hỏa, dùng ngay ?
“ ngươi chỉ bốn chữ, đó là mười lăm ký tự mà?” Cố Thừa Phong kẻ ngốc, đương nhiên hiểu đó chắc chắn như Lục Quan .
“Hừ! Ta tiểu tử ngươi hiểu cái quái gì, ngươi xem, nếu ngươi c.h.ế.t , đồ tùy táng vàng bạc, đang yên , đào ngươi lên, ngươi vài chữ lên cửa mộ để dọa nạt những kẻ đào mộ ngươi ?”
“Chẳng lẽ ngươi còn ‘hoan nghênh quang lâm, khách quan mời ’? Ngu đến c.h.ế.t !”
Lục Quan xong liền chạy mất, nó, tiểu tử khó lừa thật, suýt nữa thì lộ tẩy, bởi vì cũng đó gì!
Cố Thừa Phong trầm tư gật đầu, xem đợi c.h.ế.t , thật nhiều, nếu sẽ dọa những kẻ trộm mộ !
“Thịnh cô nương, cô đến xem, đây là cái gì?”
Tiếng của Linh Tứ cắt ngang hành động của những khác, đó cả đám ùa về phía âm thanh đó.
Linh Tứ đang xổm cách cửa đá bên trái xa, Thịnh Uyển Thu tới liền thấy chân Linh Tứ một cơ quan hình bát quái nhô lên, xung quanh đất đá che phủ, tìm kỹ căn bản sẽ thấy.
“Đây lẽ nào chính là công tắc của đại môn?” Lục Thư Tuyết cất tiếng hỏi.
“Ấn một cái chẳng sẽ ?” Lục Quan xong liền vươn tay ấn công tắc nhô lên .
“Ngươi khoan , đừng vội! Vạn nhất độc thì !”
Hàn Khanh Khanh lập tức vươn tay cản tay Lục Quan, đó khi nàng xổm xuống thì chân tê, giữ lực, liền ấn thẳng tay Lục Quan.
“Ngươi gì mà ấn tay , ngươi xem kìa!”
Lục Quan kịp rụt tay về, Hàn Khanh Khanh trực tiếp ấn lòng bàn tay , tay liền ấn cơ quan hình bát quái nhô lên.
Kỳ môn diệu kế thường ở chỗ ngờ, hảo gia hỏa, cơ quan phức tạp e rằng cũng chỉ là một ý nghĩa, những độc, mà cánh cửa còn tự động mở !
Mọi liền thấy tiếng “két két két”, cánh cửa đá tự động mở !
Một trận bụi bay thẳng mặt khiến mở mắt , may mắn là đoàn bọn họ đều ở một bên, bụi bay mắt, ai nấy đều bịt kín miệng mũi, chờ bụi dần lắng xuống.
Khoảng đến mười phút, luồng bụi đó mới dần dần biến mất.
“Đi thôi! Hết bụi !”
Lục Quan hưng phấn vỗ tay hô lên, dẫn đầu định chạy về phía cửa đá, Lu Linh Vận nhanh tay tóm lấy gáy kéo .
“Ấy , ?”
Thịnh Uyển Thu hiệu im lặng, Lục Quan lập tức dám gì, bịt chặt miệng , những khác cũng nín thở.
Bởi vì bọn họ thấy một con cự mãng vô cùng khổng lồ từ trong cửa đá chậm rãi bơi , tựa như bóng u minh uốn lượn từ vực sâu chui , thể vô cùng đồ sộ, vảy lấp lánh ánh sáng đen thâm u.