Ác Tỷ Đương Gia, Khai Cục Nương Muốn Gả Người - Chương 194:-- Cầu Các Vị Nữ Hiệp Nương Tay, Chúng Ta Cũng Không Phải Cố Ý ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:26:31
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Đây là chuyện gì? Tình hình ? Vận tỷ chứ?” Thịnh Uyển Thu vẫn hiểu chuyện gì, Lục Linh Vận đột nhiên phát điên như , trông thật đáng sợ.

 

“Không , chỉ là kích động thôi. Giống như mèo ch.ó kinh hãi mà phản ứng quá mức , ngủ một giấc là .” Hàn Khanh Khanh bắt mạch cho Lục Linh Vận .

 

“Bị kích động? Ai kích động nàng?”

 

“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì Vận tỷ bóp c.h.ế.t ngươi?” Thịnh Uyển Thu hướng ánh mắt về phía thiếu niên áo gấm mới từ Diêm Vương Điện trở về một mạng.

 

Cố Thừa Phong ôm lấy cổ họng đau rát vì siết, mặt đầy kinh hãi, căn bản nên lời. Người đàn bà quá đáng sợ, mắt nàng mà nháy mắt hóa đỏ, thực sự cảm thấy nàng bóp c.h.ế.t .

 

Quan trọng là chính cũng tình hình thế nào mà tay với , trời ạ! Đại Việt quả là quá đáng sợ, hu hu hu, trở về Ngụy quốc.

 

“Thưa các vị nữ hiệp, chúng thật sự . Nàng chỉ hỏi một câu, các ngươi là hoàng thất Ngụy quốc ? Rồi nàng liền vươn tay giật ngọc bài của Tứ hoàng tử chúng xuống, ngay đó bóp cổ Tứ hoàng tử. Chúng thật sự là tình hình gì!”

 

“Cầu các vị nữ hiệp nương tay, chúng cũng cố ý c.h.é.m thương con hổ của các vị, là nó phát hiện chúng , chúng quá sợ hãi, cho rằng nó tấn công chúng , mới tay tự vệ.”

 

“Chủ tử của chúng là Tứ hoàng tử Ngụy quốc, cầu các vị cao tay quý thủ!” Vương Khải trực tiếp cầu xin tha mạng, Đại Việt quốc nuôi hổ, trong khu rừng tối om , gặp hổ, tự vệ chẳng lẽ còn chờ hổ ăn thịt , lỡ lời, liền trực tiếp phận của Cố Thừa Phong.

 

“Chuyện là thật, nếu các vị tin, các vị cũng thể đợi nàng tỉnh hỏi thử thì sẽ rõ.”

 

Phi Ngang sợ rằng mấy tin lời Vương Khải, cũng vội vàng giải thích theo.

 

“Vậy các ngươi đến Đại Thanh Sơn gì?” Thịnh Uyển Thu dáng vẻ hai liền lời họ giả, chỉ là họ lên núi gì.

 

Phi Ngang và Vương Khải , dám .

 

Cố Thừa Phong chỉ cảm thấy cổ dường như sắp đứt lìa, sức tay của đàn bà c.h.ế.t tiệt thật lớn, cũng , cổ họng đau như d.a.o cào.

 

“Họ hẳn là cũng đến tìm bảo tàng!”

 

Lúc Lục Ly mang theo Linh Nhị cũng từ trong rừng , cúi đầu các thị vệ ngã đất, các công cụ tản mát bên cạnh, nào là dây thừng, nào là móc câu, kết hợp với tin tức nhận đó, đoán mục đích của Ngụy quốc khi lên Đại Thanh Sơn.

 

“Vậy bây giờ ? Vận tỷ rốt cuộc là chuyện gì ? Sao đột nhiên phát điên!”

 

“Hàn tỷ nàng kích động, loại kích động nào mà thể khiến nàng trực tiếp bóp c.h.ế.t hoàng tử Ngụy quốc chứ?”

 

Thịnh Uyển Thu thấy Lục Ly đến, để cho Ngụy quốc thấy chuyện Lục Linh Vận kích động, liền kéo Lục Ly sang một bên hỏi.

 

Ai cũng tính tò mò, đặc biệt nàng cảm thấy Lục Linh Vận khá hợp ý , càng rốt cuộc là chuyện gì thể kích động một đại mỹ nhân lạnh lùng khí phách đến mức phát cuồng như .

 

“Uyển Thu , chuyện lát nữa sẽ rõ với . Vừa cho Linh Tứ xuống đó một chuyến, bên trong thật sự quá tối, đợi trời sáng chúng hãy xuống sẽ an hơn.”

 

“Thư Tuyết, Hàn cô nương, phiền hai nàng đỡ Vận sang một bên nghỉ ngơi, cứ để nàng ngủ một giấc thật ngon hẵng .”

 

“Linh Nhị, gọi Linh Bát đến, trói tất cả bọn chúng , buộc cây.”

 

Lục Ly sắp xếp việc đấy. Thịnh Uyển Thu để hóng chuyện thì lẽo đẽo theo Lục Ly, nhận Lục Ly đổi cách xưng hô với nàng, đây đều gọi nàng là Thịnh cô nương, giờ đây cũng cùng Lục Thư Tuyết và những khác gọi nàng là Uyển Thu .

 

Đêm xuống, Đại Thanh Sơn tràn ngập một bầu khí thần bí và tĩnh mịch, lá cây khẽ lay động trong gió nhẹ, phát tiếng sột soạt.

 

Bên cạnh một đống lửa trại, Lục Ly bãi cỏ cách đó xa.

 

Hắn kể tường tận nguyên nhân vì Lu Linh Vận phát điên, chuyện nhỏ nhặt đều giấu giếm nàng. Chỉ là nàng kích động bởi điều gì thì .

 

Một lúc lâu thấy Thịnh Uyển Thu lời nào, Lục Ly ngoảnh đầu thì thấy Thịnh Uyển Thu đang ngửa mặt bãi cỏ bên cạnh, miệng vẫn ngậm một cọng cỏ đuôi chó, ánh mắt đăm đắm những vì bầu trời đêm, rõ đang suy nghĩ gì.

 

“Uyển Thu , những chuyện nếu xảy với , sẽ gì?”

 

Thịnh Uyển Thu Lục Ly hỏi, liền bật dậy từ bãi cỏ như cá chép hóa rồng, nhổ cọng cỏ đuôi ch.ó khỏi miệng.

 

“Làm chứ ! Kệ là ai, cứ g.i.ế.c c.h.ế.t !”

 

“Người duy nhất yêu trong đời c.h.ế.t một cách rõ ràng mắt , đừng phát điên, đồ thành cũng thể, chỉ cần là đối tượng nghi ngờ, tất cả đều c.h.ế.t, chôn cùng nàng .”

 

“Vân tỷ vẫn còn quá lương thiện, nếu thật sự đổi thành , một kẻ cũng đừng hòng chạy thoát, kể cả kẻ chủ mưu là hoàng đế, cha ruột thì ?”

 

“Thấy một yêu một , còn bảo vệ nữ nhân của , đúng là một tên vô dụng, một con ngựa giống phong lưu, c.h.é.m c.h.ế.t cho !”

 

Lục Ly sững tại chỗ, há hốc mồm kinh ngạc, tưởng tượng cảnh tượng , khỏi rùng một cái. Ối giời ơi, đây một kẻ điên khùng còn đáng sợ hơn, là cha ruột cũng c.h.é.m sai một ly.

 

“Ban đầu cũng từng nghĩ như , lẽ phụ là một cha , một trượng phu , nhưng ngài đích thực là một vị hoàng đế , Đại Việt quốc vẫn cần ngài !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-ty-duong-gia-khai-cuc-nuong-muon-ga-nguoi/chuong-194-cau-cac-vi-nu-hiep-nuong-tay-chung-ta-cung-khong-phai-co-y.html.]

 

Một giọng nữ khàn khàn đầy thê lương vang lên từ phía hai , khiến Lục Ly giật thon thót.

 

Lu Linh Vận tỉnh từ lúc nào, cả như rút cạn tinh khí thần, nàng bước tới lặng lẽ đối diện Thịnh Uyển Thu.

 

Đây là đầu tiên nàng thấy đồng tình với suy nghĩ thầm kín đây của , chỉ là năm đó nàng quả thực khả năng mà thôi.

 

Lục Ly đỡ trán khổ, , giờ thì hai kẻ điên hội tụ !

 

“Hoàng đế ? Ta thấy ngài chỉ là một kẻ hồ đồ, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng hoàng hậu vì gặp chuyện, vì ngài , còn thể vì ai!”

 

“Lật đổ ngài , tự Nữ Hoàng chẳng hơn !”

 

“Khụ khụ khụ! Lời mặt chúng thì thôi , đừng bừa!” Lục Ly căng thẳng quanh, ngay là điên khùng tụ họp mà, cái ý nghĩ đại nghịch bất đạo quả nhiên thường thể nghĩ .

 

“Hừ!” Thịnh Uyển Thu bĩu môi, lườm một cái rõ to.

 

“Vân tỷ, tỷ vì chuyện gì? Sao đột nhiên bóp c.h.ế.t tên tiểu tử ?” Thịnh Uyển Thu nghiêng đầu chờ đợi câu trả lời của Lu Linh Vận.

 

Lục Ly cũng vểnh tai lên, chờ rốt cuộc là vì nguyên cớ gì.

 

“Khi giật chiếc ngọc bài của , thấy vạt áo thêu một hoa văn hồ lô, hoa văn từng thấy y phục của tên sát thủ ám sát mẫu hậu mười năm , y hệt!”

 

Ánh mắt Lu Linh Vận vô cùng mơ màng, như thể mặt họ chỉ là một cái xác, còn linh hồn sớm tan vỡ thành từng mảnh.

 

“Vân tỷ, tên tiểu tử mới bao nhiêu tuổi? Sao thể mười năm sát thủ?”

 

“Có cần lột sạch y phục của ngay bây giờ, dùng hình tra tấn để thành thật khai ý nghĩa của hoa văn y phục !”

 

Mèo con Kute

Thịnh Uyển Thu xong liền dậy xắn tay áo, định "thẩm vấn" vị Tứ hoàng tử của Ngụy quốc .

 

“Khoan , xuống !” Lục Ly vội vàng kéo Thịnh Uyển Thu đang định tay , ấn nàng xuống bãi cỏ.

 

“Các nghĩ tới , hoa văn hồ lô thể là biểu tượng riêng của các hoàng tử Ngụy quốc, hoặc cũng thể là biểu tượng riêng của xưởng thêu y phục ? Cứ bình tĩnh , đừng vội vàng, chúng hãy suy nghĩ kỹ hãy quyết định.”

 

Một kẻ điên phát điên kìm , hai kẻ mà cùng lúc phát điên thì chẳng trời long đất lở ?

 

Lục Ly sợ kiểm soát tình hình, vội vàng giải thích cho Thịnh Uyển Thu và Lu Linh Vận .

 

“Ngươi là nam nhân mà lề mề, hỏi , cam đoan sẽ động thủ, !”

 

nếu cứng miệng, thì đừng trách tát vỡ mồm !”

 

Thịnh Uyển Thu xong liền về phía ba Cố Thừa Phong. Lu Linh Vận cũng dậy theo Thịnh Uyển Thu, hai cứ thế một một .

 

“Uyển Thu , đừng xốc nổi, hai đợi với!” Lục Ly cũng vội vàng đuổi theo, dù cũng là hoàng tử Ngụy quốc, dù lén lút Đại Việt quốc cũng đến mức c.h.ế.t. Hắn theo xem , cầu trời phù hộ, mong Vân ngàn vạn đừng phát điên nữa.

 

Lúc , ba Cố Thừa Phong đều sắp tới nơi , trói cây động đậy đành, đằng mặt còn ườn một con hổ là chứ?

 

Cuối cùng cũng nếm trải cảm giác hổ rình mồi thực sự, cái miệng rộng hoác đầy m.á.u , nếu mà táp một phát, đúng là nhai giòn tan một miếng.

 

“Này, tiểu tử , cái hoa văn hồ lô ngươi là ? Ngươi nhất nên thật, nếu ngươi hậu quả đấy!”

 

Thịnh Uyển Thu cũng chẳng phí lời với , trực tiếp kéo vạt áo của Cố Thừa Phong , quả nhiên một hoa văn hồ lô thêu bằng chỉ vàng.

 

“Này , quân tử động khẩu bất động thủ nha, cô gì mà xé áo !” Cố Thừa Phong đỏ bừng mặt, tuy mới mười sáu tuổi, nhưng một cô gái kéo áo như đầu tiên, hơn nữa là một cô gái xinh , mặt bắt đầu đỏ lựng.

 

“Ta quân tử, ngươi bớt nhảm , mau mau!”

 

“Đại Hoa, lệnh , tùy thời động khẩu!” Thịnh Uyển Thu tiên hung hăng gõ một cái đầu Cố Thừa Phong, nàng chẳng thèm quan tâm hoàng tử hoàng tử, nàng sợ gì cả, đầu hiệu cho Đại Hoa.

 

Đại Hoa rũ lông hổ , dậy nghiêng đầu há miệng rộng tới, khiến cả Cố Thừa Phong đều .

 

“Ta , , bộ y phục của ở Vân Yên Các, chỉ riêng , mấy ca ca của cũng đều y phục ở đó!”

 

“Hu hu hu, đừng để hổ ăn thịt !”

 

Phi Ngang và Vương Khải cũng mặt mày ủ rũ, ôi dào! Nghiệt chướng mà!

 

Lẽ lúc đó liều c.h.ế.t ngăn cản cái tên tiểu tổ tông , nên để tìm cái gì mà kho báu, giờ thì , sắp thành bữa tối cho hổ.

 

 

Loading...